Vân Hiên đã chiếm thế thượng phong, Úy Dực và Triệt Dịch cũng tiến lên trợ giúp hắn ta.
Nhưng người của Nam U Quốc quá nhiều, họ chỉ có ba người, lại sắp tới gần trung tâm của sương độc nên càng lực bất tòng tâm hơn.
“Các ngươi đều lui ra đi!” Quyền Mạch Ngự nhướng mày, trầm giọng quát.
Ba người không dám do dự chút nào, nhanh chóng thối lui đến bên cạnh Quyền Mạch Ngự.
“Ha ha ha! Ngươi chính là Hoàng thượng Cô Vực hả? Mau giao Nam Thiên Ức ra đây, bọn ta sẽ lui binh không tiến đánh Cô Vực nữa!” Tên kia nhìn Quyền Mạch Ngự cười khẩy.
Thật ra nếu nói bọn chúng tuyệt đối không e ngại Cô Vực thì đó là điều không thể, bọn chúng đều là cao thủ dưới trướng Thái tử điện hạ, mất đi một người cũng là tổn thất lớn.
Lần này tiến đánh Cô Vực không biết có thể bình an trở về hay không, dù sao uy danh của Hoàng thượng Cô Vực có ai chưa từng nghe chứ.
“Ha, dõng dạc vậy ư.” Quyền Mạch Ngự cười khinh bỉ.
Lần trước bị người Nam U Quốc tập kích trong núi, một mình hắn đã gϊếŧ sạch bọn chúng, lần này cũng chỉ có thể giống vậy.
Nói xong, cơ thể Quyền Mạch Ngự đã tiến lên, không do dự vọt thẳng vào trong làn sương độc, dùng một tay bóp lấy cổ tên kia.
Tên kia hoàn toàn không kịp phản ứng, dường như chưa kịp thở thì Quyền Mạch Ngự đã đến trước mặt bóp cổ hắn ta.
Tiếng “Răng rắc” vang lên, xương của tên kia đã bị bẻ gãy, hắn ta bị Quyền Mạch Ngự hất ra, đập mạnh vào người một tên khác.
“Sao có thể chứ? Sao ngươi lại không sợ màn sương độc này cơ chứ?” Những tên Nam U Quốc kia lập tức trợn tròn mắt không dám tin.
Quyền Mạch Ngự cười lạnh lùng, đang chuẩn bị mở miệng nói thì một giọng nói của nữ tử thanh thuý vang lên: “Ha ha ha! Chủ tử nhà ta là ai chứ! Sao phải sợ chứ?”
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự lập tức trầm xuống.
Không phải hắn vừa nói bảo nàng không được ra ngoài sao?
“Ai?” Tên cầm đầu lập tức hét to.
Ngay sau đó có một bóng dáng bay tới, lao thẳng vào trên lưng Quyền Mạch Ngự, hai chân của nàng cứ thế mà quấn lấy Quyền Mạch Ngự.
“Ngươi đến đây làm gì?” Sắc mặt Quyền Mạch Ngự hơi không vui: “Nơi này có sương độc, mau trở về.”
Hắn không sợ bách độc là bởi vì trong cơ thể hắn có cổ độc Khiên Cơ, nhưng nàng thì sao?
Tư Tuyết thè lưỡi.
“Chủ tử, ngài không cho ta đánh lộn là không phúc hậu đâu.” Tư Tuyết nhích lại gần bên tai Quyền Mạch Ngự thấp giọng nói.
“Đừng làm loạn.” Quyền Mạch Ngự định kéo Tư Tuyết xuống.
“Chủ tử, mấy tên bên trong trung điện giao cho ngài, mấy tên cặn bã ở ngoại điện thì giao cho ta đi, lát nữa ta về rồi phối thuốc cho bọn Vân Hiên sau.” Tư Tuyết không để ý đến Quyền Mạch Ngự, tự làm theo ý mình.
Nói xong Tư Tuyết mượn dùng luôn người Quyền Mạch Ngự để lấy lực bay ra ngoại điện.
Thấy Tư Tuyết tự tin như vậy, Quyền Mạch Ngự cũng không lo lắng cho nàng nữa. Nàng tiến vào làn sương độc mà không thấy xảy ra chuyện gì thì chắc cũng không sợ bách độc, mặc dù ở ngoại điện có khá nhiều người của Nam U Quốc nhưng không lợi hại như trong trung điện, hắn tin tưởng Tư Tuyết có thể ứng phó được.
Những tên Nam U Quốc trong trung điện thấy Tư Tuyết ra ngoài như vậy lập tức cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
“Ngăn ả ta lại cho ta!” Một giọng nói hét to.
Tư Tuyết cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhìn không được quay lại xem sao. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật mình, Tư Tuyết lập tức bật cười thành tiếng, đó không phải là tên Tuyệt Sát trong núi trước đó sao? Còn cả tên đến cứu Tuyệt Sát cũng ở đây nữa.
“Ôi chao, không phải là bại tướng của bản cô nương đây sao?” Tư Tuyết cười.