Quỷ Vương Thích Sủng Tiểu Độc Phi Nghịch Thiên

Chương 57: Không thông đồng nam nhân sẽ chết sao

Chúng nữ tử thét chói tai, kích động đến khó kìm lòng nổi, lại manh lại yêu nghiệt, quả thực quá đáng yêu, hảo muốn ôm về nhà.

Nam Cung Ly và mọi người lớp 22 Linh Giả trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng mọi người vốn vây kín ở bên ngoài phòng học bởi vì một câu của Bách Lý Tô mà ngoan ngoãn rời đi.

Này cũng quá dễ dàng đi!

Tiểu Huyền Ngọc chớp chớp mắt, mắt đen như mã não trong suốt hiện lên tò mò dừng ở trên người Bách Lý Tô bên cạnh, người nam nhân này, thế nhưng lớn lên còn xinh đẹp hơn nhị tỷ, chỉ là làn da không có trắng bằng tỷ phu nhà hắn.

Nếu tiểu vương gia biết suy nghĩ trong lòng hắn, phỏng chừng sẽ bị chọc giận đến hộc máu, xin hỏi có nam nhân nào hy vọng mình lớn lên quá trắng, tiểu bạch kiểm gì đó, vẫn luôn là cấm kỵ của nam nhân bọn họ.

“Nếu không có vấn đề gì, mọi người có thể giải tán.” Dặn dò nhiệm vụ xong, Nam Cung Ly nói.

Suy xét đến việc không đến hai tháng sẽ phải đại biểu Đông Khải tham gia cuộc thi Đan Giả trẻ tuổi nhất đại lục, bởi vậy một đoạn thời gian kế tiếp lấy mọi người tự tiến hành tu luyện là chủ, qua hai tháng, đến lúc đó lại đến kiểm nghiệm sự tiến bộ của từng người.

Nàng người gọi là đạo sư này, không có nhiều kỹ xảo đáng nói, chỉ có chăm chỉ thêm mồ hôi, muốn tiến bộ nhanh, thì phải trả giá nỗ lực nhiều hơn người khác vài lần.

“Ta có vấn đề!” Tiếng nói như nước suối của hồng y Bách Lý Tô vang lên, nhìn Nam Cung Ly, tà mị mà nhướng mày.

“Chuyện gì?” Nam Cung Ly không chút cảm xúc đối với hắn, khí thế người này rõ ràng không bình thường, lớp khác không vào, cố tình đi vào lớp 22 bọn họ, tất có yêu dị.

“Bạch mi đạo sư còn nói, làm Ly Nhi đạo sư mang ta đi Thiên Phú Viên đặt chân.” Bách Lý Tô nhếch môi, mắt phượng hẹp dài không kiêng nể gì mà đánh giá nàng, vẻ mặt tà mị yêu nghiệt.

Khóe miệng Nam Cung Ly run rẩy, xem đi, có thể ở lại Thiên Phú Viên, thuyết minh thực lực bản thân hắn không kém.

“Về sau gọi ta Nam Cung hoặc là đạo sư, không cần tùy tiện xưng hô loạn, đi theo ta.” Nam Cung Ly cảnh cáo một tiếng, ở trong ánh mắt cười như không cười của nam nhân mang theo hắn đi tới Thiên Phú Viên.

Tiến vào Thiên Phú Viên, vừa vặn chạm mặt với đám người Tư Đồ Khiếu muốn ra cửa.

Nhìn thấy Bách Lý Tô yêu nghiệt tuyệt mỹ, khí độ bất phàm phía sau nàng, Tư Đồ Khiếu tức sắp nổ phổi.

Này lại là nam nhân nào, nữ nhân này, không thông đồng nam nhân sẽ chết sao?

“Nam Cung Ly, ngươi còn có xấu hổ hay không, tùy tiện mang một người nam nhân tới nơi này, là tiểu vương gia nhà ngươi thỏa mãn không được ngươi sao?” Mắt hổ của Tư Đồ Khiếu trừng lớn nhìn nàng, đáy mắt lóe lên sắc bén, lệ khí lạnh lẽo mãnh liệt, vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện lần trước.

A, Tư Đồ Khiếu hắn ăn nói khép nép xin nàng trở về, nữ nhân này thế nhưng không biết tốt xấu, hiện tại lại mang về một nam nhân không rõ xuất thân.

Nam Cung Ly, quả nhiên là làm tốt lắm, nữ nhân này, hắn xem như nhìn nhầm.

Đám người Nam Diệp Phong bên cạnh vẻ mặt hắc tuyến, hoàn toàn không dự đoán được hắn luôn luôn chú trọng phong độ cũng có loại thời điểm tức muốn hộc máu này, rốt cuộc hắn có biết lúc này mình có bao nhiêu không bình thường hay không?

Xong rồi xong rồi, đây rõ ràng chính là đã rơi vào bẫy rập rồi, chỉ là chính hắn còn chưa hiểu mà thôi.

Lam Hạo Vũ bên cạnh ngoắc ngoắc khóe môi, đáy mắt hiện lên vẻ đùa cợt, xem ra về sau có kịch vui để xem.

“Nam Cung nhà ta dẫn người tiến vào liên quan gì đến ngươi, hay là nói, ngươi ghen tị?” Dưới chân Bách Lý Tô hơi loạng choạng, khuôn mặt yêu nghiệt tà tứ phóng đại ở trước mặt Tư Đồ Khiếu.

Mị hoặc cười, thoáng chốc khuynh thành quốc sắc, phong tư vô hạn, mắt tím liễm diễm câu hồn nhϊếp phách, nở rộ vô hạn quang hoa, hơi thở nóng rực cố ý phun ở trên mặt hắn. Không biết khi nào ngón tay ngọc trắng nõn đã nâng cằm Tư Đồ Khiếu lên, buộc hắn đối diện với mình, toàn thân tản ra phong thái mị hoặc làm người không cách nào kháng cự.

Đám người Lam Hạo Vũ bên cạnh xem đến trừng lớn mắt, ngay cả Nam Cung Ly cũng không khỏi run rẩy khóe miệng, đây là đang đùa giỡn Tư Đồ Khiếu sao?

Chậc chậc, đường đường Tư Đồ Thái Tử, thế nhưng cũng có thời điểm bị nam nhân đùa giỡn.

“Cút!” Tư Đồ Khiếu tinh thần choáng váng, ngay sau đó tỉnh táo lại, cảm nhận được một màn vừa rồi nam nhân nâng cằm mình kia, cả người nổi trận lôi đình, mấy lần muốn bùng nổ.

“Thuận tiện nói cho ngươi một bí mật, ta chỉ cảm thấy hứng thú với nam nhân.” Bách Lý Tô cúi người, cố ý thổi hơi nóng ở Tư bên tai Đồ Khiếu, âm thanh vô cùng ái muội, mọi người ở đây nghe được nổi da gà rớt đầy đất.

“Tìm chết!” Tư Đồ Khiếu gầm lên, một quyền hung hăng đánh qua.

Thân hình Bách Lý Tô chợt lóe, tiếp được một quyền của Tư Đồ Khiếu, thân thể thuận thế dựa vào trên người hắn: “Thật thương tâm, sao ngươi lại có thể đối đãi với người ta như vậy?”

Chớp chớp mắt, âm thanh kéo dài hàm chứa vô cùng ủy khuất và oán trách.

Phì……

Nam Cung Ly bên cạnh trực tiếp phun, đám người Lam Hạo Vũ cũng bị đả kích không nhẹ, không được, lại tiếp tục xem, bọn họ muốn phun máu.

“Buông ra cho ta, cút……” Trên người Tư Đồ Khiếu giống như dính đồ vật dơ bẩn, không ngừng giãy giụa, ý đồ thoát khỏi người nam nhân này.

Cho dù hắn ta đẩy như thế nào, Bách Lý Tô cũng vẫn dán chặt ở trên người hắn ta, hơn nữa còn là tư thế càng ngày càng gấp, làm cả người hắn ta cương cứng ở tại chỗ, ánh mắt hung lệ, hận không thể gϊếŧ người.

“Ta đi chọn phòng trước, nhớ rõ về sau tới hậu viện nhiều chút, người ta sẽ nhớ ngươi.” Tay trắng nhỏ mềm mại còn xinh đẹp hơn nữ nhân của Bách Lý Tô khẽ vuốt vài cái ở ngực hắn ta, ném một cái mị nhãn, sau đó ở trong biểu tình kinh tủng (kinh ngạc, ghê người) của mọi người thản nhiên đi tới hậu viện.

Nam Cung Ly lắc đầu, bị nam nhân lẳиɠ ɭơ này dọa sợ không nhẹ, làm hắn vào ở hậu viện, thiệt tình được chứ?

“Bổn Thái Tử muốn gϊếŧ ngươi!” Thẳng đến khi Bách Lý Tô đi rất rồi xa, Tư Đồ Khiếu phục hồi tinh thần lại từ trong đả kích lúc này mới bộc phát ra tiếng hô đinh tai nhức óc.

Bách Lý Tô đi ở nửa đường ngoắc ngoắc môi, trong mắt trừ bỏ lạnh băng hờ hững, lại không có thứ khác, giống như vừa rồi là hai người khác nhau.

Chờ đến khi mấy người đi vào hậu viện, vừa vặn Tư Đồ Kiệt đang luyện tập đi đường, dưới chân bị một viên đá vướng, thân hình không xong, ngã tới phía trước.

“Cẩn thận!” Nam Cung Ly kinh hô, nhưng mà có một bóng dáng càng nhanh hơn dẫn đầu chạy qua.

Bàn tay to của Bách Lý Tô vòng qua, đỡ lấy eo nhỏ gầy nhưng rắn chắc của Tư Đồ Kiệt, ôm hắn vào trong ngực.

Nam Cung Ly nhìn đến miệng há to, vẻ mặt sợ hãi kinh hách, này lại là cái tiết tấu gì?

“Cút!” Nhưng mà, hình ảnh mong muốn “Tốt đẹp” chưa từng nhìn thấy, đại chưởng của Tư Đồ Kiệt hung hăng chụp ở ngực Bách Lý Tô, thân thể mượn dùng lực phản tác dụng, lui về phía sau, vừa vặn ngồi xuống phía trên xe lăn.

Bởi vì một loạt động tác này, gò má tái nhợt trong suốt của Tư Đồ Kiệt nhiễm đỏ ửng nhè nhẹ, làm cả người hắn thoạt nhìn càng thêm mê người, tràn ngập mị hoặc cấm dục.

So với Bách Lý Tô yêu nghiệt mỹ diễm, hắn càng có một loại lực hấp dẫn khó hiểu, trong thanh lãnh lộ ra cao quý và ưu nhã làm người động tâm, ngồi ở trên xe lăn, mặc dù hai chân không tiện, cũng vẫn không giảm phong thái này.

Bách Lý Tô đứng ở tại chỗ, mắt tím liễm diễm tỏa sáng, tràn ngập hứng thú mà nhìn Tư Đồ Kiệt trên xe lăn: “Tiểu vương gia thân thủ tốt, tại hạ bội phục.”

“Nơi này không chào đón ngươi!” Tư Đồ Kiệt lạnh lùng mà liếc mắt quét hắn một cái, ánh mắt lạnh băng như đao, xem kỹ mà dừng ở trên người hắn.

“Phải không, đáng tiếc về sau chỉ có thể ủy khuất tiểu vương gia cùng ở một cái sân với ta.” Bách Lý Tô tà mị mà trả lời, khóe môi chứa ý cười.

“Khụ khụ, gian phòng kia là của ngươi, tự mình thu thập đi.” Nam Cung Ly đánh gãy đối thoại của hai người, luôn cảm giác hai người này ở bên nhau mùi thuốc súng nồng đậm.

Bách Lý Tô trở về phòng, phân phó người hầu thu thập phòng hắn một phen, Nam Cung Ly thì giản lược mà nói với Tư Đồ Kiệt.

“Ngươi nói hắn đi lớp các ngươi?” Sắc mặt Tư Đồ Kiệt trên xe lăn bỗng nhiên trầm xuống, giọng điệu đạm mạc hỗn loạn một chút hàn ý.

“Đúng vậy, nghe nói là bạch mi đạo sư đồng ý, có vấn đề sao?” Nam Cung Ly gật gật đầu, tò mò mà nhìn lại đây.

“Đấm chân cho ta đi.” Tư Đồ Kiệt bỗng nhiên nói sang chuyện khác, làm Nam Cung Ly không thể hiểu được.

Nhưng mà nghĩ đến chân hắn sắp tốt, tâm tình lại sung sướиɠ, lúc trước bọn họ ước định chính là nàng trị chân cho hắn, hắn cho nàng tự do, chờ chân hắn tốt, giao dịch giữa bọn họ cũng coi như là không sai biệt lắm.

“Chuyện gì vui vẻ như vậy?” Mặc dù cúi đầu, Tư Đồ Kiệt cũng có thể cảm nhận được cả người tiểu nữ nhân dào dạt sung sướиɠ, không khỏi nhướng mày, ánh mắt yên lặng dừng ở trên đầu nàng, chờ đợi tiểu nữ nhân trả lời.

“Ước định của chúng ta, chữa khỏi chân của ngươi, cho nên ta làm được, ngươi thực mau có thể đứng lên.” Về sau hắn không cần cả ngày ngồi ở trên xe lăn.

Ánh mắt Tư Đồ Kiệt trầm xuống, sắc mặt tức khắc trở nên cực kỳ khó coi: “Gấp không chờ nổi muốn giải trừ quan hệ với bổn vương như vậy?”

Tay bị nam nhân bắt lấy, cảm nhận được một luồng áp suất thấp bức người, Nam Cung Ly nhíu mày, đối với hắn rất là vô ngữ: “Ngươi làm đau ta!”

“Nói, có phải ngươi muốn rời đi khỏi người bổn vương hay không?” Dưới tay Tư Đồ Kiệt dùng sức, nhẹ nhàng kéo, kéo nữ nhân vào trong lòng mình, cúi đầu, mắt lam nhìn vào chỗ sâu trong con ngươi nàng, nhu cầu cấp bách biết đáp án.

Nóng vội chữa khỏi cho mình như thế, có phải chính là vì nhanh chóng rời khỏi bên người mình hay không, có phải hối hận việc hôn nhân này hay không?

Cảm nhận được hơi thở nam nhân dồn dập, con ngươi mất tiêu cự, chậm rãi trở nên tan rã, trái tim Nam Cung Ly nắm chặt, đáy mắt hiện lên đau lòng, hắn như vậy, là bởi vì quá mức khuyết thiếu cảm giác an toàn đi.

Hắn rốt cuộc, bị bao nhiêu tội?

“Đừng lo lắng, ta chỉ là cảm thấy vui mừng vì ngươi có thể đứng lên, cũng không có ý khác.” Tay nhỏ vươn ra, vuốt phẳng mày nhíu chặt của hắn, Nam Cung Ly nhẹ giọng an ủi ở bên tai hắn.

Tư Đồ Kiệt vốn nôn nóng bất an bỗng nhiên chấn động, ánh mắt dần dần tụ lại, cả người hoàn toàn bình tĩnh xuống, ánh mắt yên lặng nhìn nàng: “Chính ngươi nói, không được đổi ý, nếu không……”

Nếu không bổn vương sẽ truy ngươi đến chân trời góc biển……

Nam Cung Ly ngẩn ra, nàng vừa có nói cái gì sao?

Bách Lý Tô dựa ở cạnh cửa híp mắt, ánh mắt thâm thúy mà nhìn bên này, đáy mắt thâm sâu, làm người luận không rõ cảm xúc.

Có Bách Lý Tô gia nhập, Tư Đồ Khiếu thật lâu không đến hậu viện.

Đan Giả tái sắp tới, tuyệt đại bộ phận thời gian Nam Cung Ly đều ngốc ở trong Thông Thiên Tháp luyện đan.

Thời gian trôi nhanh, một tháng rưỡi qua đi, khoảng cách hiệp hội Đan Sư tổ chức cuộc thi Đan Giả trẻ tuổi nhất đại lục còn dư lại thời gian năm ngày.

Đan lão mang đội, đi theo có Tư Đồ Kiệt, Tiểu Huyền Ngọc, Bách Lý Tô và các sư huynh viện luyện đan.

Hiệp hội Đan Sư tọa lạc ở nơi giao giữa Đông Thịnh đế quốc và Tây Phong đế quốc, Long Thành.

Theo lời kể, có người từng chính mắt thấy qua trên không Long Thành long khiếu vu thiên (tiếng rồng ngâm tận trời), vì thế rồng lập tức trở thành tượng trưng bảo vệ Long Thành, là thần thánh không thể xâm phạm trong lòng bá tánh Long Thành.

Bốn ngày sau, đám người Nam Cung Ly tới Long Thành.

Ngoài Long Thành xếp hàng thật dài, thương nhân, lính đánh thuê, cư dân Long Thành thậm chí là Đan Giả tiến đến dự thi giống như đám người Nam Cung Ly.

Mỗi năm cuộc thi Đan Giả trẻ tuổi đều là một điểm sáng lớn của Long Thành, đại biểu cho lực lượng tân sinh, mỗi khi vào lúc này, Long Thành đặc biệt náo nhiệt, tụ tập người đến từ các nơi toàn bộ đại lục.

Phía trên thành lâu Long Thành khắc rồng vàng, khắc đến sinh động như thật, rồng đầu ngẩng, giống như nhìn trời rống lên, long trảo chộp vào phía trên mái thành, lộ ra khí thế uy nghiêm, vô hình trung cho người ta một loại áp lực, làm người nghiêm nghị tôn kính.

“Nghe nói Đan Giả tái lần này, có không ít Đan Giả cao nhân tự mình mang theo đồ đệ tới tham gia.”

“Còn không phải sao, cuộc thi Đan Giả năm nay, chỉ là nhân số đã xa xa vượt qua năm trước, nhưng mà khảo đề giống như cũng khó khăn hơn không ít.”

“Hắc, đồ đệ Hạ lão người ta đã liên tục đoạt giải quán quân hai năm, năm nay lại đoạt giải quán quân chính là ba năm liền.”

“Tiểu tử kia rất lợi hại, ta xem năm nay vẫn sẽ không có người thắng hắn.”

……

Mọi người nghị luận sôi nổi, vừa xếp hàng, vừa nóng bỏng mà thảo luận, tuyệt đại đa số người đều là tới vì Đan Giả tái lần này.