Phòng bếp như một mớ hỗn độn, nước đọng trên đất vẫn còn bốc hơi nóng, chung quanh văng đầy những mảnh gốm vỡ vụn. Cố Hiểu Mộng ôm đầu gối co rúc bên bếp lò, đem đầu chôn thật sâu giữa hai chân, phát ra tiếng nghẹn ngào yếu ớt, toàn thân đều đang run rẩy.
Cô vô ý đánh vỡ bình nước, cũng đập nát chiếc mặt nạ quật cường.
Lý Ninh Ngọc lòng như lửa đốt, đạp mảnh gốm bể xông tới, ngồi xổm xuống kéo cánh tay Cố Hiểu Mộng, lại bị cô dùng sức hất ra, bởi vì quán tính mà ngã ngồi trên đất, tay đè lên mấy góc sứ sắc bén.
Nhìn thấy cô ngã nhào, Cố Hiểu Mộng khẩn trương đưa tay ra, nhưng lúc sắp đυ.ng phải lại đột ngột rụt về như điện giật, giống như một con mèo chỉ vì phạm sai lầm mà bị chủ nhân vứt bỏ, tự ôm chặt lấy bản thân, cúi thấp đầu xuống, vùi đầu càng sâu hơn.
"Có phải bị bỏng rồi? Hiểu Mộng, để tôi nhìn xem có được không?" Bàn tay đau nhói, hình như đã bị đâm vào, nhưng mà Lý Ninh Ngọc trước mắt không lo nổi những thứ này, cô bò dậy, lại tiếp tục thử kéo tay Cố Hiểu Mộng, lần này cuối cùng không bị giãy ra nữa.
Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu đờ đẫn nhìn cô, cả người như một con rối gỗ, mặc cho Lý Ninh Ngọc vén tay áo cùng ống quần mình lên để kiểm tra.
Xác nhận đối phương không bị thương, Lý Ninh Ngọc rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, an ủi một câu nghe giống như đang tự nói với mình: "Không sao, không bị thương thì tốt rồi."
Cô giơ tay lên, định giúp Cố Hiểu Mộng lau nước mắt một chút, Cố Hiểu Mộng lại nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, theo bản năng né tránh đυ.ng chạm đến từ người yêu. Lý Ninh Ngọc muốn nói lại thôi, buông xuống tay trái, máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống.
Giọt máu kia tựa như bắn vào trong lòng Cố Hiểu Mộng, trong phút chốc nước mắt như vỡ tràn bờ đê, tiếng khóc từ cổ họng bạo phát ra, lúc trước chỉ là nức nở kiềm chế, hiện tại đã hoàn toàn biến thành gào khóc thảm thiết —— Ngay cả đun ấm nước cũng làm đến chật vật như vậy, cô còn có thể làm gì? Cố Hiểu Mộng khóc nghẹn ngào, đưa tay che mắt lại, miệng đứt quãng lặp đi lặp lại: "Em cái gì cũng không biết... Cái gì cũng không giúp được..."
Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không giúp được chị, chỉ làm liên lụy chị.
Lý Ninh Ngọc vô lực nhìn cô, hai mắt đỏ hồng, l*иg ngực khó chịu, lòng đau dữ dội, lại chỉ có thể cắn răng cố nén xung động muốn rơi lệ. Không thể khóc, mọi chuyện đều do mình mà ra, bản thân có tư cách gì để khóc.
Không dám nói ra những lời đại loại như "đừng khóc" gì đó, Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Cố Hiểu Mộng, để đối phương tựa vào ngực mình. Vừa định vỗ vỗ lưng, vai phải lại truyền tới một trận đau nhức mãnh liệt, Lý Ninh Ngọc đau đến căng chặt cánh tay, ý thức được người trong ngực đang phát tiết tâm tình.
Con sư tử nhỏ tan nát cõi lòng kia đang hung hăng cắn lên vết sẹo trên vai phải cô, mang theo ủy khuất cùng oán hận, đem nước mắt cắn vào dấu răng. Nếu không phải cách lớp áo sơ mi, sợ là răng đã xuyên thấu da.
Cảm giác đau chỉ kéo dài mấy giây đồng hồ liền dừng lại. Cố Hiểu Mộng không dám tiếp tục dùng lực, lại cũng không muốn dễ dàng nhả ra, từ cắn biến thành ngậm. Lý Ninh Ngọc không nói một lời, cũng không dám lộn xộn, mấy lần nghĩ muốn vỗ về sau lưng cô cuối cùng đều nhịn được, cứ như vậy an tĩnh trông nom, cho đến khi sư tử nhỏ chảy khô nước mắt, buông lỏng miệng.
"Hiểu Mộng, đi tắm đi, nước chắc hẳn đủ nóng rồi." Lý Ninh Ngọc đứng lên, dường như có rất nhiều lời muốn nói, song cuối cùng lại không nói gì. Cô yên lặng cầm lấy cây chổi bên góc tường, đưa lưng về phía Cố Hiểu Mộng, thu dọn mảnh vụn trên đất, vô tình dùng tay trái bị đâm xoa xoa vai phải, áo sơ mi trắng trong nháy mắt nhiễm một vệt đỏ nhạt.
Lo lắng vết thương trên tay cô, nhưng lại tự thẹn không dám mở lời, Cố Hiểu Mộng hơi há miệng ra, cuối cùng dùng thanh âm yếu ớt đến mức chỉ bản thân mới có thể nghe thấy nói ra hai chữ, bò dậy chạy trối chết.
...
Khăn lông nóng đắp lên mắt, một ít đau đớn dường như được hóa giải, đã rất lâu không khóc như vậy rồi, mắt sưng thành quả hạch, hầu như không mở ra được, cổ họng và huyệt thái dương cũng vô cùng đau nhức.
Cố Hiểu Mộng đã trốn trong phòng tắm suốt một tiếng đồng hồ.
Cô nằm trong bồn tắm, đầu não rất loạn, rất sợ hãi ra khỏi gian phòng này, không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt Lý Ninh Ngọc —— Ban nãy phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ sợ chị Ngọc thất vọng với bản thân lắm rồi.
Nhưng thế thì đã sao, chị ấy không phải cũng luôn làm mình thất vọng sao!
Cố Hiểu Mộng nghĩ như vậy, định đem sai lầm đổ cho Lý Ninh Ngọc, muốn để bản thân dễ chịu hơn một chút, nhưng mà ý niệm này vừa thoáng qua đầu được vài giây liền tuyên bố thất bại —— Làm sao có thể trách chị ấy được, chỉ trách mình không đủ thông minh không đủ đáng tin, không sớm một chút phát giác chị ấy là Lão Quỷ, không sớm một chút đứng chung chiến tuyến với chị ấy, không sớm một chút phát hiện viên thuốc kia đã bị đổi, không sớm một chút tra ra sở nghiên cứu của Katori...
Luôn miệng nói muốn bảo vệ chị ấy, nhưng hình như bản thân lúc nào cũng đến trễ một bước, để chị ấy chịu khổ nhiều như vậy.
Đột nhiên nghe được tiếng chốt cửa chuyển động, Cố Hiểu Mộng nhíu mày lại, vừa rồi hẳn đã khóa cửa rồi. Cô kéo xuống khăn lông trên mắt, chỉ thấy trước cửa phòng tắm hơi nóng mịt mù xuất hiện một dáng hình yểu điệu.
Não bộ quá mệt nhọc đã sớm mất đi năng lực suy tính, chỉ có thể dựa vào bản năng thân thể để làm ra phản ứng, gần như ngay khoảnh khắc đối phương tiến vào cửa, Cố Hiểu Mộng liền rúc cả người vào bên trong nước, đợi một hồi, phát giác người kia chậm chạp không đến gần, lại lặng lẽ ló đầu ra.
Cố Hiểu Mộng nghi hoặc nhìn Lý Ninh Ngọc, hoàn toàn không thể đoán được ý đồ của đối phương.
Sự chú ý của Lý Ninh Ngọc tựa hồ cũng không ở trên người Cố Hiểu Mộng. Cô đi thẳng về phía giá mắc quần áo, cầm lên tất cả y phục cùng khăn tắm, vứt hết ra ngoài cửa, lại kéo một băng ghế qua, tự nhiên ngồi xuống bên bồn tắm, cuối cùng bình tĩnh mở miệng trong ánh mắt khϊếp sợ của Cố Hiểu Mộng: "Em không muốn ra ngoài, tôi chỉ đành phải đi vào. Hiện tại nguyện ý nói chuyện với tôi chưa?"
Chờ Cố Hiểu Mộng kịp muộn màng phản ứng, cô đã không còn nơi để trốn. Cô ngượng ngùng nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, mới phát hiện đối phương căn bản không dám nhìn mình —— Lý Ninh Ngọc ngồi ngay ngắn, ánh mắt rũ thấp, cúc áo sơ mi gài đến nút trên cùng, mồ hôi trên trán toát ra nhễ nhại, vẻ mặt vẫn như cũ duy trì trấn định.
Thấy đối phương bị mình ép đến mức nghĩ ra loại biện pháp như vậy, Cố Hiểu Mộng chỉ cảm thấy tội lỗi, thật sợ Lý Ninh Ngọc té xỉu trong phòng tắm nóng hầm hập này.
"Chị Ngọc, tay chị... còn đau không?" Cố Hiểu Mộng mất tự nhiên mở miệng, ngâm nước quá lâu, cả khuôn mặt đều đỏ au.
"Không đau, cũng sắp kết vảy rồi." Lý Ninh Ngọc giơ tay lên, chỉ đơn giản bôi thuốc, ngay cả băng vải cũng không quấn, miệng vết thương đỏ nhạt đột ngột đập vào trong mắt Cố Hiểu Mộng.
Cô cẩn thận từng tí một kéo qua tay trái Lý Ninh Ngọc, ngón tay ướt nhẹp nhẹ nhàng đυ.ng lên vết thương hơi sưng, Lý Ninh Ngọc đau đến hít một hơi.
"Xin lỗi." Trừ hai chữ này, hình như cũng không biết nói gì. Cố Hiểu Mộng dừng một chút, lại lâm vào lúng túng trầm mặc.
"Kỳ thực ban đầu, tôi có rất nhiều cơ hội có thể chạy đi." Lý Ninh Ngọc thu tay về, nhìn vết thương trên tay, bỗng dưng nhớ lại chuyện Cố Hiểu Mộng đưa cho mình miếng cam thảo trên thuyền mật mã, đột nhiên có chút buồn cười, bất kể là cố tình hay vô ý, hai cái tay của mình đều không thể tránh khỏi Cố Hiểu Mộng "mưu hại".
"Vậy thì tại sao..." Cố Hiểu Mộng hỏi một nửa thì dừng lại, vừa nghĩ liền biết tại sao lúc ấy Lý Ninh Ngọc không trốn đi.
"Bởi vì cơ hội tiếp cận người Nhật khó có được, tôi không muốn bỏ qua."
"Chị đây là lấy mạng ra đánh cược!" Lừa gạt một bác sĩ tâm lý học hàng đầu, quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm, toàn thế giới chỉ có tay cờ bạc Lý Ninh Ngọc này mới dám nghĩ như vậy, cũng chỉ có cô mới dám làm ra.
"Nhưng tôi đã cược thắng rồi, Katori bại bởi dã tâm của mình." Nếu không phải hắn tự tin một cách mù quáng cùng nóng lòng lập công, chỉ sợ Lý Ninh Ngọc sẽ không thuận lợi tiếp xúc được với Nanzo Kumoko như vậy.
"Chẳng lẽ ngay từ lúc bắt đầu chị đã tính đến nước đi gia nhập Số 76?" Với chỉ số thông minh của Lý Ninh Ngọc, cô tính được đến như vậy Cố Hiểu Mộng cũng sẽ không ngạc nhiên.
"Không có, tôi chỉ định trà trộn vào Đặc Cao Khóa." Lý Ninh Ngọc thở dài, là do cô thất sách, "Ai ngờ trời xui đất khiến bị Nanzo Kumoko an bài thân phận mới, chỉ có thể đi một bước tính một bước, ẩn núp trong Số 76."
"Lý Ninh Ngọc - Lão Quỷ của Đảng Cộng Sản, không đúng, bây giờ là Cô Ảnh, Yoshida Tamako - Dạ Oanh của người Nhật, Thẩm Ngọc Điệp - Sở trưởng Sở Tình Báo của Tổng bộ Đặc công Uông Ngụy..." Cố Hiểu Mộng bẻ đầu ngón tay, nửa đùa nửa thật nói, "Chị Ngọc, chị còn có thân phận nào khác nữa không, thừa dịp hiện tại nói ra hết luôn đi, em không muốn chờ đến lúc bảy tám mươi tuổi nghe được thêm tin tức kinh người nào nữa."
"Hết rồi." Lý Ninh Ngọc khẽ cười, cầm ngón tay cô, "À, ngược lại vẫn còn một cái."
"Cái gì?"
"Tôi còn là chị Ngọc của em."
Lý Ninh Ngọc nghiêm trang nói ra những lời này, làm cho Cố Hiểu Mộng không biết nói gì, thiếu chút nữa quên mất bản thân vẫn còn đang giận dỗi. Cô bĩu môi, rụt tay về giấu dưới mặt nước đầy bọt xà phòng: "Có lẽ em nên thấy may mắn, chị không thật sự vào Đặc Cao Khóa, nơi đó so với Số 76 nguy hiểm hơn nhiều."
"Tôi cũng thấy may mắn, gia nhập Số 76 tuy nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng có thu hoạch ——" Lý Ninh Ngọc vẫn tiếp tục nói, "Năm ngoái, Đặc khoa Trung ương chịu thiệt hại nặng nề, tuyến tình báo Thượng Hải tan rã, em cũng biết rồi đấy."
Cố Hiểu Mộng biết, tháng bảy năm ngoái, Nakanishi Tsutomu và Nishisato Tatsuo bị bắt, không biết là ai phản bội, trong một đêm, hơn mười đồng chí mai phục ở các vị trí trọng yếu của Uông Ngụy đều bị bắt, trạm Thượng Hải hầu như toàn quân bị diệt. Nếu không phải vị trí của cô ở Tiễu Tổng quá quan trọng, tổ chức lúc ấy thậm chí còn định điều cô đến Thượng Hải xây lại trạm tình báo.
(*) Nakanishi Tsutomu, Nishisato Tatsuo: thuộc ĐCS Nhật, cũng từng tham gia ĐCSTQ
"May mà lúc ấy tôi đã vào Số 76, coi như có thể đền bù ít thiệt hại." Lý Ninh Ngọc thở dài, "Cho nên, tôi không thể đào ngũ được. Cho dù Số 76 bị tái cơ cấu, với chức vụ của tôi bây giờ, cũng tuyệt đối không thể nào bị điều đến địa phương vô dụng. Hiểu Mộng, tổ chức cần tôi lưu lại."
"Tổ chức cần chị lưu lại, em chỉ cần chị còn sống." Cố Hiểu Mộng nghiêm túc nhìn cô, "Chị Ngọc, đến Diên An đi, nơi đó cũng cần chị vậy. Hiện tại tình hình ở Thượng Hải đã tốt lên rồi, nơi này còn có em, còn có nhiều người của chúng ta vẫn đang chiến đấu."
Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ cười một tiếng, nói ra một từ Cố Hiểu Mộng không thích nghe nhất: "Hiểu Mộng, em phải biết chu toàn đại cuộc."
"Đại cuộc của em là gì, đến bây giờ chị vẫn không rõ sao?!"
Cố Hiểu Mộng kích động hỏi ngược lại, nếu không phải vì không mặc quần áo, Lý Ninh Ngọc dám khẳng định cô sẽ nhảy bắn lên.
Những đạo lý lớn kia Cố Hiểu Mộng sao có thể không biết, biết là một chuyện, chấp nhận hay không lại là chuyện khác, cô tuyệt đối không thể mất đi Lý Ninh Ngọc một lần nữa, cho dù phải dùng tính mạng của mình đổi lấy an toàn cho đối phương, Cố Hiểu Mộng cũng cam tâm tình nguyện đổi mạng.
"Nhưng cho dù là vì em, tôi cũng nhất định phải lưu lại." Lý Ninh Ngọc bỗng nghiêm túc nhìn cô, dừng mấy giây lại chậm rãi mở miệng, "Em cho rằng, tại sao tôi lại đột nhiên muốn gϊếŧ Nanzo Kumoko?"
Nghe vậy, sau lưng Cố Hiểu Mộng đột nhiên phát lạnh, bất giác rùng mình sợ hãi —— Tuy Nanzo Kumoko là hung thủ sát hại Phó Văn Quân, nhưng Lý Ninh Ngọc trước nay thận trọng, tuyệt đối không phải là người hành động vì tình cảm cá nhân. Chỉ sợ là Nanzo Kumoko tạo thành uy hϊếp gì đối với cô, chị ấy mới quyết đoán ra tay diệt khẩu.
"Cũng trong lần phản đồ tiết lộ cơ mật vào tháng bảy năm ngoái, có một tình báo nhắm thẳng vào Tiễu Tổng, người Nhật hoài nghi nội bộ Tiễu Tổng còn ẩn giấu quỷ của Đảng Cộng Sản. Nhưng trước kia Ryukawa Hihara lấy danh nghĩa bắt quỷ gϊếŧ nhiều người như vậy, vụ án Cô Châu do Mitsui Shoichi chịu trách nhiệm cũng vừa kết thúc, Tiễu Tổng đã tổn thương nguyên khí nặng nề. Đặc Cao Khóa có điều kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vì vậy Nanzo Kumoko tìm tôi, muốn tôi mượn danh nghĩa giao lưu nghiệp vụ, lui tới Tiễu Tổng nhiều hơn, âm thầm điều tra nhân viên khả nghi."
"Chị từ chối?"
"Tôi đồng ý." Lý Ninh Ngọc bình tĩnh nói, "Sau đó liền tính kế gϊếŧ cô ta."
Dù gϊếŧ được Nanzo Kumoko đi nữa, tình báo cũng sẽ không biến mất, nhưng ít ra có thể dời đi sự chú ý của Fujiwara Kenji, tạm thời trì hoãn một thời gian. Dù sao lúc ấy trạm Thượng Hải cũng đã thiệt hại nặng nề, trong thời gian ngắn Hàng Châu không thể lại xảy ra vấn đề nữa. Huống hồ, con quỷ ở Tiễu Tổng còn là Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng cau mày, lông mi run rẩy, ở nơi cô không hay biết gì, Lý Ninh Ngọc đã cứu cô không biết bao nhiêu lần, vậy mà cô vẫn còn oán trách Lý Ninh Ngọc có điều giấu giếm.
"Nanzo Kumoko đã chết, nhưng manh mối lại không đứt đoạn. Sau khi Okamura Katsuhiko tiếp nhận công việc của cô ta, lại một lần nữa muốn tôi đến gần Tiễu Tổng dưới sự thúc giục của Fujiwara. Đúng lúc đó, Lý Sĩ Quần vì để bắt thóp Cố hội trưởng, cũng bảo tôi đi tiếp cận em. Okamura cảm thấy đây là một cơ hội tốt, dù sao, thông qua em không chỉ có thể thám thính tình báo Tiễu Tổng, còn có thể giám thị Cố hội trưởng, có khả năng Fujiwara tương lai còn muốn mượn việc này móc nối quan hệ với Cố gia, một công nhiều việc."
Lý Ninh Ngọc không khỏi cười khổ, có thể là số mệnh định sẵn, cô vĩnh viễn không tránh thoát mối ràng buộc với Cố Hiểu Mộng, càng muốn đẩy em ấy ra khỏi vòng xoáy của bản thân, thì càng bị ép bất đắc dĩ phải dựa vào gần hơn.
Nói đến đây, Cố Hiểu Mộng đã hiểu. Cố gia chính là khối thịt mỡ to lớn, bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, trước kia là Washizu Tetsuo, bây giờ là Fujiwara Kenji. Cho dù hiện tại Lý Ninh Ngọc có thể thuận lợi thoát thân mà không khiến Okamura hoài nghi, nhiệm vụ tiếp cận Cố Hiểu Mộng cũng sẽ có một gián điệp Nhật Bản khác đến thực hiện, cho dù không phải mỹ nhân kế, cũng sẽ còn những mưu ma chước quỷ khác chờ cô, sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn, càng khó nắm giữ hơn.
Hóa ra đây mới là lý do thật sự để Cố Dân Chương đồng ý mình cùng Lý Ninh Ngọc tiếp xúc mật thiết. Cố Hiểu Mộng lắc lắc đầu, thật là quá ngu xuẩn, sao mà đến bây giờ mới nhận ra được.
"Trước đó không nói với em, là sợ em lo lắng sợ hãi." Lý Ninh Ngọc cúi đầu, hối hận không thôi, tự trách nói, "Nói cho cùng vẫn là tôi không tốt, không thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, cuối cùng vẫn làm liên lụy em."
"Cho dù là liên lụy, cũng là em làm liên lụy chị trước." Cố Hiểu Mộng bất đắc dĩ cười cười, hoàn toàn từ bỏ thuyết phục, "Chị Ngọc, vừa rồi là em quá ích kỷ, chỉ muốn để chị rời khỏi, lại chưa từng nghĩ tôn trọng lựa chọn của chị."
Được rồi, không đi thì không đi. Nếu quả thật bởi vì bản thân nói mấy câu liền dao động quyết tâm, vậy thì không phải Lý Ninh Ngọc mà cô yêu.
"Hiểu Mộng, cảm ơn em." Khóe mắt Lý Ninh Ngọc bỗng có chút ướŧ áŧ.
"Chị Ngọc, kỳ thực chị có thể nói với em những chuyện này, cho dù ngày mai phải chết, em cũng chết không hối tiếc." Cố Hiểu Mộng nằm sấp bên mép bồn, vô cùng nghiêm túc nói, "Em không sợ chết, chỉ là hy vọng, nếu thật đến lúc bất đắc dĩ phải hy sinh, chúng ta có thể cùng nhau lên đoạn đầu đài —— Ít nhất lần này, chị đừng tiếp tục bỏ lại em nữa."
Lý Ninh Ngọc nhìn cô, trong lòng nổi lên chua xót. Thiên kim thuyền vương thường ngày kiêu ngạo tự tin như vậy, một khi gặp phải chuyện liên quan tới Lý Ninh Ngọc cô, liền biến thành quỷ nhát gan lo được lo mất.
"Tôi sẽ không chết, em cũng sẽ không." Cô cúi người ngắm nhìn Cố Hiểu Mộng, ôn nhu hôn lên trán người yêu, nhỏ giọng nói, "Tôi muốn chúng ta cùng nhau sống sót."
Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên bị chọc vào nỗi đau trong ký ức, không khỏi bĩu môi, nổi giận nói: "Em không tin những lời ma quỷ của chị nữa đâu, hồi ở Cầu Trang chị cũng lừa gạt em như vậy."
Cho dù biết cô đang nói dỗi, cảm giác vô lực vẫn leo bám vào tim. Im lặng ngước nhìn, Lý Ninh Ngọc thở dài. Có lẽ Hiểu Mộng thật sự đã tổn thương thấu tận tâm can, mà bản thân lại không cách nào vá kín khe hở này.
Cô sờ sờ mái tóc ướt của Cố Hiểu Mộng, ngay sau đó đứng lên, xoay người nói: "Tắm xong rồi thì ra ngoài đi, tôi lấy đồ cho em..."
Lời còn chưa dứt, tay phải đột ngột bị níu lại, Lý Ninh Ngọc còn chưa phản ứng kịp, đã liền ngã vào vòng tay ẩm ướt phía đằng sau.
Lý Ninh Ngọc cứng đờ sau lưng, cả người ngẩn ra. Cô sở dĩ lựa chọn xông vào phòng tắm, chính là đoán rằng Cố Hiểu Mộng sẽ không dám lên vì xấu hổ, trốn không thể trốn, chỉ có thể đàng hoàng nghe mình nói chuyện —— Ai biết người này hôm nay lớn gan như vậy.
Người phía sau gắt gao ôm lấy cô, toàn thân trên dưới còn ướt sũng nhỏ nước, áo sơ mi của Lý Ninh Ngọc vốn đã bị mồ hôi thấm ướt nay hoàn toàn bị dầm trong nước, dán lên người hết sức khó chịu. Người kia còn vô cùng tự nhiên đem cằm đặt lên hõm vai cô, cúi đầu im lặng không nói, hô hấp dần trở nên nặng nề, hơi nóng phả vào bên tai, khiến cho người tâm trí rối loạn.
"Hiểu Mộng..." Mới vừa mở miệng, gò má liền bị nhẹ nhàng bẻ qua, nụ hôn xen lẫn hơi nước xông đến trước mặt, không giống sự đυ.ng chạm dịu dàng trong dĩ vãng, Cố Hiểu Mộng hôm nay hôn nóng bỏng mà điên cuồng.
Lý Ninh Ngọc thả tay xuống, vẻ mặt không biết là kinh ngạc hay bất đắc dĩ, cô đã quên mất suy tính, cũng không muốn lại suy tính nữa, chỉ theo bản năng nhắm hai mắt lại, mặc cho Cố Hiểu Mộng tham lam đòi lấy.
Hai tay không an phận chạy thẳng đến nút áo sơ mi, chốc lát sau, cổ áo bị kéo ra, nụ hôn nóng bỏng dọc theo cần cổ rơi vào xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở trên vai —— Trên làn da trắng nõn, nổi bật hai dấu răng tươi mới cùng vết đạn cũ kỹ, xấu xí mà nhức mắt.
Cảm nhận được đối phương do dự, Lý Ninh Ngọc mở mắt ra, chỉ thấy người vừa rồi còn thỏa sức phát tiết giờ lại chảy nước mắt không nói một lời. Còn tiếp tục khóc như vậy, có lẽ cặp mắt to kia ngày mai không ra ngoài gặp người được nữa.
"Chị Ngọc, xin lỗi." Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống, buồn bực nói xin lỗi, yên lặng kéo lên áo sơ mi của Lý Ninh Ngọc, muốn giúp cô cài lại hai nút áo kia, nhưng bởi vì trên tay dính bọt làm nút áo mấy lần tuột xuống. Cố Hiểu Mộng hoảng loạn không thôi, càng sốt ruột, càng không cài được nút áo nho nhỏ.
Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cô, cười lắc đầu, ngay sau đó, bất ngờ giơ tay lên, bắt đầu cởi bỏ những nút áo còn lại. Một viên, hai viên, cho đến tất cả các nút đều bị cởi ra, cô nắm lấy vạt áo của mình, bỏ nó vào trong tay Cố Hiểu Mộng, không có nửa điểm do dự.
Trên mặt Cố Hiểu Mộng tràn đầy kinh ngạc, Lý Ninh Ngọc nở nụ cười ôn nhu mà bình tĩnh. Cô đưa tay ra ôm lấy vòng eo Cố Hiểu Mộng, nghiêng đầu, hôn lên bờ môi ướŧ áŧ kia.
Không cần nhiều lời, có một số việc giống như ăn cơm uống nước, không cần phải dạy.
Mưa trút như thác đổ, tưới không tắt ngọn lửa trong lòng. Tình thâm như rượu nồng mãnh liệt, nếu đã hết cách không biết phải làm sao, vậy thì tùy theo nó đi, để nó thỏa thích bùng cháy, chờ tới lúc thiêu đốt đến tận cùng, có lẽ có thể làm lại từ đầu, nung chảy vạch ngăn cách vô hình ấy.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Ps: Bùng nổ sau đó bùng cháy, sau khi nổ 🧨 thì chính là hỏa hoạn 🔥, hợp ní. (/// ̄  ̄///)