Vươn tay nắm Liễu tướng, Địch Mân và Tử Sát, giống như quỷ mị rời đi, cả đám người trong viện đều hoảng sợ trợn to mắt, bọn họ thậm chí không biết, muốn kêu cứu mạng hay không. . .
“Ngươi. . . Ngươi muốn dẫn lão phu đi nơi nào. . . .”
Khác với trước kia, lần này Địch Mân cũng không có điểm huyệt vị Liễu tướng, một đường chạy vội, Liễu tướng sợ tới mức nói đều nói không được, lại càng không cần phải nói kêu cứu mạng.
“Đi nơi ngươi nên đi!”
Địch Mân lạnh lùng cười, hắn là phụ thân Tàn Nguyệt, cũng là trưởng bối của mình, nhưng đối với trưởng bối này, hắn hoàn toàn không muốn tôn trọng.
Mà Liễu tướng, cũng không đáng hắn phải tôn trọng.
“Ngươi muốn gϊếŧ ta. . . . . .”
Liễu tướng run rẩy, thật không muốn cứ như vậy chết đi, chết như vậy rất oan, rất không đáng.
“Nói không chừng. Liễu tướng, ngươi không phải rất thương yêu mấy hài tử của ngươi sao? Chẳng lẽ không muốn nhìn bọn họ một chút?”
Đến nơi, Địch Mân và Tử Sát hạ xuống, kéo Liễu tướng bước vào trong phòng.
“Sao ngươi có bọn họ. . . .”
Tiến vào phòng, liền nhìn tháy trên đất nằm ba đứa nhỏ, hốc mắt ửng đỏ, xúc động muốn đi qua xem bọn hắn.
“A, là tướng gia. Bọn họ không sao, không phải là đã chết sao?”
Nghe được thanh âm, Chanh Sát từ trong thất đi ra, nhìn Liễu tướng sắc mặt như tro tàn, ác ý cười nói.
“Cái gì? Ngươi thật sự gϊếŧ bọn họ?”
Đập vào mắt, một mảnh buồn bã!
Đứa nhỏ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là cha hại các ngươi!
Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .
Trong lòng không ngừng nói, hắn lúc này, căn bản không giống như là Tể tướng, chẳng qua là lão nhân đau mất con.
“Ha ha, Liễu tướng vô tình vô nghĩa, thì ra cũng có thời điểm cảm tính như vậy? Bọn họ đã chết, ngươi thoải mái chứ, Liễu tướng? Môn chủ. . . . . .”
Chanh Sát nhìn về phía Địch Mân, trong mắt từng có một tia không giải thích được, sắc mặt Địch Mân tối sầm lại, thở dài:
“Hắn là cha của bọn họ, hẳn là cũng có thể. . . . . .”
Chanh Sát sửng sốt, quay đầu nhìn về phía bên trong, Thanh thúc đi từ từ ra, nhìn Liễu tướng đã tuổi già sức yếu, đạm mạc nói :
“Có thể thử xem. . . . . .”