“Để xuống đi!”
Sự tình, hắn cũng đoán được, đại thể biết ai khẩn cấp muốn mạng của mình như vậy, nhưng kết quả chân chính tìm ra, trong lòng hắn vẫn hơi khẩn trương.
Thực sợ hãi, sẽ là hắn!
Nếu quả thật là dạng đó, hắn không biết, chính mình phải làm như thế nào?
Một người là chủ tử một lòng muốn thủ hộ, một người là hắn từ nhỏ thề phải báo đáp, người nhà của hắn, cha nương của hắn đều ở bên kia, hắn làm sao báo thù, làm sao trả hận?
Tay hơi hơi run rẩy, hắn lại không dám mở ra, không dám nhìn xuống.
“Môn chủ, hoàng thượng hẳn là không biết, chuyện này, thuộc hạ nghĩ, chỉ là cá nhân hắn gây nên!”
Nhìn ra Địch Mân khó xử, Chanh Sát phân tích nói. Địch Mân thở dài, nhỏ giọng nói:
“Mặc dù là hắn, lòng ta cũng đau!”
Hắn vì gia tộc Tư Không của bọn họ đánh gϊếŧ liều mạng, kết quả không chết trên chiến trường, thiếu chút nữa bị người một nhà hại chết, chuyện này, bất kể là ai gặp được, trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
“Môn chủ, thuộc hạ hiểu được!”
Chanh Sát gục đầu xuống, nghiêm túc nói:
“Nếu môn chủ không tiện ra tay, thuộc hạ nguyện ý ra sức!”
“Tạm thời không cần! Chanh Sát, ngươi trước đi xuống đi!”
Bị Chanh Sát nói vài câu như vậy, trong lòng Địch Mân không khó chịu như vừa rồi, hắn hít vào một hơi, chậm rãi mở ra tư liệu bọn họ đã chuẩn bị xong, nghiêm túc lật xem.
*****
Tàn Nguyệt dùng xong cơm, liền ở lại phòng bếp hỗ trợ. Tần tỷ thấy Tàn Nguyệt cũng rất thuận mắt, vừa rồi môn chủ không có nói an trí nàng như thế nào, liền để cho nàng làm chút chuyện đủ khả năng.
Tàn Nguyệt ở Tướng phủ, tuy rằng trải qua không phải quá tốt, nhưng cũng không ở tại phòng bếp, bỗng nhiên tiếp xúc nơi này, cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Rất nhanh, đã đến buổi tối, Tàn Nguyệt không ngừng nhìn bên ngoài, chờ Địch Mân tới đây.
“Tần tỷ, khi nào môn chủ thì tới dùng cơm . . . . . .”
Nghĩ đến lát nữa sẽ gặp lại Địch mẫn, Tàn Nguyệt hưng phấn tự đắc như đứa bé, ríu ra ríu rít hỏi.
“Tàn Nguyệt, ngươi gấp cái gì? Môn chủ bận rộn nhiều việc, khi muốn ăn, tự nhiên sẽ tới...”