Thay đổi một thân màu trắng thanh nhã nhẹ nhàng, hôm nay Tàn Nguyệt mặc màu hỉ đỏ, sợi tóc đen nhánh, quần áo đỏ đậm, nổi bật khuôn mặt nhỏ càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Đừng sợ, có ta đây?"
Nghe được thái tử cho mời, trong lòng Tàn Nguyệt bắt đầu bất an, lo lắng một ngày, tưởng rằng Hạo Nguyệt vốn có thể bãi bình, nhưng lúc mặt trời sắp xuống núi, bọn họ lại nhận được lời mời cùa thái tử, không thể không đi tới đây.
"Ta biết, nhưng..."
Kỳ thật, nàng lo lắng không phải là mình, mà là Liễu gia, nơi nàng sinh sống hơn mười lăm năm -- mặc dù, ở chỗ này không có bao nhiêu sung sướиɠ, nhưng ở lâu như vậy rồi, cũng cũng dần dần có cảm tình.
"Nguyệt Nhi, ta sẽ không buông tay!"
Tay, nắm chặt tay nàng, nhiệt độ của hắn, tăng cao không ngừng truyền vào thân thể của nàng, ấm áp ở tay nàng, cũng trấn an trái tim bất an của nàng.
Chỉ là, tất cả điều này người khác để vào trong mắt, lại biến thành lửa giận vô hình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm của bọn họ, có xúc động khát máu.
"Địch Mân, ngươi nên biết, nữ tử bên cạnh ngươi là ai?"
Khẽ cắn môi, từ trong kẽ răng thái tử cả giận nói.
"Bẩm thái tử, ta biết, là nương tử của ta, Liễu Tàn Nguyệt!"
Không chút sợ hãi, Địch Mân không kiêu không hèn trả lời.
"Nương tử của ngươi? Thánh chỉ tứ hôn ngươi không nghe qua sao? Hay là, trước khi thành thân ngươi không biết nương tử của ngươi là ai?"
Ánh mắt sáng quắc nhìn Tàn Nguyệt mang vẻ mặt tiểu nữ nhân thẹn thùng, trái tim đau đớn giống như đao cắt --
Tàn Nguyệt, nương tử của hắn, dĩ nhiên thành phụ nữ của nam nhân khác!
Phản bội! Đột nhiên trong lúc đó, lại nảy sinh cảm giác này, Tàn Nguyệt phản bội hắn, Tàn Nguyệt làm chuyện có lỗi với hắn!
Thái tử điên cuồng nghĩ tới, trong ánh mắt nhìn về phía Tàn Nguyệt, dần dần mang màu đỏ khát máu. Tàn Nguyệt không nhịn được hơi run rẩy, Địch Mân vươn tay, ôm eo nhỏ của Tàn Nguyệt, kiên định nói:
"Biết! Cùng ta thành thân, hẳn là Liễu Hạo Nguyệt -- "
Nói đến Liễu Hạo Nguyệt, hắn nhìn vẻ mặt chật vật của nàng trên đất, nói tiếp:
"Nhưng, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, kiệu hoa nâng về, chính là Tàn Nguyệt. Cùng ta bái đường chính là nàng, động phòng cũng chính là nàng, đời này, nàng vốn là nương tử của ta, vợ của ta!"