Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 10: Trong mắt không có cô

Giọng nói của Mạch Tiểu Tuyết nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo sự yếu ớt khiến người khác nghe đều cảm thấy thương tiếc.

Bàn tay đang mở cửa bỗng dừng lại, Lam Cảnh Y từ từ quay đầu, cô nhớ rõ ràng là cô đẩy Mạch Tiểu Tuyết nhưng một cái đẩy ấy vốn dĩ vô dụng, không có khả năng khiến người khác bị thương được.

Nhưng bây giờ Mạch Tiểu Tuyết lại gọi điện cho Lục Văn Đào, nói rằng cô ta đau bụng.

“Em đang… Em đang ở cửa nhà anh, Văn Đào, Cảnh Y, cô ấy không cố ý, khuya khoắt rồi anh còn đi nên em sợ anh đã xảy ra chuyện gì, vì vậy không nhịn được mới tới tìm anh. Kết quả là… Vừa rồi gặp được cô ấy… Cô ấy lại…”

Sắc mặt Lục Văn Đào tái xanh: “Chờ tôi.”

Xe mới đi cách khu chung cư không xa, anh ta quay ngược đầu xe chạy trở về, đã biết trước Mạch Tiểu Tuyết ở trước cửa nhà mình nên anh ta lập tức đi đến.

Ở cửa ra vào, Mạch Tiểu Tuyết vẫn còn ngồi trên sàn nhà, không có một chút ý định muốn đứng lên, Lam Cảnh Y cắn răng một cái, cô quen rồi, thật sự đã quen với việc bị người khác hiểu lầm nên lúc này cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện nói: “Cắt.”

Cô vặn khóa cửa, bước nhanh đi vào trong nhà rồi lại “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Hãy tha thứ cho cô, cô thật sự không có cách nào đối xử ôn hòa với người cướp chồng mình, cô không bao dung như vậy.

Lục Văn Đào nhanh chóng trở lại, thật ra anh ta lái xe đi chưa xa lắm.

Lam Cảnh Y đi tới ban công, quả nhiên nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen của Lục Văn Đào đang lái vào khu chung cư.

Anh ta xuống xe rồi đi nhanh vào hành lang, lúc này chắc đang leo cầu thang.

Lam Cảnh Y khoanh tay trước ngực, trong đầu bắt đầu tưởng tượng phản ứng của anh ta khi nhìn thấy Mạch Tiểu Tuyết ngã ngồi trên mặt đất, anh ta sẽ hận cô đến chết.

Đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên, cô cầm lấy nhìn vào thì thấy là một tin nhắn ngắn.

“Nếu như bây giờ cô ra ngoài xin lỗi tôi thì tôi có thể tha thứ cho cô một lần, tôi sẽ nói tốt cho cô vài câu ở trước mặt anh ấy.”

Là một số điện thoại xa lạ nhưng Lam Cảnh Y chắc chắn rằng người gửi tin nhắn này chính là Mạch Tiểu Tuyết.

Cô nhẹ nhàng vuốt qua bên mặt đau đớn vẫn còn năm dấu ngón tay, người thật sự chịu đòn là cô, cô chỉ đẩy cô ta một cái nhẹ, bây giờ thật sự hối hận vì vừa rồi không dùng hết sức.

Cửa bị đẩy ra một cái “rầm”, Lục Văn Đào ôm Mạch Tiểu Tuyết vào trong l*иg ngực, hung ác nhìn cô, nói: “Lam Cảnh Y, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho cô ấy không có chuyện gì, nếu không, cô làm cô ấy bị thương ở nơi nào, tôi lập tức khiến cô bị thương ở đó.”

Lại một tiếng “rầm” vang lên lần nữa, Lục Văn Đào đã bế Mạch Tiểu Tuyết bước xuống tầng dưới, tiếng bước chân vang vọng trong tai cô, tay cô vẫn còn đang để trên bên mặt bị đau như cũ. Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào hướng hai người kia rời đi, gầm nhẹ nói: “Anh có gan thì hãy ly hôn với tôi rồi kết hôn với cô ta. Lục Văn Đào, nếu như vậy tôi sẽ cảm ơn anh.”