Đầu đường Đông Khải thành.
“Yêu nữ, trả mệnh Lạc nhi cho ta!” Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc ra cửa mua sắm, làm chuẩn bị vì rèn luyện Mê Tung trận sắp đến, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó một khí thế sắc bén đánh lại đây.
Trong lòng Nam Cung Ly dâng lên hoảng sợ nguy hiểm, lôi kéo Huyền Ngọc tránh về một bên.
“Gϊếŧ Lạc nhi của ta, hôm nay lão phu nhất định phải bầm thây vạn đoạn ngươi.” Lăng đại gia chủ Lăng Khôn hai mắt đỏ đậm, vẻ mặt dữ tợn vô cùng, trong mắt xuất hiện sát ý lăng liệt.
Lúc này đúng là phố lớn của Đông Khải thành, người đi đường lui tới không ngừng, động tĩnh bên này thực mau hấp dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh.
“Trời ạ, là Lăng đại gia chủ, hắn muốn gϊếŧ người giữa phố.”
“Nghe nói nữ nhi hắn vừa mới chết, cũng khó trách sẽ tức giận như thế.”
“Chậc chậc, xem ra hai vị này khó thoát một kiếp, hiện giờ Lăng đại gia chủ chính là đi vào Tiên Thiên, nơi nào là một nữ lưu nho nhỏ như nàng có thể đối kháng?”
Mọi người thổn thức, cảm thán không thôi, đồng tình nhìn Nam Cung Ly, Tiểu Huyền Ngọc sắp gặp phải kiếp nạn.
“Mau về học viện!” Nam Cung Ly dặn dò nói với Tiểu Huyền Ngọc, một tay đẩy hắn về phía đám người.
“Hừ, một người đều đừng nghĩ đi!” Lăng Khôn hừ lạnh, đầy mặt thị huyết gϊếŧ chóc, vung chưởng đánh về phía Nam Cung Huyền Ngọc.
Phanh!
Thân thể Nam Cung Huyền Ngọc bị mạnh mẽ giơ lên, hung hăng ngã trên mặt đất, chỉ nghe được tiếng xương cốt giòn vang, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng hắn, đau đến nháy mắt hôn mê đi.
“Ngọc Nhi!” Nam Cung Ly gào rống, cắn chặt răng, ngụm máu tươi kia đau đớn mắt nàng.
“Để mạng lại!” Lăng Khôn một chưởng vung tới Tiểu Huyền Ngọc, lập tức chuyển mình đánh tới Nam Cung Ly.
Nam Cung Ly vung chùy thủ lên đón, đáy mắt hàn băng đông lạnh, gột rửa vô hạn hàn ý.
Trong cơ thể linh lực mãnh liệt, điên cuồng vận chuyển, bị Nam Cung Huyền Ngọc bị thương kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chiến ý sáng rực.
“Không biết tự lượng sức mình!” Khóe miệng Lăng Khôn chứa khinh thường, trong mắt lệ khí di động, Lạc nhi của hắn chết, nhất định phải đòi lại gấp trăm ngàn lần, nữ nhân này, hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hét lớn một tiếng, khí thế cả người Lăng Khôn lại mãnh liệt hơn một ít, thân là uy áp cường giả Tiên Thiên vừa thả ra, không khí bỗng nhiên run lên, chỉ cảm thấy núi lớn áp đỉnh, không thở nổi.
Thân thể lao về phía trước của Nam Cung Ly bị lực lượng cường đại kia khống chế được, cả người không thể động đậy.
“Cường giả Tiên Thiên, quả nhiên trâu bò!”
“Quá khủng bố!”
Người qua đường chung quanh kinh hô, tuy rằng khí thế của Lăng Khôn cũng không nhằm vào bọn họ, lại vẫn bị uy áp làm hoảng sợ, mọi người rùng mình phát ra từ linh hồn, may mắn Lăng Khôn đối phó không phải là bọn họ.
“Ha ha, chết đi, ngươi nữ nhân này, đi chôn cùng Lạc nhi!” Lăng Khôn ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt chứa hủy diệt điên cuồng, lòng bàn tay tụ tập khí thế cường giả Tiên Thiên đánh tới đỉnh đầu Nam Cung Ly.
Người qua đường vây xem kinh hô, trái tim một đám nhấc tới cổ họng, không ít người xoay đầu, không đành lòng thấy một màn kế tiếp.
Hai mắt Nam Cung Ly trừng lớn nhìn lòng bàn tay tới gần kia, tức giận, sát ý, còn có hổ thẹn kỹ không bằng người, hai mắt nhiễm tơ máu, đáy lòng vô cùng không cam lòng.
Loại cảnh ngộ người là dao thớt, ta là thịt cá này thật là đủ rồi, nàng không cam lòng, nàng còn không muốn chết, ít nhất tuyệt không thể chết ở trên tay người này.
A……
Một tiếng gào rống cắt qua phía chân trời, Nam Cung Ly bị Lăng Khôn khống chế đột nhiên cả người bộc phát ra một khí thế cường đại chấn nhϊếp, y phục lay động, tóc đen bay múa, ánh mắt lạnh băng, ở nháy mắt lòng bàn tay của Lăng Khôn đánh úp lại, nhảy dựng lên, vung chùy nhận, đón lên.
Chuyển biến đột ngột này làm mọi người vây xem kinh hãi ở tại chỗ, ánh mắt lộ ra ngạc nhiên không thể tin tưởng, lúc này cả người Nam Cung Ly bị một vầng sáng màu đỏ sắc bén bao vây, trên trán trơn bóng no đủ đột nhiên hiện lên năm ngôi sao đại biểu thực lực.
“Oa mẹ nó, thế nhưng là Linh Giả cấp năm.” Thiếu niên nói tục ra miệng, bị thực lực Nam Cung Ly bày ra kinh diễm một phen.
“Ngu ngốc, Linh Giả cấp năm hèn mọn cũng muốn đấu với cường giả hậu thiên, không biết tự lượng sức mình.” Tráng hán mắng to, mắt đầy châm chọc.
“Mẹ nó, một Linh Giả cấp năm thế nhưng có thể phá tan khí thế uy áp của cường giả hậu thiên, lão tử không có nhìn lầm đi.”
Hiện trường sôi trào, mọi người nghị luận hoan hô, các loại cảm thán, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Ly tập thể mang theo ánh sáng khác thường, kinh diễm vì thực lực của bản thân nàng, lại không thể tin tưởng vì nàng có thể phá tan sự khống chế của Lăng Khôn, càng ồ lên không thôi vì hành động tìm chết chủ động nghênh chiến Lăng Khôn của nàng.
Ở trong mắt bọn họ, cường giả vĩnh viễn đều là cường giả, một kẻ yếu, ở trước mặt thực lực cách xa như thế, muốn lấy yếu chống mạnh, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tự rước hủy diệt.
Lăng Khôn cả kinh, mặt đầy vẻ ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Ly tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi, nữ nhân này, sao có thể sẽ đột phá khí thế uy áp của hắn?
Năng lượng ngập trời vừa rồi kia, thật là từ trong cơ thể nàng truyền ra sao?
“Không gϊếŧ ngươi, Nam Cung Ly ta thề không làm người!” Nam Cung Ly khẽ kêu, khí thế rung trời, mọi người xem đến kinh hãi không thôi, vì xấu hổ nàng cuồng vọng tự tin như thế.
Ngươi nói ngươi một Linh Giả cấp năm, đấu với cường giả Tiên Thiên người ta, này không phải thuần túy tìm chết sao?
Còn thề muốn gϊếŧ hắn, mình có thể còn mạng sống hay không còn không nhất định đâu.
Nam Cung Ly dứt lời, khí thế cả người tăng mạnh một tầng, thân thể dường như có vô tận năng lượng, mấy lần muốn bùng nổ, vung chùy thủ lập tức đâm tới phía Lăng Khôn.
Tiếng xé gió truyền đến, không khí xé rách vặn vẹo, Nam Cung Ly lay động thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, nhìn như thong thả, kỳ thật nhanh chóng, nhanh chóng tới gần Lăng Khôn.
Mọi người chung quanh xem đến trợn mắt há hốc mồm, trong mắt lộ ra kinh ngạc cực độ, trái tim một đám điên cuồng co rút, nhấc lên phong ba hãi lãng, vô cùng sợ hãi, tàn, tàn ảnh?
Xuy!
Giây tiếp theo, chùy nhận trong tay Nam Cung Ly hung hăng cắm ở ngực Lăng Khôn, máu tươi đỏ tươi tràn ra, trong không khí bay ra mùi huyết tinh nồng đậm.
Lăng Khôn trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, trong mắt lộ ra mờ mịt, hoài nghi, không thể tin tưởng, nhưng mà ngực đau nhắc nhở hắn tất cả những thứ này đều là sự thật, hắn, bị một Linh Giả cấp năm làm bị thương!
“Ta nói rồi, không gϊếŧ ngươi, Nam Cung Ly ta thề không làm người.” Khóe môi Nam Cung Ly giương lên một nụ cười thị huyết tàn nhẫn, mọi người chung quanh xem đến nhịn không được rùng mình môyj cái, lại thấy lòng bàn tay nàng vừa chuyển, thanh chùy thủ này xoay tròn ở trong ngực Lăng Khôn.
Lượng máu lớn chảy ra, cùng với huyết nhục mơ hồ, mọi người nhìn mà nheo mắt, trái tim co rút đau đớn từng trận.
Quá hung tàn……
Thân thể Lăng Khôn bỗng nhiên run lên, miệng há lớn, trong cơ thể máu tươi chảy ra.
Năng lượng tinh thuần theo chùy thủ trên ngực Lăng Khôn, nhanh chóng vọt tới trong cơ thể Nam Cung Ly, Lăng Khôn thân là cường giả Tiên Thiên sinh cơ cả người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rút ra, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất, chết không nhắm mắt……
Hít!
Mọi người trừng lớn hai mắt, tập thể hút khí, bị một màn trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thật lâu nói không lên lời, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ ‘thình thịch thình thịch’ kinh hoàng đập không ngừng, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Ly tràn ngập chấn động, kính sợ, khó có thể tin……
Ai có thể nói cho bọn họ tất cả trước mắt không phải sự thật?
Một Linh Giả cấp năm gϊếŧ chết một cường giả Tiên Thiên, nếu không phải chính mắt thấy, đánh chết bọn họ cũng không dám tin tưởng.
Thế giới này, quả nhiên quá huyền huyễn.
“Kế tiếp ta phải ngủ say một đoạn thời gian, chính ngươi chú ý an toàn.” Trong đầu Nam Cung Ly truyền đến một âm thanh, không đợi nàng có phản ứng, khí thế cả người rút ra, thân thể nháy mắt hư mềm xuống, mệt đến ngay cả chân đều nhấc không nổi.
“Ơ, kỳ quái, các ngươi nhìn nàng, vừa rồi còn tốt, hiện tại mồ hôi đầy đầu.” Một người mắt sắc phát hiện Nam Cung Ly khác thường, không khỏi kinh ngạc nói.
Thân thể này mạnh mẽ chịu tải lực linh hồn của Cung Vu, một khi rút ra, thân thể nháy mắt xuất hiện tác dụng phụ, lại thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, cả người hư đến không chịu được.
“Mau, chính là nàng, nữ nhân này gϊếŧ gia chủ!” Một tiếng kinh hô, tiếng bước chân hỗn loạn liên tiếp, Nam Cung Ly thực mau bị một đám người bao vây quanh.
“Lăn!” Nam Cung Ly cường chống thân thể không khoẻ, quát lạnh nói.
“Gϊếŧ gia chủ của chúng ta, cần phải đền mạng.”
“Nữ nhân này sắp không được, không cần cố kỵ, trực tiếp chém đầu nàng tế vong hồn gia chủ.”
Một người nam tử dứt lời, vung kiếm lập tức bổ tới phía Nam Cung Ly.
Nam Cung Ly đứng ở tại chỗ, vì chịu tải lực linh hồn của Cung Vu, thân thể sớm đã tiêu hao quá mức, chỉ có thể trơ mắt nhìn hàn kiếm phá không mà đến, hai mắt khép kín, khóe môi dương lên nụ cười vô lực.
Nàng, sẽ chết sao?
“Tìm chết!” Ngay ở khi hàn kiếm sắp đâm vào Nam Cung Ly, một tiếng rống vang lên, không khí run lên, tên nam tử vung kiếm kia bị lực mạnh mẽ trực tiếp giơ lên, ném cao lên không trung.
Mẹ nó!
Mọi người kinh hách, tập thể dưới chân trượt, uy hϊếp bức người giống như dời non lấp biển đánh úp lại, mặt đất rung lên, không khí xé rách, một bóng dáng màu đen đong đưa, từ xa tới gần, nháy mắt vọt đến trước mặt mọi người.
Nam tử mặc y phục màu đen tóc đen, đeo mặt nạ bảo vệ màu đen bay tới, ôm Nam Cung Ly sắp ngã xuống đất vào trong lòng.
Đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo nhìn không tới giới hạn kia nhìn chằm chằm mọi người Lăng phủ, không thấy con ngươi, không có tròng trắng mắt, giống như một cái hắc động, quỷ dị, âm trầm, làm mọi người nhịn không được rùng mình một cái, sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Này vẫn là đôi mắt người sao?
Quá quỷ dị.
Hắc y nam tử thần bí ôm lấy eo Nam Cung Ly, môi mỏng dương lên độ cong thị huyết: “Lăng gia, chết!”
Ba chữ phun ra, lại thấy nam nhân giơ tay lên, một hấp lực cường đại nhấc lên, thân thể mấy chục thành viên Lăng phủ giống như lay động ở trong cuồng phong, dữ tợn vặn vẹo, tinh hoa năng lượng cả người nhanh chóng rút ra……
Mấy chục người, dưới ánh nhìn của mọi người, thân thể héo rút, biến hóa kinh người.
Không bao lâu, trên mặt đất bày đầy y phục và mấy thân thể da bọc xương thấy không rõ nguyên trạng……
“Nếu ai còn dám khinh nàng, kết cục chính là như thế!” Hắc y nhân thần bí một tay ôm lấy Nam Cung Ly, một tay ôm Tiểu Huyền Ngọc đã hôn mê, trước khi rời đi không quên buông lời hung ác.
Thẳng đến khi hắn biến mất, không còn khí thế uy áp bức người kia, lúc này mọi người mới nặng nề mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ma quỷ, nam nhân kia quả thực chính là ma quỷ, quá khủng bố……
Ầm!
Khi mọi người ở đây còn đắm chìm ở trong khủng bố kinh hãi hắc y nam tử thần bí chế tạo, một tiếng vang lớn truyền đến, Lăng phủ cách đó không xa ầm ầm sụp xuống, phủ đệ to như vậy cứ như vậy bị cường lực chấn vỡ, hóa thành bột phấn, tan thành khói bụi……
Mọi người kinh sợ, toàn trường sợ hãi!
Nam Cung Ly bị đưa đến Thiên Phú Viên, chờ đến khi nàng tỉnh lại, lại thấy Tư Đồ Kiệt canh giữ ở mép giường, cả người tản ra khí lạnh.
“Ngọc Nhi!” Nghĩ đến Nam Cung Huyền Ngọc bị Lăng Khôn đả thương, trái tim Nam Cung Ly tức khắc căng thẳng, hoảng loạn mà ngồi dậy.
Nhưng thân thể vẫn suy yếu, đầu choáng váng nặng nề, nhất thời trọng tâm không vững, thân thể nghiêng về một phía.
Giây tiếp theo Nam Cung Ly bị một cánh tay như sắt vòng lấy, thân thể bị ôm vào ôm ấp rộng mở lại tản ra khí lạnh nào đó.
“Ngươi không thể ngừng nghỉ một chút, một hai phải làm cho mình đầy thương tích mới bằng lòng bỏ qua sao?” Âm thanh trầm thấp áp lực hàm chứa tức giận vang lên trên đỉnh đầu, Nam Cung Ly chỉ cảm thấy cánh tay sắt ôm mình kia càng chặt một chút, hận không thể ôm cả người nàng vào trong lòng hắn.
Tư Đồ Kiệt cực giận, mắt băng lam sâu thẳm đến nhìn không tới đấy, trên mặt tràn đầy vẻ hung ác.
Nàng có biết hay không, chỉ thiếu chút nữa nàng đã vĩnh viễn không còn nữa.
Nhìn Nam Cung Huyền Ngọc cả người là vết thương, nhìn nàng hôn mê bất tỉnh, một khắc kia, hắn thật sự sợ, khủng hoảng và bực bội chưa bao giờ có, chỉ cần tưởng tượng đến nàng có khả năng rời mình mà đi, trái tim đang đập kia giống như có thể ngừng đập trong khoảnh khắc.
Không có hắn cho phép, nàng không thể bị thương, càng không thể chết, nàng là thê tử của Tư Đồ Kiệt hắn, đời đời kiếp kiếp đều cần phải ở bên hắn.