Hắn đang xấu hổ sao? Phong Quang thấy Tiết Nhiễm không dám nhìn thẳng vào mình, trong lòng hét lên: đàn ông xấu hổ sao lại đáng yêu thế cơ chứ! Cô quyết định chủ động một chút, đi qua ngồi bên cạnh hắn. Lúc vai hai người chạm vào nhau, cả người Tiết Nhiễm cứng đờ.
"Này, Tiết thần y, người nói xem Thanh Ngọc nhỏ như vậy mà vừa biết làm cơm vừa biết đánh xe, có thể nói là toàn năng, là ngài dạy cậu ấy sao?". Cô hơi nghiêng người về phía trước, cố ý nói gần bên tai hắn. Mỗi một câu nói ra, hơi thở của cô sẽ thông qua lớp mạng che mỏng manh phả vào vành tai hắn. Người Tiết Nhiễm cứng đờ, hắn hơi dịch sang bên cạnh. Ai ngờ Phong Quang thấy hắn dịch, cũng dịch theo hắn, khoảng cách giữa hai người lúc này chẳng khác gì lúc nãy.
"Hạ tiểu thư... "
"Sao vậy? Tiết thần y". Cô còn cố ý nhấn mạnh vào âm cuối cùng, dễ khiến người ta cho rằng cô đang ve vãn hắn, nhưng cho rằng như vậy thì đã sao? Cô đây đang quang minh chính đại ve vãn hắn. Dù ai có chỉ trích rằng hành vi này là không đúng, cô cũng không hề thấy xấu hổ mà thừa nhận sai lầm.
Tiết Nhiễm một mực không dám nhìn cô: "Nam nữ hữu biệt...".
"Tiết thần y ngài đang nói cái gì cơ?". Phong Quang nói với giọng đầy ngạc nhiên: "Ngài là bạn của cha ta, ta coi ngài như bậc trưởng bối mà. Nếu ta nhớ không nhầm, ngài lớn hơn ta hẳn mười hai tuổi, vừa đủ một giáp, trong tim ta sớm coi ngài như thúc thúc của ta rồi".
Ồ, thúc thúc. Câu "nam nữ hữu biệt, chúng ta nên giữ khoảng cách" của Tiết Nhiễm không thể nói ra miệng được nữa, bởi vì nói ra, lại giống như hắn mới là người có suy nghĩ không đứng đắn. Nên hắn lựa chọn im lặng là vàng.
Nhưng Phong Quang không có ý định bỏ qua, cô đưa tay chỉnh lại tóc mình, làm ra vẻ vô tình chạm vào thân thể hắn. Tiết Nhiễm liếc nhìn sang bên cạnh, hắn dịch thêm nữa là sẽ ngã xuống đất. Hắn nâng tay che đôi mắt đang nhắm lại, thở dài một hơi. Vẻ mặt cực kỳ bất lực. Nhưng Phong Quang thấy dù hắn tỏ vẻ bất lực cũng cảm thấy vô cùng mê người. Cô trộm cười thầm, ngoài mặt vẫn tỏ ra không rõ vì sao hắn lại phiền não, thế nên cô dùng ngón tay chọc chọc vào vai hắn khiến người hắn lại cứng đờ.
“Tiết thần y, ngươi sao vậy? Tâm tình của ngươi nhìn qua hình như khôngđược tốt lắm? Ngươi có phải thấy ta xem ngươi là thúc thúc tức nói ngươi già rồi chứ?”
“không phải.” Hắn phủ nhận, còn lại thì không biết nên nói như thế nào.
Phong Quang nhếch miệng cười nói: “không phải là tốt rồi, ta còn tưởng ngươi đang tức giận đó.”
Tiết Nhiễm “ừm” một tiếng, cúi đầu nhìn sách ở trong tay, không hề nhìn nàng nhưng cũng khiến người thấy được lỗ tai hắn còn hồng hơn.
Nam nhân này làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ!
Phong Quang lại da mặt dày tới gần, cố ý hỏi hắn: “Tiết thần y đang xem sách gì vậy?”
không đợi Tiết Nhiễm trả lời, xe ngựa bỗng nhiên ngừng, Thanh Ngọc đẩy mở cửa xe ra chui đầu vào, “Đã đến giờ uống thuốc.”
Phong Quang lập tức bĩu môi, oán hận đau khổ nhìn Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc không để ý nàng, hắn chỉ thông báo một câu tiếp theo liền rụt đầu về.
"Hạ tiểu thư, chúng ta xuống xe đi.” Tiết Nhiễm buông quyển sách xuống, dẫn đầu đi ra ngoài trước, chỉ là bóng dáng hắn có chút gấp gáp, giống như phía sau hắn có sài lang hổ báo gì đó.
Phong Quang thì thầm một câu Thanh Ngọc tiểu tử thúi này chuyên môn phá chuyện tốt của ta, cũng đi theo xuống xe.
Mỗi ngày nàng đều phải đúng giờ uống thuốc, buổi chiều uống thuốc, đợi đến tối tác dụng dược liệu phát ra toàn thân, kế tiếp chính là châm cứu, đương nhiên, dược là Thanh Ngọc nấu, châm cứu tự nhiên là Tiết Nhiễm chính mình động thủ.
Phong Quang nhìn Thanh Ngọc đầu tiên là nhóm lửa, lại từ hành lý trên xe ngựa lấy ra công cụ nấu thuốc, cuối cùng hắn ngồi trên một tảng đá cầm quạt giấy quạt lửa, động tác lưu loát liền mạch nàng xem hoa cả mắt.
Nàng giật nhẹ ống tay áo của Tiết Nhiễm, “Thanh Ngọc thật sự là nam sao?”
Nam hài tử đảm đang như vậy, nàng cho tới bây giờ mới thấy qua!