Chử Hàng đè cô lên bàn, đẩy bài tập toán của cô xuống đất, nâng bụng cô lên để đỉnh mông cô ở bên cạnh bàn.
Anh duỗi tay ôm eo cô để cô dán vào người anh.
Bầu ngực mềm như bông bị anh ấn chặt vào người, vuốt ve làn da bên hông cô, nhẹ nói: “Làm em ở chỗ này.
”
Nghê Phỉ Vọng không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.
Chử Hàng cúi đầu nhìn nhũ ngực đẫy đà của cô, núʍ ѵú bị anh niết đến mức phiếm hồng, anh nâng lên, khom lưng dùng miệng hôn xuống.
Nghê Phỉ Vọng bị anh làm cho rụt người lại, híp mắt, ngưỡng mặt lên nhìn trần nhà.
Nhưng cô nhìn không rõ ràng, trong mơ hồ chỉ biết Chử Hàng đang mυ'ŧ núʍ ѵú của cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng quét qua.
Một trận tê buốt trong người.
Hai đùi bị anh nhanh chóng nhấc lên duỗi ra, một chân đặt trên ghế, một chân bị anh kéo ra.
Âʍ ɦộ ướŧ áŧ lộ ra, dưới thân lạnh lẽo nhưng nhanh chóng biến mất –
Bàn tay Chử Hàng bao trùm lên, đầu ngón tay di chuyển xuống dưới, cả lòng bàn tay chạm vào phía dưới của cô.
Ngón trỏ và ngón áp út tách hai cánh môi ra, ngón giữa len lỏi đi vào.
Đầu ngón tay cắm vào miệng nhỏ ướŧ áŧ, thịt non bên trong ép chặt lấy.
Anh thọc vào rút ra một cách hời hợt, Nghê Phỉ Vọng nhịn không được mà rêи ɾỉ kẹp chặt lấy anh.
“Thoải mái không?” Anh đẩy nhanh tốc độ, dâʍ ŧᏂủy̠ theo lòng bàn tay bắn tung tóe khắp nơi, rơi xuống quần áo sẫm màu của anh để lại vệt nước.
“Ưm…” Nghê Phỉ Vọng rầm rì trả lời, chóp mũi và đuôi mắt ửng hồng.
Tay Chử Hàng dính đầy chất lỏng của cô, dòng nước theo khe hở ngón tay rơi xuống thảm, để lại dấu vết sắc tình.
Trong đầu Nghê Phỉ Vọng chỉ có –
May mà dẹp bài tập qua một bên, nếu không thì bẩn mất.
Lúc sau Chử Hàng ôm cô lên giường, lật cô lại, vươn cánh tay ấn ôm lấy bụng cô, để mông cô chu lên, còn lót gối mềm ở dưới cho cô.
Đầu tóc màu đen như thác nước tản ra trên gối, cô động tình nên rêи ɾỉ khó chịu từ chóp mũi, lại bị gối đầu hấp thụ, cuối cùng vào tai Chử Hàng một cách quyến rũ.
Một tay anh nắm một bên cánh mông, mềm mại đẫy đà lấp đầy tay anh.
Anh đỏ bừng hai mắt, rồi quỳ xuống sau lưng cô, áp chặt dươиɠ ѵậŧ cứng như sắt vào đáy quần của cô.
“Tách ra chút nào…” Anh vỗ nhẹ lên bờ mông mềm mại.
Nghê Phỉ Vọng hừ một tiếng, nghe lời mà tách ra.
Tất thảy màu hồng nhạt đều lộ ra trước mắt Chử Hàng, làm mắt anh cũng nhiễm hồng.
Phía dưới dính một lớp chất lỏng bóng loáng, sáng lấp lánh, thậm chí còn có những sợi bạc sáng lấp lánh dính vào lông mềm mại, anh thở mạnh hơn, vươn tay sờ soạng, một tay vuốt ve.
Bên trong không biết vì sao cũng co rút lại, xuống chút nữa là bên trong cửa cô.
Mềm mụp nhiều nước.
Cái miệng nhỏ cũng biến hóa theo cảm xúc của chủ nhân, vừa hút vào vừa phun nước ra.
Sau khi đeo bαo ©αo sυ vào, anh không hề do dự mà đút thẳng vào bên trong.
Chỉ mới vào qυყ đầυ đã cảm nhận được từng tầng lớp thịt đang tham lam liếʍ lấy anh, anh nhấn chặt vào, cho tất cả vào bên trong.
Nghê Phỉ Vọng co người lại, rồi sau đó thở dốc.
“Sâu quá…”
“Động chút là thoải mái.
” Chử Hàng cúi xuống nói nhỏ bên tai cô.
Nghê Phỉ Vọng ừ một tiếng, thả lỏng thân thể mình.
Lúc nãy bị ngón tay anh làm cho lêи đỉиɦ, lúc này cả thân thể cô vô cùng mẫn cảm.
Chử Hàng cử động làm cô chịu không nổi, thân thể mềm nhũn, mông cũng không chịu nổi nữa.
“Như thế này mà không chịu nổi à?” Chử Hàng trêu chọc bên tai cô, vẫn không rút ra, côn ŧᏂịŧ còn đang ấn vào trong cô.
“Không có sức lực mà.
” Nghê Phỉ Vọng nức nở.
Chử Hàng khẽ cười, bất lực hôn cô một chút, lúc sau liền thay đổi tư thế, để cô không cần phải dùng sức.
Lúc bắn tinh, Nghê Phỉ Vọng cứ như được vớt ra từ trong nước.
Tóc ướt dầm dề, trên gương mặt phiếm hồng cũng có tầng mồ hôi mỏng, chỗ giao hợp của hai người thì không cần nói, trơn trượt lại da^ʍ mĩ.
Chử Hàng nằm bên cạnh cô, đưa tay vén tóc cô, để cô dựa lên người anh.
Nghê Phỉ Vọng ngẩng đầu nhìn yết hầu của anh, nhớ ra điều gì, cô nói: “Anh biết vì sao em thích anh không?”
Chử Hàng rất có hứng thú.
“Thèm anh.
” Nghê Phỉ Vọng cười khanh khách.
“Anh cũng vậy.
” Chử Hàng ăn ngay nói thật.
“Quỷ dâʍ đãиɠ!”
“Đúng vậy, anh rất dâʍ đãиɠ.
” Chử Hàng xoa ngực cô.
Nghê Phỉ Vọng cười né tránh.