Thời gian ngừng lại nửa giây, hình ảnh dừng hình ảnh, tiếp theo ‘ầm’ một tiếng, thân hình cực lớn của cự mãng suy sụp ngã xuống đất, máu đỏ thắm nhiễm đầy đất, trong không khí phiêu tán huyết tinh tanh hôi nồng đậm.
“Trời ạ, là Kim Quan Hoàng Hậu!” Một tiếng hô nhỏ áp lực không được, phía sau, đám người lớp một Linh Giả đuổi lại đây, ánh mắt thiếu nữ tỏa sáng dừng ở trên Tô Kim Quan Hoàng Hậu trong tay Bách Lý, đáy mắt hiện lên tham lam.
“Kim Quan Hoàng Hậu, ha ha, Lăng Ngữ đạo sư, lần này chúng ta nên phát huy thật tốt ưu thế người nhiều lực lượng lớn đi.”
“Không sai, nghe nói Kim Quan Hoàng Hậu chính là có thể làm nữ nhân vĩnh viễn bảo trì thanh xuân, đạo sư chỉ cần ra lệnh một tiếng, chúng ta có thể đoạt nó lại.”
Vốn đã tâm tồn oán niệm đối với lớp 22, muốn giáo huấn một trận, lúc này nhìn thấy Kim Quan Hoàng Hậu, tất cả cố kỵ lo lắng nháy mắt tiêu tán, trở nên không quan trọng gì, lúc này trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, chính là đoạt lại Kim Quan Hoàng Hậu.
Mọi người lớp 22 Linh Giả đối diện nghe được mà tức giận, đây đều là một đám người nào, quá vô sỉ.
“Không, này không gọi là đoạt, Kim Quan Hoàng Hậu vốn thuộc về lớp một Linh Giả chúng ta, chúng ta chỉ là lấy nó về mà thôi.” Lăng Ngữ ngoắc ngoắc khóe môi, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo khϊếp người.
Lăng phủ suy tàn, Nam Cung Ly thoát không được can hệ, một khi đã như vậy, sao không thừa hỗn loạn này, diệt trừ nữ nhân này, báo thù vì gia tộc bọn họ.
“Ha ha, đúng, hiện tại chúng ta lập tức lấy nó về.” Mọi người lớp một Linh Giả lớn tiếng cười, vọt qua phía Bách Lý Tô đối diện.
Bách Lý Tô cầm Kim Quan Hoàng Hậu nhịn không được mắt trợn trắng, hắn thoạt nhìn dễ bắt nạt như vậy sao?
Muốn đoạt đồ vật từ trong tay hắn, thì cũng phải nhìn xem có cái bản lĩnh kia hay không.
“Thật không biết xấu hổ, các huynh đệ, lên!” Mọi người lớp 22 thét to một tiếng, tập thể xông lên, thực mau dây dưa ở một chỗ với học viên lớp một.
Nam Cung Ly vung chùy thủ, xông tới phía Lăng Ngữ, nữ nhân này, lưu trữ sớm hay muộn đều là tai họa, nếu tìm chết, hiện tại nàng sẽ lấy mạng nàng ta.
Lăng Ngữ thân là đạo sư học viện Đông Khải, thực lực bản thân vốn dĩ không tồi, là Linh Giả cấp sáu 29 tuổi.
Vì đan lôi kiếp lần trước ban tặng, thực lực Nam Cung Ly đột phá Linh Giả cấp năm, chỉ kém Lăng Ngữ một cấp bậc mà thôi.
Nhưng một cấp bậc nhìn như nho nhỏ này, thực lực lại cách xa cực lớn, cho nên muốn đánh bại Lăng Ngữ, cũng không phải là chuyện dễ.
Nhân số lớp một Linh Giả gần như là gấp đôi lớp 22, vừa khai chiến đã chiếm thượng phong.
Thân hình Nam Cung Ly du tẩu, giống như Lăng Ngữ, hai người đều là động sát niệm.
“Ta xem hôm nay còn có ai có thể cứu ngươi!” Lăng Ngữ tới gần Nam Cung Ly, khóe môi nâng lên, trong mắt chứa thị huyết gϊếŧ chóc.
Nữ nhân này, huỷ hoại toàn bộ Lăng phủ bọn họ, hôm nay, nàng ta thề muốn lấy mệnh nàng để tế những người nhà chết đi đó.
“Ai chết ai sống còn không nhất định.” Nam Cung Ly hừ lạnh, hai mắt nghiêm nghị, vung chùy thủ đâm tới trên người nàng ta.
Khí thế cả người Lăng Ngữ bành trướng mãnh liệt, khí thế uy áp Linh Giả cấp sáu áp về phía Nam Cung Ly, ý đồ làm chậm thế công của nàng.
Thân thể Nam Cung Ly gần ngừng lại nửa giây, sau đó không hề có trở ngại, động tác ra tay nhanh chóng quyết đoán, không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu.
Trong mắt Lăng Ngữ đối diện xẹt qua một chút ngạc nhiên, hoàn toàn không dự đoán được nữ nhân này thế nhưng đã tăng lên tới Linh Giả cấp năm, nhưng mà cho dù như thế, cũng tuyệt không phải là đối thủ của Linh Giả cấp sáu nàng ta.
“Bản công tử nói qua không muốn đả thương người, ngươi càng muốn đâm lại đây, thế nào, còn đau đi, vốn dĩ đã ngốc, lần này va chạm, chỉ sợ sẽ trở thành ngu ngốc đi.” Bách Lý Tô tấm tắc cảm thán, khuôn mặt yêu nghiệt tràn đầy tà tứ khinh cuồng, cười đến vẻ mặt thiếu đánh.
“Tìm chết!” Thiếu niên bị chọc giận, rút ra bội kiếm bên hông lập tức chém qua.
Dưới chân Bách Lý Tô khẽ dời, một bộ hồng y như lửa, du tẩu ở giữa đám người, mặc kệ chung quanh có bao nhiêu người truy đuổi chặn đường, vẫn có thể dễ dàng thoát thân.
Mọi người đánh đến khó rời khó phân, Tiểu Huyền Ngọc tránh ở sau một thân cây xem náo nhiệt, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, một bóng người đè ép lại đây.
“Ngạo Tuyết tỷ……” Nam Cung Huyền Ngọc còn chưa kêu xong, cả người trực tiếp bị Nam Cung Ngạo Tuyết túm qua, mặc hắn giãy giụa như thế nào đều tránh thoát không được.
“Ngọc Nhi ngoan, Ngạo Tuyết tỷ tỷ chính là dùng ngươi tới hù dọa nhị tỷ ngươi, thực mau sẽ thả ngươi.” Nam Cung Ngạo Tuyết nhẹ dỗ nói, trong mắt chứa đầy vặn vẹo điên cuồng.
Giờ khắc này, nàng ta chờ đợi lâu lắm.
Kim Quan Hoàng Hậu, là của nàng ta, có Nam Cung Huyền Ngọc làm con tin, không sợ nàng không cho, không những như thế, nàng ta còn muốn nàng dập đầu xin mình tha ở trước mặt mọi người.
“Nhị tỷ, nhị tỷ, mau cứu ta……” Nam Cung Huyền Ngọc giãy giụa không rời, chỉ phải gân cổ lên cầu cứu Nam Cung Ly đang đánh nhau.
Nam Cung Ly vừa quay đầu, nháy mắt trái tim nắm chặt, ánh mắt lộ ra tức giận hoảng sợ.
“Nam Cung Ly, ngoan ngoãn giao Kim Quan Hoàng Hậu ra, nếu không……” Nam Cung Ngạo Tuyết nói, làm bộ đẩy Nam Cung Huyền Ngọc tới bên cạnh vách núi một ít.
Mọi người toàn trường kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ, bao gồm chư vị học viên lớp một Linh Giả, hoàn toàn không dự đoán được nàng ta sẽ làm ra hành động quá kích như thế, Nam Cung Huyền Ngọc không phải là đệ đệ của nàng ta sao, thân là tỷ tỷ, như thế nào nàng ta hạ thủ được?
“Quá vô sỉ, còn có nhân tính hay không?”
“Khó trách Nam Cung gia chủ muốn đuổi nữ nhân này ra khỏi phủ, vì tư lợi bản thân, thế nhưng không màng tình thủ túc, quả thực quá ác độc.”
“Ngươi dám thương Tiểu Huyền Ngọc một chút thử xem, lớp 22 Linh Giả chúng ta, một người đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Thật không phải người, ngươi có khác gì súc sinh?”
Mọi người lớp 22 nổi giận, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, bị hành vi vô sỉ của Nam Cung Ngạo Tuyết kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật sâu, chỉ cảm thấy một ngọn lửa không tên thiêu đốt, rít gào trào dâng ở trong lòng bọn họ, làm người có loại xúc động hủy diệt.
“Ta đếm ba tiếng, nếu không giao Kim Quan Hoàng Hậu ra, ta đây sẽ đẩy hắn xuống, dù sao ta sớm đã bị đuổi ra khỏi Nam Cung phủ, ta không được tốt, các ngươi cũng mơ tưởng an bình.” Vẻ mặt Nam Cung Ngạo Tuyết mang theo dữ tợn, nhìn Nam Cung Ly, điên cuồng nói.
“Đừng nhúc nhích, Kim Quan Hoàng Hậu là của ngươi, mau thả Ngọc Nhi.” Nam Cung Ly quát khẽ, ý bảo Bách Lý Tô giao Kim Quan Hoàng Hậu ra.
“Kim Quan Hoàng Hậu cho ngươi, tiếp được.” Bách Lý Tô vung tay lên, ném Kim Quan Hoàng Hậu tới phía Nam Cung Ngạo Tuyết.
Lại thấy Kim Quan Hoàng Hậu vẽ ra một đường thẳng tắp ở trong không trung, lấy tốc độ cực nhanh tới gần Nam Cung Ngạo Tuyết, lôi kéo tầm mắt mọi người.
Mọi người lớp 22 Linh Giả trừng mắt, không cam lòng, tức giận, còn có một loại xúc động muốn gϊếŧ người, hận không thể xé Nam Cung Ngạo Tuyết thành mảnh nhỏ.
“Ngươi có thể buông Ngọc Nhi ra.” Thấy Nam Cung Ngạo Tuyết thành công bắt được Kim Quan Hoàng Hậu, Nam Cung Ly lạnh lùng nói.
“Ha ha, Nam Cung Ly, không nghĩ tới ngươi cũng có thời điểm bị mắc mưu, khi nào thì bổn tiểu thư nói qua bắt được Kim Quan Hoàng Hậu sẽ lập tức thả hắn? À, chỉ cần ngươi dập đầu xin tha với bổn tiểu thư, ta sẽ trả hắn cho ngươi như thế nào?” Nam Cung Ngạo Tuyết cười đến càn rỡ khoe khoang, yêu cầu không biết xấu hổ kia làm mọi người lớp 22 nghe được hộc máu phát điên.
Hận không thể một ngụm nước bọt phun ở trên mặt nàng ta.
Gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến loại tình trạng như nàng ta này, nữ nhân này, quả thực không thể cứu.
Bọn họ thề, chờ Nam Cung Huyền Ngọc an toàn, tất nhiên sẽ không làm nữ nhân này qua tốt.
“Nhị tỷ không cần!” Tiểu Huyền Ngọc bị khống chế kinh hô, trong lòng hận Nam Cung Ngạo Tuyết đến nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân hư này, dám dùng hắn tới áp chế nhị tỷ, thật là đáng giận.
“Nam Cung Ngạo Tuyết, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần quá phận.” Nam Cung Ly lạnh lùng nói, đáy mắt hàn băng lạnh lẽo, sớm biết nữ nhân này khó giải quyết như thế, lúc trước không nên buông tha cho nàng ta.
“Quỳ hay là không quỳ?” Nam Cung Ngạo Tuyết híp mắt, bắt lấy thân thể Tiểu Huyền Ngọc đẩy tới bên cạnh vách núi.
Trái tim mọi người nắm chặt, hô hấp dồn dập lên.
Đáy mắt Nam Cung Ly lộ ra hung ác, ánh mắt nhiễm một chút huyết sắc, khủng bố đến dọa người, hơi thở quanh thân nghiêm nghị, giống như gió đến từ địa ngục, tùy thời đều có khả năng muốn tính mệnh người.
Tiểu Huyền Ngọc vẫn luôn bị Nam Cung Ngạo Tuyết khống chế đột nhiên giãy giụa kịch liệt lên, há mồm, hung hăng cắn lên cánh tay nàng ta.
Nam Cung Ngạo Tuyết đau hô, buông lỏng Nam Cung Huyền Ngọc ra, vừa thoát khỏi, Nam Cung Huyền Ngọc cũng không vội vã tránh thoát, ngược lại quay người, đôi tay hung hăng đẩy Nam Cung Ngạo Tuyết xuống dưới vực sâu.
Gia gia nói qua, đối phó người muốn hại hắn, thì không thể có một chút mềm lòng, Ngạo Tuyết tỷ tỷ trong lòng hắn, đã sớm chết ở thời khắc lợi dụng hắn uy hϊếp nhị tỷ, nữ nhân này là đồ trứng thối.
“Không cần!” Nam Cung Ngạo Tuyết sợ hãi kêu lên, sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Thân thể Nam Cung Ly nhanh chóng xông ra, một tay ôm Tiểu Huyền Ngọc vào trong lòng mình.
Tốc độ của Bách Lý Tô càng nhanh, ở lúc Nam Cung Ngạo Tuyết sắp rơi xuống vách núi, cứng rắn đoạt Kim Quan Hoàng Hậu trong tay nàng ta trở về.
Một màn này làm mọi người xem đến vô cùng sảng khoái, trong lòng nguyền rủa Nam Cung Ngạo Tuyết vô số lần, xứng đáng nàng ta có báo ứng này.
“Cẩn thận!” Bỗng nhiên một người kinh hô, lại thấy Lăng Ngữ vung chưởng phong đánh lén tới giữa lưng Nam Cung Ly.
Một cảm giác nguy cơ dâng lên, trước người là vực thẳm, phía sau là tập kích, Nam Cung Ly ôm Tiểu Huyền Ngọc, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Đáy mắt Bách Lý Tô kích động hung ác, vung tay, đá trên mặt đất bị hắn hút lên, vọt tới phía Lăng Ngữ.
Không đợi đá đánh trúng Lăng Ngữ, hư không bỗng nhiên hiện ra một bóng đen, toàn bộ thân thể Lăng Ngữ bị đánh bay ra ngoài, ‘bịch’ một tiếng hung hăng rơi xuống đất, truyền đến tiếng xương cốt giòn vang.
Nguy hiểm chờ đợi chưa từng đến, Nam Cung Ly ngược lại rơi vào một cái ôm rộng mở, nam tử hắc y tóc đen, mặt nạ bảo vệ màu đen lẳng lặng mà liếc mắt quét nàng một cái, thực mau đưa nàng và Tiểu Huyền Ngọc tới mảnh đất an toàn.
Mọi người há hốc mồm, ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm nam tử thần bí bỗng nhiên xuất hiện, đợi hắn xoay người, nhìn thấy hai mắt sâu thẳm đến không có tròng trắng mắt kia, mọi người theo bản năng hít ngược một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xâm nhập lên.
Tay phải Hắc y nam tử vung lên, trực tiếp hút Lăng Ngữ kinh mạch đều tổn hại lại đây, tinh hoa năng lượng cuồn cuộn không ngừng bị rút ra từ trên người Lăng Ngữ, bị hắn hút hết vào bên trong lòng bàn tay, chỉ vài giây, dư lại một bộ y phục cùng với một đống da bọc xương rơi xuống đất.
Mọi người cả kinh há lớn miệng, bị một màn hung tàn trước mắt dọa sợ tới mức trái tim nhỏ ‘thình thịch’ đập loạn, chúng học viên lớp một Linh Giả càng là hai chân run lên, thân thể run rẩy, đáy mắt lộ ra hoảng sợ cực hạn, khủng hoảng rùng mình phát ra từ linh hồn.
Thật là đáng sợ, người nam nhân này, quả thực chính là ác ma, đúng, ác ma hút tinh tủy người……
Trốn, mọi người có loại xúc động muốn chạy trốn mãnh liệt, nhưng mà hai chân dính trên mặt đất, ngay cả một chút dũng khí chạy trốn đều không có, chỉ sợ vừa động, nam nhân khủng bố này sẽ chuyển ánh mắt tới trên người bọn họ.
Hối hận vô tận che trời lấp đất mà đến, bọn họ thề, về sau cũng không dám chọc nữ nhân Nam Cung Ly kia nữa, có ác ma khủng bố như vậy ở sau lưng chống lưng, cho bọn hắn một trăm lá gan cũng không dám có chút mạo phạm.
Ánh mắt nam nhân thần bí rốt cuộc quét tới lớp một Linh Giả, hai tròng mắt đen nhìn không tới giới hạn kia, giống như một vực sâu thật lớn muốn hút bọn họ vào.
Cả người lộ ra lãnh lệ băng hàn, lạnh đến bọn họ nhịn không được run lập cập, có loại cảm giác giây tiếp theo linh hồn sẽ bị thu lấy.
“Cút!” Ngay ở lúc bọn họ sắp kiên trì không được, thiếu chút nữa quỳ xuống đất xin tha, nam tử thần bí khẽ mở môi mỏng, phun ra một chữ làm mọi người vui mừng may mắn.
Gần như là nam tử dứt lời, mọi người lớp một Linh Giả lập tức nhanh chân chạy ra ngoài, nhanh như chớp nhìn không thấy bóng dáng……
Ánh mắt những người còn lại theo bản năng dừng ở trên người Nam Cung Ly, đáy mắt lộ ra dò hỏi, thực hiển nhiên, nam nhân khủng bố này là tới vì nàng.