Quỷ Vương Thích Sủng Tiểu Độc Phi Nghịch Thiên

Chương 86: Giả heo ăn thịt hổ

“Là thời điểm nên có động tác, Nam Cung phủ ta, trước nay đều không phải dễ ức hϊếp.” Nam Cung Liệt híp mắt, đáy mắt lóe sáng, uy nghiêm bắn ra bốn phía.

“Đều tuân theo gia chủ phân phó!” Mọi người biểu tình nghiêm túc, chờ đợi gia chủ lên tiếng.

Ngày hôm sau, Nam Cung phủ đóng cửa toàn bộ sản nghiệp ở Phượng Âm thành, tuyên bố với bên ngoài là chỉnh đốn nội bộ.

Ngày thứ ba, tất cả sản nghiệp của Nam Cung phủ ở Tư Đồ quốc ngừng kinh doanh.

Cùng thời gian, Nam Cung phủ thường xuyên liên hệ với thương nhân vương quốc cách vách, người mù cũng có thể nhìn ra được không tầm thường trong đó.

“Làm càn!” Tư Đồ Lãnh nhận được tin tức này, giận tím mặt, đại chưởng hung hăng chụp trên mấy chồng tấu sớ, đáy mắt lóe lên hung ác nham hiểm.

“Bệ hạ, thứ thần nói câu không nên nói, chuyện gần đây, xác thật có chút quá.” Một người văn thần tiến lên, cố nén khí bá vương Tư Đồ quốc chủ phóng thích, nói.

Lúc trước liên hôn với Nam Cung phủ là bệ hạ chủ động nói, hiện giờ hối hôn cũng thế, từ hôn sự của Nam Cung Ly và Thái Tử điện hạ, đến Nam Cung Ngạo Tuyết rồi kéo ra Nhàn Vương, hiện giờ, giữa Nam Cung Ly và tiểu vương gia đã không chỉ là quan hệ hôn ước, mà thật sự là phu thê, kết quả bệ hạ nhà bọn họ ngay cả Nam Cung phủ đều chưa từng thông báo, trực tiếp hưu bỏ.

Hành vi như thế, thật toát mồ hôi lạnh thay bệ hạ nhà hắn.

Rốt cuộc Nam Cung phủ có Nam Cung Liệt chống lưng cũng không phải là dễ bắt nạt, ngày thường đều phải kiêng kị vài phần, lúc này như thế nào lại coi khinh như vậy, một chút đều không bận tâm?

“Sợ cái gì, chỉ là một cái Nam Cung phủ, như thế nào so được Đông Thịnh đế quốc?”

“Đúng vậy, tuy Nam Cung Liệt có bản lĩnh, nhưng hoàng quyền tối thượng, chẳng lẽ còn có thể lật trời?”

“Khó được công chúa Đông Thịnh ái mộ Nhàn Vương chúng ta như thế, chỉ cần thành công liên hôn, có Đông Thịnh giúp đỡ, nói không chừng Tư Đồ chúng ta có thể trở thành đế quốc thứ sáu, loại cơ hội này, không thể dễ dàng buông tha.”

……

Văn thần dứt lời, các loại âm thanh phản bác bất mãn vang lên, Nam Cung phủ, sợ cái lông, trước kia còn hơi kiêng kị một chút, hiện giờ vừa so với Đông Thịnh đế quốc, hoàn toàn không đủ nhìn.

Không nghĩ tới Đông Thịnh người ta chỉ là hứa hẹn gả cho ngươi một công chúa, nhưng chưa nói ngay cả quyền thế thực lực gì đó đều chắp tay nhường lại, cho nên người nào đó, quá tự cho là đúng.

Nam Cung Ly thực mau thu được hồi âm của Nam Cung Liệt, trên thư làm nàng chiếu cố mình và Tiểu Huyền Ngọc thật tốt, lại đại khái nói ra hành động gần đây tiếp theo của gia tộc, cuối cùng còn mang thêm tin tức của tiểu vương gia làm người tìm hiểu đến.

Xem xong cả phong thư, Nam Cung Ly trầm mặc thật lâu, cuối cùng thu vào Thông Thiên Tháp.

Xem ra gia tộc đã có hành động, Tư Đồ Lãnh năm lần bảy lượt đánh mặt Nam Cung phủ, tiếp tục trầm mặc, chỉ biết làm người chê cười vô năng.

Đối với điểm này Nam Cung Ly ngược lại không lo lắng, biết Nam Cung Liệt làm việc đều có đúng mực.

Nhưng thật ra sau khi Tư Đồ Kiệt về nước thì hoàn toàn yên lặng, giống như đột nhiên biến mất, nơi nơi tìm hiểu không được một chút tiếng gió.

Nghĩ đến Du Long trận lúc trước hắn cố ý bại lộ ra, Nam Cung Ly chỉ là thở dài, mặc kệ hắn bị bắt cũng được, có kế hoạch cũng thế, trước mắt mà nói, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối bị hoàng tộc bọn họ hưu bỏ mà thôi, giống như trừ bỏ chờ hắn trở về giải thích tất cả, không còn biện pháp khác.

Nam Cung Ly và Tiểu Huyền Ngọc ở Thiên Phú Viên lại ngây người nửa tháng, thẳng đến khi tiểu gia hỏa có thể hoàn toàn thu liễm hơi thở, khống chế linh lực tự nhiên lúc này mới ra học viện.

Nhoáng cái, kỳ nghỉ đã qua đi hơn phân nửa, hơn phân nửa tháng nữa lại muốn khai giảng, cho nên nàng cũng không tính toán chạy về Nam Cung phủ, thừa dịp trong khoảng thời gian này, mang theo Tiểu Huyền Ngọc nơi nơi đi dạo.

Nam Cung Ly mang theo Tiểu Huyền Ngọc, đi đến sơn lĩnh nào đó gần đông thành.

Ở trước khi tới, nàng đã vẽ rất nhiều hình ảnh thảo dược sinh động như thật, trong tay Tiểu Huyền Ngọc cầm một tờ, những tờ khác đều bị Nam Cung Ly ném vào Thông Thiên Tháp.

“Nhị tỷ, không phải chúng ta tới bắt bò cạp sao, như thế nào còn muốn tìm những thảo dược này?” Tiểu Huyền Ngọc chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra một chút thất vọng.

Thật muốn bắt bò cạp nha, nếu có ai dám bắt nạt nhị tỷ, trực tiếp làm bò cạp cắn hắn.

“Không phải Ngọc Nhi muốn càng nhiều phấn ngứa sao, tìm được những thảo dược này, ta sẽ chế tác cho ngươi càng nhiều phấn ngứa lợi hại hơn.” Phấn ngứa bình thường chỉ hữu hiệu đối với Linh Giả cấp thấp, mà lần này nàng cần làm lại là chế tác phấn ngứa càng bá đạo cho dù là Linh Giả cấp cao cũng phải kiêng kị.

Dù sao tiểu gia hỏa quá nhỏ, chế tạo nhiều một ít đồ chơi bá đạo cho hắn mang theo người cũng tốt.

“Muốn muốn!” Vừa nghe là chế tác phấn ngứa, ánh mắt Tiểu Huyền Ngọc tỏa sáng, có phấn ngứa lợi hại hơn, người xấu không phải cũng bắt nạt không được nhị tỷ sao?

Ban ngày tìm kiếm thảo dược, săn thú, nấu ăn, thuận tiện dạy Nam Cung Huyền Ngọc một ít thường thức (kiến thức phổ thông) phòng bị người xấu, buổi tối tu luyện đả tọa, thân cận tự nhiên, lao dật kết hợp, hai người thả lỏng xưa nay chưa từng có.

Cùng với nói đây là một hành trình rèn luyện nho nhỏ, còn không bằng nói là một hồi dạo chơi, du sơn ngoạn thủy, nhẹ nhàng tùy ý.

“Đại ca, ở ngay phía trước, một nữ hài và một tiểu hài tử, tuyệt đối chính xác.” Một âm thanh cố tình đè thấp vang lên ở sau lùm cây cách đó 20 mét, cho dù đưa lưng về phía bên kia, Nam Cung Ly cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng đáng khinh dừng ở trên người mình.

Từ sau khi thăng cấp thành Linh Giả cấp năm, ngũ quan nhanh nhạy hơn trước mấy lần, đừng nói hơn 20 mét, cho dù lại tăng thêm gấp mười lần, chỉ cần vận dụng thần thức, tất cả phụ cận phần lớn đều trốn không qua đôi mắt của nàng.

“Tới, nhẹ nhàng chút, đừng làm cho bọn họ nhìn ra.” Nam Cung Ly vỗ vỗ bả vai Huyền Ngọc, tiểu gia hỏa vốn khẩn trương không thôi thần kỳ mà bình tĩnh xuống, ra hình ra dáng đào một gốc cây độc thảo trước mặt.

Nam Cung Ly bồi ở một bên, cũng ngồi xổm thân mình, ở dưới tình huống hai người sau lưng nhìn không thấy nhẹ cong khóe môi, trên mặt nở châm chọc khinh thường.

Đại khái thấy bọn họ một người là nữ tử yếu đuối, một người là tiểu hài tử, thế đơn lực mỏng, cho rằng dễ ức hϊếp, thế nhưng động tâm tư tà ác.

Hắc, đang lo không có luyện tập, trong khoảng thời gian này dạy Tiểu Huyền Ngọc không ít thứ, hơn nữa những vật bàng thân nhét ở trong túi tiền hắn, cũng đủ những người này ăn đủ.

“Cẩn thận một chút, đừng làm cho bọn họ phát hiện.” Vị được gọi là đại ca kia thấp giọng nhắc nhở, hai người nhẹ nhàng di chuyển, không ngừng tới gần chỗ Nam Cung Ly.

Chỉ nhìn bóng dáng thiếu nữ và da thịt trắng nõn của tiểu hài tử bại lộ ở trong không khí, đã làm trong miệng hai người phát thèm, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt càng thêm nóng rực lên.

Nghe động tĩnh phía sau, Nam Cung Ly lần nữa trợn trắng mắt, chỉ thiếu không dựng ngón giữa với ông trời, mẹ nó, thứ rác rưởi như vậy cũng dám tìm tới cửa, quả thực mất hết mặt mũi Linh Giả thiên hạ.

Tiểu Huyền Ngọc nắm chủy thủ trong tay, đào cũng không phải, không đào cũng không phải, chỉ một gốc cây thảo dược, cố tình hai người xấu phía sau kia chậm giống như rùa đen, bất mãn mà lẩm bẩm, người xấu trên đời này đều ngốc như vậy sao, về sau gặp, căn bản không cần dùng bảo bối nhị tỷ cho, trực tiếp chạy trốn không phải được rồi sao?

“Ha ha, mỹ nữu, tiểu bảo bối, bị chúng ta bắt được đi!” Đến khoảng cách 2 mét, một vị hán tử trong đó gấp không chờ nổi mà nhào lên.

Thân hình Tiểu Huyền Ngọc chợt lóe, tránh đi, tay phải giương lên, một lọ bột phấn trực tiếp rơi ra ngoài, sau khi xong việc còn nhịn không được mắng hắn một tiếng ngu ngốc.

Hừ, thế nhưng làm hắn và nhị tỷ ngồi xổm trên mặt đất lâu như vậy.

“Mẹ nó, ngươi rải đồ vật quỷ gì cho lão tử!” Hán tử vô cùng bực, hoàn toàn không dự đoán được ngay cả một tiểu hài tử đều không đối phó được, không đúng, dám chửi mình ngu ngốc……

Ý thức được mình bị một tiểu phá hài xem thường, trong lòng hán tử dâng lên lửa giận, vung bàn tay lập tức chụp tới Tiểu Huyền Ngọc.

“Tìm chết!” Nam Cung Ly bên cạnh quát lạnh, khí thế uy áp đè ép qua, trực tiếp làm hành động của hắn ta dừng lại.

Đúng vào lúc này, thuốc bột trên người nam tử phát tác, cả người nóng lên, ngứa ngáy vô cùng, cào loạn trên mặt ở trước mặt hai người.

“Tìm chết!” Hán tử phía sau vừa thấy tình huống không đúng, rút ra trường kiếm bên hông đâm tới Nam Cung Ly.

Chỉ tiếc chỉ là một Linh Giả cấp ba nho nhỏ, những công phu mèo quào đó ở trong mắt Nam Cung Ly thực sự chướng mắt.

“Ngọc Nhi, nơi này có một con!” Nam Cung Ly tiếp tục phóng thích uy áp, động tác của nam tử bỗng nhiên cứng lại, do quán tính quá mãnh liệt, ‘bịch’ một tiếng hung hăng ngã trên mặt đất.

“Đại phôi đản, cho ngươi làm chuyện xấu, làm ngươi thương nhị tỷ, xứng đáng.” Tiểu Huyền Ngọc đơn giản cưỡi ở trên người người nọ, run rẩy bình ngọc trong tay, bột phấn màu trắng theo đó bay ra, đại bộ phận dừng ở trên gương mặt và cổ của nam tử lỏa lồ ở trong không khí.

Lại thấy nam nhân lỗ mũi thô to của nam nhân kia, tiểu gia hỏa chợt sinh một kế, đổ tất cả thuốc bột dư vào bên trong lỗ mũi của hắn ta.

Nam Cung Ly ở bên cạnh xem ở trong mắt, nhịn không được lạnh run, theo bản năng cảm thấy cái mũi phát ngứa, quả nhiên, vật nhỏ chỉnh người thực sự là một tiểu ác ma thỏa thỏa.

“Hắt xì, hắt xì……” Tiểu Huyền Ngọc mới vừa đứng lên, nam nhân đã hắt xì mấy cái , cả khuôn mặt kia nháy mắt đỏ bừng, giống như toàn bộ đầu bị nước nóng làm bỏng, đỏ đến hận không thể nhỏ xuất máu, thoạt nhìn ghê người, làm người khó quên.

Thoát khỏi khống chế của Nam Cung Ly, rốt cuộc nam nhân nhịn không được, vừa hắt xì, vừa dùng sức gãi ngứa, thực mau cào rách da, chảy ra máu.

“A, ngứa, ngứa, cứu mạng, cứu cứu ta……” Nam nhân đau đớn hô lên, không ngừng giãy giụa trên mặt đất, âm thanh nghẹn ngào khó chịu, vừa tiếp tục hắt xì.

“Bẩn muốn chết!” Tiểu Huyền Ngọc ghét bỏ mà liếc mắt trừng hắn ta một cái, lắc mình đi đến bên cạnh Nam Cung Ly.

“Biết cái này gọi là gì sao?” Nam Cung Ly tâm tình tốt mà nói với Tiểu Huyền Ngọc.

Tiểu Huyền Ngọc: “Giả heo ăn thịt hổ!”

Tiếng nói non nớt vang lên, mang theo một chút kiêu ngạo tự hào.

Nam Cung Ly: “……”

“Khụ khụ, cái này gọi là tự làm tự chịu, nếu bọn họ không nổi ý xấu, chúng ta cũng sẽ không đối phó hắn như vậy, cho nên không thể nương tay với kẻ địch, nếu không con heo nhỏ ngươi này không chỉ ăn không hết lão hổ, còn có khả năng bị lão hổ một ngụm nuốt chửng.” Được rồi, gần đây tiểu gia hỏa một lòng một dạ nghiên cứu giả heo ăn thịt hổ.

Tiểu Huyền Ngọc: “Không đúng, bọn họ không phải lão hổ, là heo, sai rồi, heo đều nhanh hơn bọn hắn……”

Nam Cung Ly: “……”

Chờ đến khi hai người cào đến khắp nơi đều là máu, gần như muốn hỏng mất, lúc này Nam Cung Ly mới cho giải dược, tùy tay nhẹ nhàng vung lên, thả ra một đoàn nội diễm, thuận tiện đốt một thân hành lý trang bị của bọn họ đến một chút không dư thừa.

“Lần sau lại để ta nhìn thấy các ngươi làm chuyện xấu, thì không chỉ như vậy, cút!” Nam Cung Ly quát khẽ, hai người vắt chân lên cổ chạy, bất chấp toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhanh chóng chạy ra ngoài cánh rừng.

Hai mắt Tiểu Huyền Ngọc tỏa sáng nhìn nhị tỷ nhà mình, nếu hắn cũng có thể tùy tay tung ra một ngọn lửa thì tốt rồi, ngẫm lại hình ảnh kia, quá soái!

Giải quyết hai người, đào cây thảo dược kia, mang theo Tiểu Huyền Ngọc tiếp tục đi sâu vào bên trong cánh rừng.

Màn đêm bao phủ toàn bộ sơn lĩnh, Nam Cung Ly dựng lều trại, châm lửa trại bên cạnh, thịt nướng trên giá ‘xèo xèo’ kêu vang, bình gốm treo trên giá tỏa ra mùi hương.

Trong ngực Tiểu Huyền Ngọc ôm Tiểu Hồng, đầu vai ngồi Tiểu Kim, ngồi ở trên ghế nhỏ Nam Cung Ly lấy ra từ trong Thông Thiên Tháp, mắt trông mong nhìn chằm chằm thịt nướng và canh nấm sôi trào trong bình.

“Ùng ục……” Một tiếng kêu dài, động tác dựng lều trại của Nam Cung Ly dừng lại, trực tiếp không cho mặt mũi mà bật cười.

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Huyền Ngọc đỏ lên, thấy nhị tỷ nhà mình còn muốn tiếp tục cười nhạo, bất mãn mà bĩu bĩu môi.

Hắn chính là rất đói bụng đó, ai bảo nhị tỷ làm đồ vật thơm như vậy, thèm đến nước miếng đều chảy ra.

“Hắc, phía trước có ánh lửa, còn có đồ ăn.” Một âm thanh vang dội vang lên, sau đó truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.