Thế Thân Bạch Nguyên Quang Của Tra Công Không Muốn Làm Nữa

Chương 7

Editor: Uyên Uyên

"Địch tiên sinh, đó thật sự là vị hôn phu của anh sao?"

Trong lúc giúp cậu khởi động, Kevin không nhịn được hỏi.

"Đúng vậy, nhiều tiền lại đẹp trai, còn là người thừa kế hào môn."

Kevin miễn cưỡng mỉm cười: "Nhưng tôi cảm thấy anh ta quá tự cao, ở chung với loại người này chắc là rất mệt."

Đâu chỉ là mệt, có đôi khi cậu còn hoài nghi mình có phải là bị hội chứng Stockholm hay không, Tɧẩʍ ɖυy Hi càng lạnh nhạt chỉ trích cậu, cậu càng cảm thấy đối phương sao lại quyến rũ đến như vậy.

Huống chi Tɧẩʍ ɖυy Hi cũng không phải lúc nào cũng lạnh lùng với cậu, đôi khi tâm trạng vui vẻ sẽ nói vài câu ngọt ngào với cậu, hoặc là khi coi cậu là Diệp Chức, cũng sẽ ở bên tai cậu nói vài lời ngon tiếng ngọt, ôm cậu vành tai tóc mai chạm vào nhau.

Kiếp trước, cậu đắm chìm trong sự ngọt ngào giả dối không thể giải thoát bản thân, dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn không do dự tự ném mình vào biển lửa. Sau khi kết hôn, cậu từ bỏ sự nghiệp diễn xuất trước đây, lôi kéo các tài nguyên khác nhau của Địch gia để giúp Thẩm gia. Với tư cách là phó giám đốc của Tɧẩʍ ɖυy Hi, năng lực kinh doanh và đàm phán của cậu đều hoàn hảo, mấy dự án hơn trăm triệu của Thẩm gia đều do một tay cậu thúc đẩy.

Nhưng mà cậu khổ tâm kinh doanh, trả giá tất cả, đổi lại là sự bất mãn và nghi ngờ của Tɧẩʍ ɖυy Hi. Dần dần, quyền lực của cậu bị chiếm đoạt, đoàn đội đều bị Tɧẩʍ ɖυy Hi dùng nhiều lý do khác nhau chuyển sang đội ngũ điều hành cấp cao khác, trở thành chỉ huy không có việc gì để làm.

Cậu tức giận không thôi, đi đến văn phòng tổng giám đốc tìm Tɧẩʍ ɖυy Hi để chất vấn nhưng lại nghe được giọng nói lạnh lùng của người đó.

"Địch Tư Lạc, đây là công ty của tôi, cậu ở bên trong bồi dưỡng tâm phúc, kéo bè kết phái, có hỏi ý kiến của tôi chưa?"

Địch Tư Lạc nghe được lời anh nói, nhất thời giống như bị ngâm vào một chậu nước lạnh. Thì ra cho dù đã kết hôn, Tɧẩʍ ɖυy Hi vẫn luôn coi cậu là người ngoài để đề phòng, anh chưa bao giờ tin tưởng vào sự chân thành của cậu.

"Chỉ vì những lời đồn đại đó mà anh liền nghi ngờ tôi? Tôi yêu anh nhiều như vậy, tôi đã làm rất nhiều việc cho anh như vậy. Anh không nhìn thấy sao? Tɧẩʍ ɖυy Hi anh còn có trái tim hay không!"

"Cuộc hôn nhân này là do cậu ép tôi kết hôn, không phải tôi tự nguyện! Địch Tư Lạc, để tôi nói rõ cho cậu hiểu! Cái gọi là chân thành của cậu là cưỡng bức dụ dỗ sao?"

"Tôi cưỡng bức dụ dỗ đó. Nhưng tôi cũng không có đem đao đặt trên cổ anh, lúc đó không phải anh nản lòng với Diệp Chức nên mới chịu kết hôn với tôi, chính anh tự quyết định, bây giờ đem trách nhiệm đổ ngược lại lên đầu tôi?"

Hai người ở trong văn phòng cãi lớn một trận, từ văn phòng đi ra, Địch Tư Lạc trực tiếp tháo thẻ nhân viên ném thẳng vào thùng rác. Tối hôm đó, cậu lôi kéo Lý Nhạc đến quán bar uống rượu, sau khi say xỉn về nhà lại ở trên xe nhìn thấy tin tức đang bạo đỏ, CEO Thẩm thị và đỉnh cấp lưu lượng Diệp Chức qua đêm ở khách sạn.

Cũng từ ngày đó trở đi, Tɧẩʍ ɖυy Hi và Diệp Chức gặp mặt không còn kiêng dè cậu nữa, cho dù bị truyền thông đưa tin rộng rãi, anh cũng chưa bao giờ đứng ra giải thích. Trong mấy tháng đó, Địch Tư Lạc bị người trong giới xem như là chuyện cười, đi tới đâu cũng phải tiếp nhận các loại ánh mắt trào phúng và xem kịch vui.

Trái tim sống động từng vì Tɧẩʍ ɖυy Hi mà đập nhiệt tình, cũng bắt đầu từ ngày đó trở đi đã dần dần khô héo.

"Địch tiên sinh, tôi cảm thấy anh xứng đáng với người tốt hơn." Kevin ý vị xâu xa nói với cậu.

Địch Tư Lạc cười cười.

"Cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng tôi cũng không phải là người tốt gì, cùng anh ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi."

Vài ngày sau, cậu đến tiệc mừng thọ của ông cụ Thẩm.

Xe của Địch Tư Lạc đã đưa đi kiểm tra hàng năm, đang lo không biết làm thế nào để đi đến Thẩm gia thì liền nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen dừng lại ở trước mặt.

"Tiểu Lạc, lên xe."

Ở ghế sau, Thẩm Trác Lễ mặc âu phục màu lam, càng làm nổi bật làn da trắng nõn, tao nhã hoa quý.

So với Tɧẩʍ ɖυy Hi kiêu ngạo khó thuần, Thẩm Trác Lễ ngược lại càng giống quý công tử trời sinh. Chỉ là khuôn mặt hắn luôn ôn hòa, thiếu đi vài phần sắc bén của người nắm quyền, khí chất cả người cũng có chút thu liễm.

"Chú Tư, chú chuẩn bị quà gì vậy ạ?

"Một cặp bình gốm nhà Thanh, trước đây được bán đấu giá."

Địch Tư Lạc có chút buồn bực, Thẩm Trác Lễ ở Thẩm gia không có quyền lực, biệt thự cùng xe chắc cũng là đều do ông cụ Thẩm cho hắn, hắn còn có tiền nhàn rỗi đi đấu giá?

Tựa hồ là nhìn ra được sự nghi hoặc của Địch Tư Lạc, mi mắt Thẩm Trác Lễ khẽ cong.

"Mẹ chú có để lại một ít tài sản, ngày thường chú cũng đầu tư vài dự án nên vẫn có thể kiếm sống qua ngày."

Địch Tư Lạc gật đầu: "Chú Tư, chú cũng thật lợi hại."

"Tiểu Lạc không phải cũng rất lợi hại sao? Lúc trước ở Thẩm thị..."

Thẩm Trác Lễ dường như nhận ra cái gì đó, giọng nói liền dừng lại, bất động thanh sắc chuyển đề tài.

"Nghe nói tháng sau con sẽ vào đoàn phim?"

Địch Tư Lạc cũng không nghi ngờ hắn, cùng hắn nói chuyện về bộ phim mới. Thẩm Trác Lễ còn cam kết lần sau nhất định sẽ đến đoàn phim thăm ban.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Đến phòng tổ chức tiệc mừng thọ, Địch Tư Lạc vừa mới vào cửa đã nghe được một tiếng trào phúng.

"Địch Tư Lạc, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không tới, anh không kết hôn được với anh tôi mà vẫn còn mặt mũi để tới đây sao?"

Người nói là em họ của Tɧẩʍ ɖυy Hi, Tɧẩʍ ɖυy Kiệt. So với năng lực thông minh của Tɧẩʍ ɖυy Hi, Tɧẩʍ ɖυy Kiệt chính là công tử bột phú nhị đại điển hình, cả ngày ăn chơi phóng túng, không chịu học hành, suốt ngày qua lại với người nổi tiếng và người mẫu chân dài, gây không ít tai họa cho Thẩm gia.

Năm đó hắn học chung trường trung học với Tɧẩʍ ɖυy Hi, chỉ nhỏ hơn bọn họ một lớp, lúc Tɧẩʍ ɖυy Hi và Diệp Chức ở bên nhau hắn cũng biết. Diện mạo Diệp Chức thanh tú nhu thuận, còn là học bá ngồi vững ở hạng nhất, lúc đó cậu ta còn giúp hắn học tập, trong lòng hắn đã nhận định Tɧẩʍ ɖυy Hi và Diệp Chức mới là trời sinh một cặp, nhìn thấy Địch Tư Lạc nửa đường chen vào một chân, tất nhiên chỗ nào của cậu cũng không vừa mắt.

Lúc Tɧẩʍ ɖυy Hi đào hôn, hắn ngồi dưới sân khấu, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Tôi có thiệp mời, tại sao tôi không thể đến?"

Địch Tư Lạc lắc lắc thiệp mời vàng óng trong tay, nở nụ cười với hắn:

"Hơn nữa là Duy Hi tự mình đưa cho tôi. Tôi là vị hôn phu của anh ấy và sắp trở thành anh trai hợp pháp của cậu, cậu gọi thẳng tên tôi như vậy có vẻ không được lịch sự lắm nhỉ?"

"Địch Tư Lạc, đừng có lên mặt! Cho dù anh có vào Thẩm gia, cũng không được sống dễ chịu. Nếu anh là phụ nữ thì tôi còn có thể coi trọng anh một chút, nhưng cố tình anh lại là đàn ông, cũng đừng nghĩ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

Địch Tư Lạc bật cười. Mặc dù những người khác của Thẩm gia không thích cậu, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự cung kính, chỉ có Tɧẩʍ ɖυy Kiệt mỗi lần nhìn thấy cậu nhất định phải trào phúng. Kiếp trước sau khi kết hôn với Tɧẩʍ ɖυy Hi, cậu đã thu dọn không ít hỗn loạn mà Tɧẩʍ ɖυy Kiệt gây ra, nhưng mỗi lần như vậy Tɧẩʍ ɖυy Kiệt không hề cảm kích mà còn cho rằng cậu cố ý mượn cơ hội lấy lòng Tɧẩʍ ɖυy Hi.

Địch Tư Lạc hoàn toàn thấy rõ, Tɧẩʍ ɖυy Kiệt chính là một bạch nhãn lang. Đối với loại công tử bột phế vật này, cậu căn bản không cần thiết phải để trong lòng.

"Tôi là cóc ghẻ, thế không biết Thẩm nhị công tử là cái gì? Nhìn quầng thâm của cậu chắc là vừa mới lên giường với một minh tinh nào đó phải không. Không biết thân hình yếu ớt của Nhị công tử có thể thỏa mãn được người ta không nữa?"

Tɧẩʍ ɖυy Kiệt thấp hơn vài phân so với Địch Tư Lạc, lúc này bị cậu quở trách dáng người của mình, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, có một bồi bàn bưng rượu champagne đi ngang qua, hắn liền cầm lấy một ly muốn hất lên mặt Địch Tư Lạc, nhưng đột nhiên cổ tay bị nắm lại.

Bàn tay thon dài của Thẩm Trác Lễ nắm chặt cổ tay Tɧẩʍ ɖυy Kiệt.

"Duy Kiệt, chúng ta nên đi chúc thọ cho ông nội."

Tɧẩʍ ɖυy Kiệt hung hăng trừng mắt nhìn Địch Tư Lạc, đành phải cắn răng nhịn xuống cơn giận này.

"Địch Tư Lạc, anh chờ đó, về sau anh đừng hòng được sống yên ổn!"

Địch Tư Lạc không để ý, sau khi đưa món quà trong tay cho quản gia liền tự mình đi về phía trước.

Từ sau khi bắt đầu huấn luyện, chế độ ăn uống của cậu được kiểm soát chặt chẽ, hiện tại nhìn thấy trên bàn tiệc buffet bày đầy đủ các loại món tráng miệng cùng bánh ngọt, mấy ngày nay không được ăn đồ ngọt cậu không khỏi nuốt nước miếng, tăng nhanh bước chân đi về phía bên đó.

Vừa định lấy mấy miếng bánh ngọt nhỏ, điện thoại liền rung lên, là tin nhắn của Kevin.

"Dù có tham gia tiệc tùng cũng phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống nha Địch tiên sinh."

Địch Tư Lạc than thở một tiếng, bắt đầu hoài nghi Kevin có phải bí mật cài camera để nhìn chằm chằm vào cậu hay không.

"Cậu đang nhắn tin với ai?"

Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tɧẩʍ ɖυy Hi.

"Anh đã gặp rồi, là huấn luyện viên cá nhân của tôi."

Tɧẩʍ ɖυy Hi nhíu mày càng sâu: "Cậu ta là người đồng tính hay dị tính? Có bạn trai hay bạn gái chưa?"

"Cái này sao tôi biết được, tôi mới quen biết cậu ấy được mấy ngày mà thôi, cậu ấy sao có thể đem những chuyện này nói cho tôi."

Địch Tư Lạc nhún vai, bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, ánh mắt hứng thú nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυy Hi.

"Duy Hi, không lẽ anh đang ghen hả?"

Lông mày Tɧẩʍ ɖυy Hi nhíu lại, theo bản năng phủ nhận:

"Cậu đừng tự mình đa tình, dù sao cậu cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi, nếu gây scandal với một huấn luyện viên, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe."

Địch Tư Lạc gật đầu, bỗng nhiên mi mắt nhấc lên, ánh mắt sáng ngời mà nóng rực nhìn thẳng vào Tɧẩʍ ɖυy Hi.

"Duy Hi, anh yên tâm, tôi chỉ thích một mình anh, sẽ không rung động với người khác đâu."

Những lời này Địch Tư Lạc đã từng nói với anh vô số lần, nhưng lúc này khi nhìn vào ánh mắt của Địch Tư Lạc, trong lòng Tɧẩʍ ɖυy Hi bỗng nhiên nóng lên, dâng lên một luồng cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Quả nhiên, người này vẫn không thể rời khỏi anh.

"Được rồi, đi ra sảnh đi, khách đều đã đến.", Tɧẩʍ ɖυy Hi không được tự nhiên nói.

Ở trong một góc, Thẩm Trác Lễ nhìn bóng dáng hai người kề vai đi cùng nhau, ánh mắt có chút ảm đạm.

Lẽ nào lần này, hắn vẫn không thay đổi được gì sao?