Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 26: Đến phòng mát-xa 

Mẹ: Tần Vinh, hiện đang bị giam trong nhà tù Thái Đỉnh, sắp được thả ra.

Con trai: Lạc Tử Kỳ, năm tuổi.

Cha đỡ đầu của con trai: Vũ Văn Phong, cũng là cộng sự trong năm năm qua của Lạc Hiểu Nhã, bọn họ cùng nhau kinh doanh Phòng khám Phong Nhã.

Lý lịch của cô rất đơn giản, cô làm nghề đấm bóp và đấm bóp,

Không sai, cô là một người mù.

Xe dừng trong bãi đậu xe của Phòng khám Phong Nhã, nhìn bãi đậu xe chỉ còn lại một hai chỗ, có thể thấy được công việc kinh doanh hẳn là rất tốt, cho nên ngay cả chỗ đậu xe cũng hơi chật.

"Bành" một tiếng, đóng cửa xe lại. Long Thiếu Ly búng tàn thuốc vừa châm lên, bước nhanh vào Phòng khám Phong Nhã.

"Tôi muốn mát xa."

"Thưa anh, thật xin lỗi, khách hẹn trước của cô Lạc đã đặt hết chỗ cho chiều nay, anh có thể hẹn vào ngày mai được không?"

"Không được." Anh vừa nói vừa ưu nhã kẹp điếu thuốc đang chạy trên tay về phía gạt tàn do nữ y tá đưa đến. Bên trong phòng khám bệnh cấm hút thuốc, nên y tá cũng chỉ làm theo lẽ thường.

"Ngày mốt thì sao?"

Long Thiếu Ly cười lắc đầu, nụ cười này làm cho y tá kia xuất thần trong nháy mắt, sau đó run giọng nói: "Vậy anh muốn hẹn nào ngày nào?"

"Bây giờ." Sau khi cười đáp t ng, anh nghiêng người trước bàn y tá, thân hình cao lớn kết hợp với gương mặt cực kỳ quyến rũ làm người khác chết mê chết mệt áp sát vào khuôn mặt của y tá, nói: "Tôi muốn mát xa ngay bây giờ."

"Chuyện này... Tôi sẽ xem thử có khách hàng nào đã hẹn trước mà chưa đến không nhé?" Nữ y tá thực sự bị nụ cười gợi cảm của anh làm tan chảy, cô ta không thể nào rời mắt khỏi cơ thể Long Thiếu Ly được nữa.

"Được." Tiếp tục mỉm cười, anh gõ ngón tay lên mặt bàn y tá, ngón tay gõ cũng mang theo độ cong tao nhã, làm cho cô y tá đang gọi điện thoại kia không cách nào rời mắt khỏi anh được cả.

Rất nhanh, y tá đã trả lời: "Khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến lượt của anh."

"Cảm ơn." Long Thiếu Ly tùy tiện ngoắc ngón tay, sau đó gương mặt tuấn tú đó lại một lần nữa cúi xuống trước mặt cô y tá, nói: "Tối nay tôi mời cô ăn tối"

Giọng nói từ tính văng vẳng bên tai nữ y tá, khiến cô ta như thể bị thôi miên, thì thầm đáp: "Được... được." Chỉ có kẻ ngốc mới từ chối, một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại nhìn thêm trang phục của anh nữa, cùng ăn tối với anh chính là nâng cao giá trị của cô ta.

Long Thiếu Ly nháy mắt với cô ta, sau đó mỉm cười đi về phía phòng mát xa.

Mười lăm phút, nếu là trước đây anh sẽ không có kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng hôm nay, sự chờ đợi giống như một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, mỗi một giây đều khiến cho sự mong đợi của anh tăng vọt.

Không có một phụ nữ ngoan cố nào là không thể giải quyết được cả, bây giờ anh không chỉ muốn thuê cậu bé kia, mà ngay cả mẹ của cậu bé đó anh cũng muốn.

Thưởng thức những bức ảnh giải thích về quy trình mát-xa bên ngoài phòng mát-xa của Lạc Hiểu Nhã, Long Thiếu Ly càng mong chờ cảm giác đôi bàn tay trắng nõn mềm mại kia ở trên người mình.

"Người tiếp theo. Khi cửa phòng mát-xa mở ra, giọng nói của y tá bên trong vang lên, Long Thiếu Ly không kịp đợi nữa mà nóng lòng muốn bước vào phòng mát-xa. Đưa lưng về phía anh là bóng dáng của một người phụ nữ nhỏ nhắn mặc áo len bó sát cùng với một chiếc quần ống rộng.

Đây là bộ quần áo đặc trưng của nhân viên mát-xa ở thành phố Snày, mà vòng eo của Lạc Hiểu Nhã lại đặc biệt thon thả mềm mại.

Long Thiếu Ly tiện tay đóng cửa phòng mát-xa lại, không để cho y tá vừa gọi tên lúc nãy vào.

Trong phòng mát xa sạch sẽ lại thoang thoảng mùi hoa nhài, lúc này trong phòng chỉ còn lại Long Thiếu Ly và Lạc Hiểu Nhã.

"Anh Long đúng không?" Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã không nhìn thẳng vào anh, nhưng nụ cười trên mặt cô giống như làn gió xuân phát qua lòng của Long Thiếu Ly vậy. Ngay lúc này trong lòng anh xuất hiện chút rung động, mỗi lần nhìn cổ đều có một cảm tưởng không hề giống nhau. Rõ ràng chỉ là một nữ mát-xa, nhưng cô lại mang cho anh cảm giác không hề thấp kém, mà là một cảnh đẹp ý vui cực kỳ dịu dàng.

Thật không thể hiểu nổi làm sao một cô gái mù lại có thể làm được điều này, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại làm được, cô đã khơi gợi lòng hiếu kỳ trong anh.

"Ừ, tôi muốn mát xa và đẩy tinh dầu." Vừa cười vừa thuận miệng đáp, ánh mắt của Long Thiếu Ly đã bắt đầu di chuyển từ mặt của Lạc Hiểu Nhã xuống đôi tay trắng nõn thon dài

kia.

"Anh... Anh là ai?" Lạc Hiểu Nhã cảnh giác hỏi, giọng nói của người đàn ông rất quen thuộc, cô chợt nhớ ra, mím môi đáp: "Thưa anh, tôi nghĩ anh không chỉ đơn thuần muốn mát xa cùng đầy tinh dầu đúng không?" Cô không ngốc, chuyện ở công viên giải trí vừa rồi vẫn còn trong trí nhớ của cô. Người đàn ông này dường như cảm thấy rất hứng thú với mẹ con cô, cô nhớ rằng Tiểu Kỳ đã từng nói, cậu và anh trông rất giống nhau.

"Cô có thể nhìn thấy tôi sao?" Một bàn tay đưa lên trước mặt Lạc Hiểu Nhã quơ quơ, nhưng con người của cô lại không nhúc nhích, xem ra cô thật sự không nhìn thấy.

"Anh Long, mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng tôi có thể nghe thấy."

Khóe môi của Long Thiếu Ly càng cong lên, hiện tại anh đã sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt với Lạc Hiểu Nhã. Anh vốn chưa từng nghĩ mình sẽ có hứng thú với người tàn tật, nhưng hiện tại, anh rất muốn thử kỹ thuật mát-xa của Lạc Hiểu Nhã như thế nào. Nên biết rằng anh thường xuyên làm mát-xa, không ai có thể thành thạo hơn anh cả. Anh bỏ tay xuống, đi đến giữa phòng mát-xa, sau đó nằm xuống: “Cô Lạc có thể bắt đầu rồi."

"Nhưng tôi không muốn mát-xa cho anh." Trong đầu cô lại lướt qua cảm giác ngày hôm ấy anh ôm cô vào trong ngực, chỉ cần nghĩ đến đó thôi đã khiến cô vô thức mà đỏ mặt, tim đập dồn dập lên.

"Không được, bởi vì tôi đã trả tiền rồi, bây giờ tôi là khách hàng của cô." Nhướng mày cười nói, bây giờ anh chắc chắn cô sẽ mát xa cho anh.

Lạc Hiểu Nhã im lặng, anh nói đúng, anh đã trả tiền rồi, cho nên cô phải mát xa cho anh thôi.

Cứ như vậy đi, cô chỉ đơn thuần mát xa cho anh, cô không muốn dính líu gì đến người đàn ông xấu xa này.

Nhẹ nhàng lê dép đến trước giường, sau đó leo lên người Long Thiếu Ly, Lạc Hiểu Nhã hít sâu một hơi, cứ xem người đàn ông trên giường này như một khách hàng bình thường thôi. Mỗi ngày cô đều bận rộn như vậy, thật sự không muốn gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.

Hai tay nhẹ nhàng đặt xuống, nhưng lực đạo không hề yếu, trình độ của cô có thể nói tuyệt đối chuyên nghiệp. Chỉ mới xoa bóp không nhẹ không nặng vài cái mà Long Thiếu Ly đã thoải mái nhắm mắt lại rồi.

Hưởng thụ đôi tay ấy, thật là một bàn tay đẹp đẽ.

Nếu như cô sinh ra trong một gia đình gia giáo, đôi tay này nên dùng để chơi đàn dương cầm, chứ không phải làm công việc phục vụ người khác như vậy.

Từ bờ vai đến thắt lưng, ngoại trừ đưa tay xoa bóp ra, hơi thở nhàn nhạt của cô còn phảng phất trên da thịt của anh, hương hoa nhài nhàn nhạt của cô thật đặc biệt, hoàn toàn khác với mùi nước hoa của những người phụ nữ khác.

Bị hấp dẫn bởi mùi hương này, người đã đi săn vô số kể như anh bất chợt nổi lên phản ứng khắp cơ thể.

Nếu như đây là một phòng mát-xa, thì chắc sẽ có nhiều dịch vụ đặc biệt, chẳng hạn như...

Trước tiên Lạc Hiểu Nhã xoa bóp phần lưng Long Thiếu Ly, sau đó đứng dậy đi lấy tinh dầu dưỡng, nhân cơ hội này, Long Thiếu Ly nhẹ nhàng không gây ra tiếng động nào lật người lại, thuận thế ngồi ở trên giường mát-xa.

Lạc Hiểu Nhã xoay người, hai tay dính đầy tinh dầu dưỡng, giẫm lên chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh giường không chút khó khăn nào

"A.." Một tiếng kêu đây sợ hãi, cô cảm thấy hơi thở trước cơ thể mình không đúng, nhưng tiếc rằng đã quá muộn.

Cái trán đầy đặn của cô trong nháy mắt bị Long Thiếu Ly hôn một cái.

sự mát lạnh ẩm ướt trên trán khiến Lạc Hiểu Nhã sợ hãi muốn bỏ chạy, cô rất sợ, cô sợ nhất là sự đυ.ng chạm của đàn ông. Lúc này cả người cô cứng ngắc lại giống như một hòn đá, cô muốn chạy trốn.

Theo bản năng Lạc Hiểu Nhã muốn nhảy xuống giường, nhưng một lòng bàn tay to lập tức nắm lấy cổ tay cô, nói: "Cô Lạc, tôi sẽ kiện cô vì tội quấy rối tôi."

Trong mắt cô hiện lên vẻ hốt hoảng, cô biết Long Thiếu Ly cố ý làm như vậy, nhưng cô không thể nhìn thấy gì cả nên có trăm miệng cũng không thể bào chữa được. Cô cắn môi theo thói quen, cô không thể bị người đàn ông này ức hϊếp được, nói: "Anh không thể nói mà không có bằng chứng được."

"Ô, phải không? Cô đoán xem, đây là cái gì?" Tay anh cố ý đưa lên trước mặt cô, tuy không nhìn thấy thứ anh đang cầm là gì, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng luồng khí khi cánh tay anh di chuyển.

"Cái gì?"

"Cô sờ thử xem, nếu không, tôi không nói cho cô biết đâu." Xấu xa nhìn Lạc Hiểu Nhã đang hoảng sợ, Long Thiếu Ly giống như đang thưởng thức một bức tranh phong cảnh thủy mặc ưa thích vậy.

Nhưng, mỗi khi nhớ lại việc cô gọi xe cảnh sát ở công viên giải trí, anh lại cảm thấy thủ đoạn của mình còn quá dễ dàng.

"Không muốn." Cô không muốn chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể của anh ngoài việc

mát xa thông thường cả. Cơ thể cô vì sợ hãi mà không đứng vững, lập tức ngồi xuống giữa hai chân của Long Thiếu Ly.

"A.." Cô kêu lên, cảm thấy có một thứ gì đó đang dính vào mông mình, vừa tưởng tượng ra hình ảnh đó đã làm Lạc Hiểu Nhã phát điên lên rồi, trời ạ, cô lại bị lừa...

Điện thoại trong tay của Long Thiếu Ly ghi lại mọi biểu cảm cùng động tác của Lạc Hiểu Nhã vừa rồi, thậm chí còn có cả tiếng hét cường điệu của cô, anh nói: "Cô còn nói không phải sao, bây giờ cô đang quấy rối tôi đấy."

Gương mặt tuấn tú của Long Thiếu Ly đột nhiên tới gần Lạc Hiểu Nhã, lúc này anh đã cất điện thoại vào. Hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt đã đỏ bừng của Lạc Hiểu Nhã, đồng thời, một tay vững vàng bắt chặt lấy thắt lưng của cô, nói: "Cô phải chịu trách nhiệm với tôi".

Lạc Hiểu Nhã không thể nhìn được nữa, lập tức buột miệng nói: "Vô lại." Đồng thời, không chút nghĩ ngợi nào vung một tay lên mặt của Long Thiếu Ly.

Mà lần này, Long Thiếu Ly đã sớm có phòng bị, gương mặt đẹp trai kia chợt lóe lên. Cùng lúc đó, bàn tay còn lại nắm lấy cái tay đang vung tới của Lạc Hiểu Nhã, nói: "Hiện tại cô lại thêm một tội danh, đánh khách hàng!"

"Long Thiếu Ly, anh khi dễ tôi không thể nhìn thấy, ba lần bảy lượt bắt nạt tôi." Cô giận dữ gầm lên, cô không phải là người không biết tức giận. Chẳng qua cô chưa bao giờ mất bình tĩnh nổi nóng mà thôi, chỉ khi nào phát giận lên thật, cô sẽ giống như núi lửa phun trào vậy, thiêu đốt người ta đến tận xương tủy.

"Long Thiếu Ly, tôi sẽ kiện anh tội khiêu da^ʍ, kiện anh tội quấy rối." Anh cho rằng cô sẽ sợ chỉ vì anh bảo cô phải chịu trách nhiệm sao?