“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đại sư huynh Phỉ Mặc vẫn luôn trầm mặc bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Lăng Lạc, cả người áp suất thấp nói.
“Đại sư huynh, sẽ không phải là ngươi cũng bị nữ nhân này lừa chứ?” Lăng Lạc tức giận mà trừng mắt nhìn lại đây, vẻ mặt ủy khuất bị thương, giả vờ thật giống như thật.
“Thì ra đan dược ở trên người của ngươi!” Nam Cung Ly bỗng nhiên khẽ kêu ra tiếng, làm bộ vươn tay, tìm kiếm ở trên người Lăng Lạc, chuyện xảy ra đột ngột, Lăng Lạc không kịp nghĩ nhiều, tay phải theo bản năng che lại túi không gian treo ở bên hông, hành động này, không thể nghi ngờ trần trụi mà bại lộ mình ra.
Các sư huynh lộ ra vẻ hiểu rõ, trong đó vài vị thiếu niên bị nàng ta lợi dụng tức giận đến sắc mặt đỏ lên, ánh mắt hận không thể ăn thịt người.
“Không, không phải như thế, các ngươi nghe ta giải thích……” Lăng Lạc hoảng loạn mà nói, ý đồ một lần nữa bảo vệ hình tượng của mình, nhưng mọi người đã nhìn thấu nàng ta, đầu tiên là thiết kế hãm hại Nam Cung Ly, lại còn cự tuyệt không thừa nhận, hiện giờ bị vạch trần, còn ý đồ giảo biện, nữ nhân này, thật coi bọn họ là kẻ ngốc chơi vòng vòng.
“Tiện nhân, đều là tại ngươi.” Dưới khẩn trương Lăng Lạc điên cuồng mà chộp tới phía Nam Cung Ly, đều tại tiện nhân này, nàng ta muốn gϊếŧ nàng.
Đáy mắt Nam Cung Ly hiện lên khinh thường, căn bản không để công kích của nàng ta ở trong mắt, nữ nhân này, năm lần bảy lượt hại nàng, là thời điểm làm nàng ta nếm thử đau khổ.
Lại thấy nàng không tránh, khi Lăng Lạc bức lên, cổ tay áo như có như không cọ qua gương mặt nàng ta, ngay sau đó lui trở về, không hề ham chiến.
“Đủ rồi!” Thân thể Phỉ Mặc chợt lóe, bàn tay to bắt lấy tay của Lăng Lạc, ngăn lại công kích của nàng ta: “Ngươi còn như vậy, đừng trách ta không khách khí.”
Phỉ Mặc khẽ mím môi mỏng, mắt đen thâm thúy sắc bén lóe lên lạnh lẽo, ấp ủ gió lốc thật lớn, giống như ngay sau đó sẽ xé rách người.
Trong lòng Lăng Lạc run lên, cương cứng ở tại chỗ, sợ hãi mà nhìn Phỉ Mặc: “Không, không dám.”
Nam Cung Ly cười lạnh, đánh chết nàng cũng không tin nữ nhân này sẽ cam tâm như vậy, nhưng mà không sao, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, lại nói, nàng đã hạ độc ở trên mặt nàng ta, mấy ngày sau nhọt độc thối rữa, còn không gặp được người hơn mặt của Nam Cung Ngạo Tuyết.
“Chúng ta vừa mới như vậy, có thể đắc tội tiểu sư muội hay không?” Nhìn Nam Cung Ly lắc mình tiến vào Luyện Đan đường, trong viện luyện đan, các vị sư huynh nhỏ giọng nói, mặt đầy vẻ hổ thẹn.
“Nói đến khó nghe như vậy, là người đều sẽ không dễ dàng tha thứ.”
“Chết rồi, nếu tiểu sư muội cáo trạng với Đan lão, nói chúng ta liên hợp lại bắt nạt nàng thì phải làm sao bây giờ?” Thiếu niên khẩn trương, vừa rồi nhất thời tức giận, lời nói buột miệng thốt ra, căn bản không suy xét nhiều như vậy, lúc này nghĩ lại mà sợ.
“Về sau đừng xem náo nhiệt.” Phỉ Mặc nhàn nhạt mà dặn dò nói, ánh mắt như có như không đảo qua Lăng Lạc, xoay người đi vào trong đường luyện đan.
“A……” Tiếng thét chói tai cắt qua bầu trời đêm, trong ký túc xá học viện, Lăng Lạc cầm gương đồng trong tay, nhìn bộ mặt mình bên trong hoàn toàn thay đổi, sợ tới mức thất thanh sợ hãi kêu lên……
Liên tiếp mấy ngày đều không lại nhìn thấy Lăng Lạc, Nam Cung Ly cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.
“Thế nào, bắt đầu có cảm giác chưa?” Vừa giúp nam nhân xoa bóp chân, vừa hỏi.
“Có chút cảm giác.” Tư Đồ Kiệt gật gật đầu, ánh mắt màu lam lập loè, đẹp như sao trời.
Nam Cung Ly bĩu môi, người nam nhân này, bất luận lúc nào đều đang dụ hoặc người.
“Được, ta đã biết, lại qua nửa tháng, chân này của ngươi, không sai biệt lắm có thể khôi phục tri giác.” Gỡ xuống ngân châm, Nam Cung Ly dặn dò Thanh Huyền ngâm chân cho hắn, rồi chuẩn bị một mình ra cửa.
“Đi đâu?”
“A, à, đi bên ngoài đi dạo, mua chút vật phẩm cần thiết, ngươi có cái gì cần sao, muốn mang về chút cho ngươi hay không?” Nam Cung Ly hơi ngạc nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên hắn chủ động hỏi hướng đi của mình.
“Vừa lúc, bổn vương ngốc ở trong viện cũng mệt mỏi, cùng nhau.” Tư Đồ Kiệt đương nhiên mà nói, căn bản là không có suy xét qua cảm thụ của người nào đó.
Khóe miệng Nam Cung Ly run rẩy, hắn mệt mỏi, có thể cho Thanh Huyền đẩy đi ra ngoài mà.
Đầu đường phía đông thành, dòng người chen chúc, Nam Cung Ly đẩy Tư Đồ Kiệt, đi ở trên đường cái, dọc theo đường đi trêu chọc không ít tầm mắt.
Được rồi, nàng đã sớm dự đoán được sẽ là như thế, này nơi nào là ra cửa đi dạo phố, quả thực chính là đi chịu tội.
Thanh Huyền xa xa theo ở phía sau nhịn không được trong lòng đổ mồ hôi, cá tính của gia, càng là nơi nhiều người càng không thích, lần này thế nhưng chủ động yêu cầu ra dạo phố, quá kỳ ảo.
“Nữ nhân thối, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.” Ngay ở lúc Nam Cung Ly dạo đến nhàm chán, chuẩn bị mở miệng dẹp đường hồi phủ, một âm thanh trong trẻo truyền đến, lại thấy phía trước nhường ra một con đường, phía trên tuấn mã cao lớn, thiếu niên mặc y phục màu xanh ngọc, tóc búi cao, dùng trâm ngọc cố định, gò má tú khí tinh xảo bởi vì giục ngựa nhiễm một chút đỏ ửng.
“Ta quen biết ngươi sao?” Nam Cung Ly theo bản năng nhíu mày, rất là không vui đối với xưng hô của thiếu niên này.
“Nữ nhân thối, bổn thiếu gia là công tử phủ Thành chủ, ngươi thế nhưng không quen biết ta, lần trước ngươi còn hại bản công tử ngã xuống từ trên ngựa.” Tiểu công tử phủ Thành chủ Lăng Lẫm tức giận trừng mắt nhìn nàng, hận không thể nhìn chằm chằm nàng ra cái lỗ thủng.
Đáng giận, nàng dám không quen biết hắn, tức không chịu được.
“Thì ra chính là vị ác ôn đầu đường giục ngựa kia.” Nam Cung Ly bừng tỉnh, âm thanh cố ý kéo dài: “Cho nên, có chuyện gì liên quan đến ta?”
“Bản công tử muốn tìm ngươi một mình đấu!” Hắn phải đánh bại nàng ở trước mặt mọi người, làm nàng nếm thử sự lợi hại của mình.
“Nhàm chán!” Nam Cung Ly lười để ý hắn, đẩy Tư Đồ Kiệt đi tiếp.
“Người tới, bắt nữ nhân này hồi phủ, bản công tử phải giáo huấn nàng một trận, xem nàng còn dám kiêu ngạo với bản công tử không.” Thấy nàng muốn đi, Lăng Lẫm lập tức phân phó nói, ngay sau đó trên đường phố chen chúc lại nhảy ra hai vị hắc y nhân hình thể cường tráng, tới gần bên phía Nam Cung Ly.
Đáy mắt Tư Đồ Kiệt ngồi ở trên xe lăn hiện lên một tia sáng lạnh, không đợi hắn có chút phản ứng, hai gã hắc y nhân bỗng nhiên ngực cứng lại, đồng thời hai tay bóp cổ, thống khổ khôn chịu nổi.
Người xem náo nhiệt chung quanh ồ lên, kinh ngạc mà nhìn một màn đột ngột này.
Thiếu niên ngồi ở trên lưng ngựa cũng đại kinh thất sắc, khó hiểu mà trừng mắt nhìn Nam Cung Ly: “Ngươi làm cái gì với bọn họ?”
“Tiểu huynh đệ ngoan ngoãn về nhà đi, lại gây chuyện, thì không phải hạ chút dược đơn giản như vậy.” Nam Cung Ly vỗ vỗ tay, vô cùng khí phách nói, muốn bắt nàng đi, cũng không nhìn xem mình có cái bản lĩnh kia hay không.
“Ngươi, ngươi dám hạ dược với người của ta!” Lăng Lẫm không thể tin tưởng mà rống to, nữ nhân đáng giận, dám hạ dược với người của hắn, chẳng lẽ nàng không biết chữ chết viết như thế nào sao, đắc tội phủ Thành chủ bọn họ, chết một vạn lần đều không đủ.
“Ồn muốn chết!” Nam Cung Ly bất mãn mà nhíu mày, ống tay áo vung lên, bột phấn nhè nhẹ ở dưới tác dụng của linh lực bị thiếu niên hấp thu hết, lại thấy thiếu niên trên lưng ngựa ‘bịch’ một tiếng ngã xuống đất, giống như hai gã hộ vệ, thống khổ mà bóp cổ, sắc mặt dữ tợn thống khổ, trừng mắt nhìn nàng.
“Lần sau còn dám không lễ phép như vậy, bổn tiểu thư không ngại thấy một lần độc một lần.” Nam Cung Ly hừ lạnh, ném xuống một câu, ở trong ánh mắt khϊếp sợ của quần chúng đẩy Tư Đồ Kiệt rời đi.
Công tử phủ Thành chủ lại như thế nào, nàng còn là đồ đệ của Đan lão đấy, dám kiêu ngạo với nàng, nàng sẽ làm hắn gặp họa.
“Thuốc bột này quả nhiên dùng tốt, xem ra nên chuẩn bị nhiều một ít.” Nam Cung Ly vừa đẩy Tư Đồ Kiệt, vừa nói thầm trong miệng.
Dưới chân Thanh Huyền phía sau lảo đảo một cái, mồ hôi lạnh ứa ra, không nhịn được bi ai vì quỷ xui xẻo nào đó.
Tư Đồ Kiệt trên xe lăn bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt quét về phía trên tửu lầu, một nam tử mặc y phục đỏ như lửa, quyến rũ khuynh thành cười như không cười mà nhìn bên này, đôi mắt hẹp dài chứa thâm ý làm người xem không hiểu, mắt tím liễm diễm, lộng lẫy rực rỡ.
Tư Đồ Kiệt híp mắt, lóe ra lạnh lẽo, trong giây lát lại khôi phục thái độ bình thường, tự nhiên mà quay đầu đi, giống như tất cả vừa rồi đều chưa từng phát sinh quá.
“Ha ha, thú vị thú vị, tra cho ta.” Âm thanh trong mát như nước suối của nam tử bay ra, thân thể dựa về phía sau, lười biếng mà dựa ở trên lưng ghế, da thịt trắng nõn như ngọc, khuôn mặt tuyệt sắc, vượt qua bất luận nữ tử nào trên thế gian, đẹp đến kinh thiên động địa quỷ thần khϊếp sợ, làm tất cả nữ tử xấu hổ.
Trở lại học viện, Nam Cung Ly không thể hiểu được sao lại bị viện trưởng đại nhân tìm đi.
Viện trưởng đại nhân mặc áo bào màu vàng, anh tuấn bất phàm, bảo dưỡng cực tốt, toàn thân lộ ra một khí độ thượng vị giả, ngồi ở trước bàn thủy tinh màu đen, ánh mắt xem kỹ mà dừng ở trên người nàng.
Nam Cung Ly ngồi ở ghế mềm, hắn không nói, nàng cũng không hỏi, lo chính mình phẩm trà.
Một lúc lâu sau, viện trưởng đại nhân rốt cuộc bỏ được đánh vỡ an tĩnh: “Nam Cung Ly, dưỡng nữ Nam Cung phủ Tư Đồ vương quốc, cực được Nam Cung Liệt sủng ái, đồng thời còn là quan môn đệ tử của Đan lão học viện chúng ta, ta nói đúng chứ?”
Tiếng nói từ tính hồn hậu của viện trưởng đại nhân phiêu tán, cười tủm tỉm hỏi.
Trong lòng Nam Cung Ly trợn trắng mắt, đều đã biết rõ ràng, còn cần hỏi sao?
“Viện trưởng đại nhân tìm ta tới, sẽ không phải chỉ là đàm luận những thứ này đi.” Nhìn ông cười đến vẻ mặt hồ ly, chắc chắn không có chuyện tốt.
“Ha ha, tiểu nha đầu nhưng thật ra thông minh, xem ra đồ đệ Đan lão thu quả nhiên không tồi, ta chính là nhìn xem, nhìn xem.” Viện trưởng đại nhân nói xong, tiếp tục dùng cái loại ánh mắt cao thâm này nhìn nàng, nhìn chằm chằm đến nàng nổi da gà.
“Nếu viện trưởng nhìn cũng đã nhìn, vậy học sinh cáo lui trước, sẽ không quấy rầy ngài nữa.” Nam Cung Ly đứng dậy, làm bộ muốn rời khỏi.
Viện trưởng đại nhân sau bàn thủy tinh đen hơi khom người, ho khan một tiếng: “Đột nhiên nhớ ra, thật là còn một chuyện, nha đầu trước ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Nam Cung Ly vô ngữ, một hai phải úp úp mở mở như vậy sao, có thể vui sướиɠ mà nói chuyện phiếm hay không?
“Người là nói, muốn ta làm đại biểu Đông Khải, so đấu tài nghệ với học viện Tây Minh?” Nàng không có nghe lầm đi, đấu tài nghệ?
Nam Cung Ly đột nhiên có loại tiết tấu tɧác ɭoạи, làm nàng tham gia luyện đan tái cũng thôi, hiện tại làm nàng đấu tài nghệ, những thứ cầm kỳ thư họa cổ nhân biết đó, nàng hoàn toàn không biết, vị viện trưởng đại nhân trước mắt này, là cố ý làm khó dễ nàng đi.
“Ha ha, viện trưởng thật thích nói giỡn.” Nam Cung Ly ngoài cười nhưng trong không cười.
“Chuyện này cứ như vậy định rồi, làm đồ đệ của Đan lão, cái thân phận này, bản thân chính là mánh lới, đến lúc đó chỉ cần ngươi đứng ở trên đài, cho dù cái gì cũng không làm, cũng sẽ có rất nhiều người chú ý.” Viện trưởng đại nhân không sao cả mà nói, khó có được cơ hội đùa giỡn nha đầu này, như thế nào có thể dễ dàng buông tha?
Nam Cung Ly nháy mắt cả người đều không tốt: “Cho nên ý tứ của viện trưởng là, làm ta đứng ở trên đài mất mặt?”
“Sao nha đầu lại có thể nói như vậy, ta vẫn là muốn cho ngươi đi trên đài triển lãm chính mình.” Viện trưởng đại nhân lộ ra dáng vẻ ta thực thương tâm, nếu để những người khác nhìn thấy tình cảnh này, khẳng định sẽ hoàn toàn thất vọng, viện trưởng đại nhân cao cao tại thượng, uy nghiêm khí phách của bọn họ đi đâu rồi?
“Hẹn gặp lại!” Nam Cung Ly đứng dậy, không màng viện trưởng đại nhân phía sau kêu to, cũng không quay đầu lại đi về phía ngoài, quả nhiên, nàng không nên tới nơi này.
Lúc xuyên qua rừng trúc trước Thiên Phú Viên, Nam Cung Ly bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm lạ lùng, không đợi nàng tinh tế nghiên cứu, thân thể đã phản xạ có điều kiện tự làm ra phản ứng bảo vệ, đồng thời ngừng thở, liên tiếp lui vài bước về phía sau.
“Hắc hắc, nữ nhân này nhưng thật ra rất cơ trí, nhưng mà nếu rơi xuống trong tay chúng ta, cũng chỉ có thể nhận mệnh.” Một âm thanh khàn khàn vang lên, ngay sau đó trong rừng trúc truyền đến tiếng bước chân, bốn vị hán tử cao lớn thô kệch chui ra, nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, vẻ mặt háo sắc cười.
“Quả nhiên lớn lên không tồi, xem đến nước miếng ta đều chảy ra.”
“Vẫn còn non chút, nhưng mà ngẫm lại vẫn là thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” Mấy người hắc hắc nở nụ cười dâʍ đãиɠ, vẻ mặt đáng khinh.