Mọi người kinh hãi, nội tâm chấn động không thôi, sợ hãi tôn kính phát ra từ nội tâm đối với nam tử trước mắt, nghi vấn ở đáy lòng càng sâu, sôi nổi suy đoán thân phận của người này.
Đau đớn đang chờ đợi chưa từng đến, Nam Cung Ly mở mắt ra, ngẩng đầu lên từ trong lòng nam tử, vừa lúc đối diện với tầm mắt hắn nhìn qua.
Thân thể mềm mại run lên, một loại chấn động phát ra từ linh hồn, giống như dòng điện nháy mắt lan khắp toàn thân, cặp mắt đen nhánh kia nhìn không thấy giới hạn, còn nồng đậm hơn bóng đêm, đến đến giống như chỉ còn lại con ngươi mà không thấy tròng trắng mắt, quỷ dị, âm trầm, làm nàng không tự chủ được rùng mình một cái.
Đây, vẫn là đôi mắt của người sao?
Thâm thúy đến giống như một cơn lốc xoáy, giống như vực sâu lạnh băng không đáy, giống như muốn túm người vào, vĩnh viễn không có đường lui.
Nhưng mà, làm nàng chấn động nhất vẫn là cường thế lãnh ngạo cả người nam nhân phát ra, cái loại khí thế uy áp của cường giả này, thật sâu xúc động nàng, cường giả, nếu nàng là cường giả, lại không người dám ức hϊếp.
Nếu nàng là cường giả, cũng sẽ không trơ mắt nhìn nguy hiểm tiến đến lại không thể động đậy giống như vừa rồi!
Bỗng nhiên, nam tử thần bí vốn lạnh lùng nhìn nàng khóe môi nhẹ dương lên, khóe mắt toát ra nụ cười tà tứ khinh cuồng.
“Nhớ kỹ, ngươi thiếu bổn vương một cái mệnh!” Ngón tay ngọc vươn ra, nâng cằm Nam Cung Ly lên, nam nhân ghé sát vào, bật hơi nói ở bên tai nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo cùng với hô hấp nóng rực, chợt lạnh chợt nóng, hình thành tương phản cực hạn, tiếng nói trong khàn khàn lộ ra vô hạn mị hoặc kia, mang theo một lực hấp dẫn khác.
Lúc này Nam Cung Ly trông không khác gì toàn bộ thân thể đều dán ở trên người nam nhân, xúc cảm xa lạ cùng với hô hấp ái muội bên tai, làm má nàng nóng lên, nếu không phải bóng đêm che lấp, phỏng chừng đã sớm làm người phát hiện nàng đỏ mặt.
Mọi người tâm tư khác nhau, hình ảnh trước mắt quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không thể không làm trong lòng bọn hắn nghĩ loạn.
Người nam nhân này tự xưng là bổn vương, chẳng lẽ là Vương gia hoàng thất nào đó?
Nhưng mà nghe nói Nam Cung Ly này đã gả cho Nhàn Vương Tư Đồ vương quốc Tư Đồ Kiệt, chỉ tiếc nam nhân kia là phế vật nổi danh, hai chân tàn tật, hàng năm ngồi ở trên xe lăn không nói, địa vị ở hoàng thất Tư Đồ cũng là hữu danh vô thật, nói là một Vương gia nhàn tản, kỳ thật là cái gì đều không phải.
Trước mắt người nam nhân này, chỉ luận tu vi thực lực đã trực tiếp hạ gục phế vật kia trong nháy mắt, là người đều biết chọn như thế nào là tốt, đương nhiên, tiền đề là người nam nhân này có ý tứ với nàng.
“Các hạ có thể buông tiểu nữ tử xuống hay không?” Nam Cung Ly khôi phục trấn định, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tuyệt diễm dương lên một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Rốt cuộc, bổn tiểu thư đã gả làm thê người, các hạ không chú trọng thanh danh, ta vẫn là thực để ý.”
Mắt trong liễm diễm, trấn định tự nhiên, không còn kinh hoảng thất thố khi ở trước mặt Lang Vương lúc trước, toàn thân toát ra tự tin ưu nhã, nam nhân trước mắt rất cường đại, thậm chí còn khủng bố hơn con Lang Vương cấp năm kia, nhưng không hiểu sao, nàng cảm thấy hắn sẽ không thương tổn mình, nếu không vừa rồi cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
“Gả làm thê người? Bổn vương nhưng không cảm thấy, một nam nhân làm thê tử của mình thân hãm hiểm cảnh sẽ có ích lợi gì.” Giọng nói lạnh lẽo của nam tử tiếp tục vang lên, đôi mắt tối tăm đen như mực kia dung nhập hoàn cảnh chung quanh, lại vẫn là làm cho Nam Cung Ly bắt giữ tới lạnh lẽo ghét bỏ chợt lóe qua đáy mắt.
“Xin không cần vũ nhục hắn, có lẽ hắn không phải cường giả, nhưng hắn là trượng phu của ta!” Giọng nói của Nam Cung Ly cũng lạnh xuống, nghe người nam nhân này giáp mặt vũ nhục Tư Đồ Kiệt vô dụng, trong lòng hơi khác thường, theo bản năng nhíu mày, cảm thấy chói tai hơn bất luận lời công kích nào từng nghe qua lúc trước.
Không sai, Tư Đồ tiểu vương gia đích xác không phải cường giả, ở trong mắt mọi người còn là một phế vật, nhưng một người như vậy, cũng có tôn nghiêm của hắn, cũng có kiêu ngạo của hắn.
Những người này, dựa vào cái gì khinh thường hắn, còn không phải là tu vi mạnh chút sao, còn không phải là hai chân có thể tùy ý đi lại sao, trên đời này, đều không phải là chỉ có cường giả và người có thân thể khỏe mạnh mới có quyền lợi tiếp tục sinh tồn.
Có lẽ hắn không phải cường giả, nhưng hắn là trượng phu của ta!
Một câu nói kia giống như một tia sét, vang vọng ở bên tai hắn, đáy mắt u ám hiện lên một chút cảm xúc khác lạ, phức tạp khó hiểu.
“Ngươi, xác thật là một nữ nhân không bình thường!” Lời nam tử nói bay xuống bên tai, chờ đến khi Nam Cung Ly hoàn hồn, đối phương sớm đã biến mất không thấy, nếu không phải xác sói đầy đất kia, nàng thậm chí hoài nghi tất cả vừa rồi chỉ là một một ảo giác.
Theo nam tử thần bí rời đi, áp suất thấp chung quanh tan đi, mọi người nặng nề mà thở ra một hơi, sau đó bộc phát ra một trận tranh đoạt, thi thể Lang Vương cấp năm thì bị mọi người ăn ý bỏ qua.
Hơn mười con Ma Lang, gần như mỗi người đều được vài cái nanh sói, đương nhiên, này tất cả đều đều nhờ hắc y nhân thần bí ban tặng.
Nam Cung Ly nhổ xuống nanh sói Lang Vương cấp năm, cùng Tiểu Huyền Ngọc cùng nhau, kéo thi thể Lang Vương, theo mọi người đi trở về.
Bên ngoài Lang Nha sơn.
“Đạo sư, may mắn các người kịp thời đuổi tới, chậm một chút nữa, chỉ sợ mọi người chúng ta đều phải trúng độc mà chết.”
“Nếu không phải tại Nam Cung Ly kia dùng ám chiêu, làm bầy rắn công kích chúng ta còn chính mình thoát thân, chúng ta còn không đến mức rơi xuống loại tình trạng này.”
“Không sai đạo sư, lần này lớp chúng ta biểu hiện không tốt, tất cả đều tại nữ nhân kia.”
“Nữ nhân kia âm ngoan độc ác, một chút cảm giác vinh dự tập thể đều không có, đạo sư, lưu trữ loại người này, chỉ biết tai họa lớp một chúng ta.”
……
Mọi người lớp một Linh Giả ngươi một lời, ta một câu, thậm chí vặn vẹo sự thật, đẩy tất cả trách nhiệm đến trên người Nam Cung Ly.
“Nam Cung Ly, nàng không phải đồ đệ của Đan lão sao?”
“Xem ra nha đầu kia xác thật không được quản giáo tốt, dẫn bầy rắn công kích bạn cùng lớp, hành động này quả thực không tốt.”
“May mà lúc trước không có phân đến lớp chúng ta học.”
“Lăng Ngữ đạo sư ngươi cũng đừng quá thương tâm, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, thực lực lớp một các ngươi, trong lòng chúng ta vẫn là hiểu rõ.”
Chư vị đạo sư bên cạnh vừa may mắn Nam Cung Ly tiến vào không phải là lớp mình, đạo sư vừa an ủi lớp một Linh Giả là Lăng Ngữ, ấn tượng trong lòng đối với Nam Cung Ly suy giảm lớn, có lẽ nguyên nhân chính là vì có Đan lão che chở, cho nên bọn họ càng thêm chắc chắn lời những học viên này nói không giả, nhận định Nam Cung Ly xảo quyệt không tốt, ỷ vào có Đan lão chống lưng, hồ đồ làm bậy.
“Ngươi, các ngươi mau xem.” Đang trò chuyện, một người đạo sư bỗng nhiên thất thanh kêu lên sợ hãi.
Tầm mắt mọi người chuyển qua, mọi người cả kinh, theo bản năng xoa xoa mắt, cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Lại thấy 50 người lớp hai Linh Giả đi tới, trong tay mỗi người kéo một con Ma Lang, tâm tình cười vui đi tới bên này.
“Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lấy được nhiều Ma Lang như vậy?”
“Ha ha, là đám tiểu tử lớp chúng ta kia……” Hai mắt đạo sư lớp hai Linh Giả sáng ngời, đợi thấy rõ là học viên lớp mình, tức khắc kích động đến khó có thể ép chế.
“Đám tiểu tử nha đầu này cũng quá độc ác đi, chẳng lẽ sói ở toàn bộ Lang Nha sơn đều chạy đến chỗ bọn họ à?”
“Sức chiến đấu này, thật là đám học viên này nên có?”
……
Chấn động, hút khí, kinh diễm, không riêng gì những học viên vây xem đó, ngay cả chư vị đạo sư ở đây cũng một đám ngạc nhiên không thôi, bị một màn trước mắt thật sâu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới rồi, này quả thực muốn điên đảo quan niệm trước kia của bọn họ, những học viên này, vẫn là người sao, nhiều Ma Lang như vậy, không chỉ có toàn thân mà lui, thậm chí lông tóc cũng không chút tổn thương, đều mang theo chúng nó trở về.
Nhưng mà, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn ở phía sau.
Lại thấy đi cuối cùng đám người kia, Nam Cung Ly mặc một bộ váy áo màu xanh lá cùng Tiểu Huyền Ngọc mặc xiêm y màu tím, mỗi người lôi kéo một cây dây mây, bị dây mây buộc chặt lại là một con Ma Lang cực lớn, ước chừng là to lớn gấp hai ba lần những người phía trước kéo.
Mọi người lớp một Linh Giả kinh ngạc đến ngây người, mọi người toàn trường kinh ngạc đến ngây người, một đám há lớn miệng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, trong lòng mãnh liệt mà đánh sâu vào.
“Nàng, như thế nào nàng còn sống?” Còn sống chưa tính, thế nhưng săn được một con Ma Lang lớn như vậy, nữ nhân này, quá biếи ŧɦái.
Đạo sư lớp một Linh Giả Lăng Ngữ đầu tiên là cả kinh, sau đó lại là vui vẻ, nhfin hình thể ma thú kia, ít nhất cũng nên ở cấp bốn trở lên, đạt được nanh sói Ma Lang cấp bốn, nháy mắt đã có thể nghịch chuyển điểm số của lớp bọn họ.
“Không có khả năng, như thế nào nàng có thể săn được một con Ma Lang lớn như vậy?” Lớp trưởng lớp một thất thanh kinh hô, mắt đầy điên cuồng ghen ghét.
“Lăng Ngữ đạo sư, dựa theo quy định, học viên tâm tư ác độc như vậy, chỉ có thể bị đào thải, cho nên thành tích của nàng không coi là điểm số.” Đáy mắt một người đạo sư hiện lên một chút hung ác nham hiểm ghen ghét, lời lẽ chính đáng mà nói.
“Không sai, làm hại bạn học cùng lớp, thành tích không thể được tính.”
“Không chỉ có không tính, học viên như vậy, lý nên trục xuất khỏi học viện.”
……
Chư vị đạo sư ngươi một lời, ta một câu, sôi nổi khiển trách nói.
Bước chân Nam Cung Ly đi lên trước ngừng lại, híp mắt nhìn sắc mặt mọi người, khóe môi dương lên một nụ cười châm chọc, tâm tư ác độc, làm hại bạn học cùng lớp?
Như thế nào nàng không biết, chỉ một ngày, nàng đã lưng đeo nhiều tội danh như vậy?
Ánh mắt quét qua những gương mặt chột dạ trốn tránh đó, trong lòng Nam Cung Ly hiểu rõ: “Cho nên, các ngươi muốn làm gì ta?”
Mẹ nó, nữ nhân này, rốt cuộc có nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì hay không, bình tĩnh như thế, thật sự không phải giả vờ chứ?
Mọi người cả kinh, vẻ mặt quái dị mà trừng mắt nhìn Nam Cung Ly.
“Nếu các ngươi thua không nổi, ta thấy sau này huấn luyện tân sinh học viện đều không cần cử hành, tin tưởng lấy sự sủng ái của sư phụ đối với ta, chút việc nhỏ này, còn không khó làm được.” Khi mọi người ở đây kinh ngạc hoài nghi, Nam Cung Ly lần nữa tung ra đòn sát thủ.
Thân thể chư vị đạo sư nhoáng lên, trong lòng lạnh lẽo, thiếu chút đã quên sau lưng nàng còn có tôn đại Phật Đan lão này chống lưng, bọn họ đây là tìm chết mới có thể tìm nàng phiền toái.
Thành tích huấn luyện tân sinh là chuyện nhỏ, vinh dự các lớp cũng chỉ như thế, nhưng nếu là vì chút việc nhỏ này nháo đến chỗ Đan lão, trời ạ, bọn họ còn không muốn chết đâu.
Ai không biết Đan lão bênh vực người mình nhất, nếu để ông biết được đồ đệ ông mới thu bị bọn họ bắt nạt như thế, không đánh gãy chân bọn họ mới là lạ.
“Ha ha, Nam Cung học viên nói quá lời, trận thi đấu này, đương nhiên là nên như thế nào thì như thế đó, nếu ngươi săn hoạch (săn bắt thu hoạch) được Ma Lang cấp năm, lấy được nanh sói Ma Lang cấp năm, danh hiệu đệ nhất huấn luyện tân sinh lần này, là lớp một Linh Giả không thể nghi ngờ.”
“Vừa mới nói ngươi cũng không cần để ở trong lòng, mọi người đều là nói đùa thôi.”
Lời nói vài vị đạo sư vừa chuyển, thỏa hiệp nói, trong đó vui mừng nhất tự nhiên là Lăng Ngữ đạo sư lớp một Linh Giả, tuy rằng nàng không thích Nam Cung Ly, nhưng tốt xấu gì danh hiệu đệ nhất lần này là lớp bọn họ đoạt được, làm đạo sư lớp một Linh Giả, cũng sẽ đạt được khen thưởng nhất định.
“Vài vị nói sai rồi, ngay ở vừa mới, Nam Cung Ly ta, đã quyết định rời khỏi lớp một Linh Giả, không chỉ như thế, ta cũng đại biểu Nam Cung Huyền Ngọc và Tư Đồ Kiệt, đồng thời rời khỏi lớp này, cho nên thành tích lần này, không hề liên quan tới lớp một Linh Giả.”
Ầm!
Như một tiếng sấm sét vang lên, ầm ầm nổ vang, đánh trúng mọi người trở tay không kịp, trong lòng hung hăng chấn động, trên mặt tập thể lộ ra ngạc nhiên kinh ngạc, mặt đầy vẻ ngoài ý muốn.
Đầu năm nay, nghe qua bị đá ra lớp, thậm chí đuổi ra khỏi học viện, còn chưa từng nghe qua có người chủ động yêu cầu rời khỏi lớp Linh Giả, hơn nữa nữ nhân này, chẳng những chính mình rời khỏi, còn dẫn người cùng rời khỏi.
Nàng thật coi học viện là nhà nàng mở, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra à?
Cho dù là đồ đệ của Đan lão, loại hành động tùy ý rời khỏi lớp này, cũng vô cùng không ổn, nha đầu này, tuyệt đối là điên rồi, nếu không trừ cái này ra, bọn họ tìm không thấy giải thích càng tốt hơn.
“Cuồng vọng, cuồng vọng đến không có biên giới!”
“Lớp một Linh Giả không đuổi nàng đi ra ngoài xem như tốt rồi, nàng dám tưh mình rời khỏi, thật không biết xấu hổ.”
“Còn không phải là ỷ vào có Đan lão che chở, ta cũng không tin Đan lão sẽ để nàng tùy ý làm bậy.”