Phỉ Vọng

Chương 26: Đụng Vào Bên Trong Đi

“Tớ biết rồi…” Hai mắt Nghê Phỉ Vọng mông lung, vừa e lệ vừa rối rắm.

Chử Hàng biết cô sợ nên đẩy cô ra xa bên dưới mình một chút.

Duỗi tay nhéo gương mặt cô, “Cậu ra ngoài trước đi, lát nữa tớ kiểm tra đáp án cho cậu sau.”

Nghê Phỉ Vọng không chịu đi, cô cúi đầu nhìn thứ đang căng lên ở dưới thân anh, chầm chầm nói từng chữ: “Cho… tớ xem.”

Chử Hàng hơi sửng sốt, nâng cằm cô lên, để cô nhìn chính anh.

Anh hơi cười cười, ác ý, đáy mắt trêu chọc, “Muốn xem thật à?”

Anh biết Nghê Phỉ Vọng chỉ nói mạnh miệng mà thôi, cô không dám nhìn thậm chí còn sợ hãi kia mà.

Để trêu cô thêm chút, phải cho cô biết rằng anh không dễ “bắt nạt” như vậy.

Nghê Phỉ Vọng muốn nhìn mà, thật sự rất muốn.

Sau khi hẹn hò với Chử Hàng, tần suất cô nằm mơ mộng xuân lại tăng ên nhiều, những chuyện xấu hổ ấy đều là cùng Chử Hàng.

Nhưng mơ đi mơ lại thì chính là mơ thấy Chử Hàng ôm cô làʍ t̠ìиɦ, cô ngồi trên ghế sô pha, anh tiến vào từ phía sau cho nên tầm nhìn của cô có hạn chỉ thấy ẩn hiện qua sô pha, chứ không được nhìn trực diện dươиɠ ѵậŧ của anh.

Có lúc cũng có đổi tư thế nhưng đều không cảm nhận được, chỉ biết anh vẫn luôn đâm sâu vào cô, làm cho cô lâng lâng.

“Xem.

Cho tớ xem.” Nghê Phỉ Vọng nói như vậy, tay cũng không an phận mà sờ xuống.

Từ cánh tay anh đi xuống, đầu ngón tay chạm được bụng nhỏ của anh, tinh tráng lại có đường cong phập phồng.

Chử Hàng đột nhiên đè tay cô lại.

Nghê Phỉ Vọng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là sự thèm thuồng, khát vọng.

Loại mắt này giống như một cái móc nhỏ nhưng sắc bén, móc ra dây thần kinh gọi là “lý trí” trong não Chử Hàng.

Anh đã biết, cô không sợ mà thậm chí còn chờ mong, muốn nhìn dươиɠ ѵậŧ anh.

Anh cúi đầu hung hang hôn vào môi cô, “Không cho thì sao?”

Rõ ràng là nói không cho nhưng ngữ khí lại dịu dàng kiều diễm như là đồng ý.

Môi Nghê Phỉ Vọng bị anh hôn đến phát sưng, hai mắt ngấn lệ, tay cô giật giật trên bụng nhỏ của anh, “Cậu cũng muốn cho tớ xem mà, đúng không…?”

Giống hệt như mỹ nhân rắn rết dụ dỗ bên tai anh, giọng nói mềm mại ướŧ áŧ, đến nỗi có thể vắt ra nước.

“Cậu sẽ sợ đấy.” Chử Hàng hô hấp nặng nề.

“Không mà, tớ sẽ không sợ.” Nghê Phỉ Vọng cong mắt.

Chử Hàng nhìn cô chằm chằm, sẽ không sợ thật à?

Tầm mắt Nghê Phỉ Vọng đột nhìn bị che lại, anh duỗi tay bịt kín mắt cô.

“Chử Hàng…” Cô kêu anh.

Anh hôn cô, môi vuốt ve lẫn nhau, hỏi cô: “Đáp án là bao nhiêu?”

Nghê Phỉ Vọng ngơ ngẩn, không biết tại sao anh lại gây mất hứng như vậy, cô bẹp miệng không chịu trả lời.

“Ngoan nào, nói đáp án tớ sẽ cho cậu xem.” Thanh âm Chử Hàng khàn khàn như đang khát nước.

Nghê Phỉ Vọng nhíu mày: “Sai thì sao?”

“Bị phạt.” Chử Hàng chậm rãi trả lời.

“Phạt như thế nào?”

“Cậu sẽ làm sai à?”

“Cậu xấu tính.” Nghê Phỉ Vọng cắn môi anh.

Cô nhớ lại đáp án của mình, “Một phần ba.”

Chử Hàng: “Sai rồi.”

Cánh tay Nghê Phỉ Vọng đột nhiên bị bắt lấy, cô xoay 180 độ, đưa lưng về phía Chử Hàng.

Trên người Chử Hàng dính nước còn tỏa ra nhiệt khí, cô bị anh vòng trong lòng ngực, hai tay khoanh trước ngực anh.

“Trừng phạt kiểu gì đây.” Nghê Phỉ Vọng hỏi anh.

Chử Hàng không trả lời, ngược lại còn làm gì đó sột soạt phía sau cô.

Nghê Phỉ Vọng cảm thấy anh thở càng gấp, càng nóng.

Giây tiếp theo, cô thấy khăn tắm màu trắng rơi trên mặt đất.

Lúc phản ứng lại thì Chử Hàng đã cởi khăn tắm ra.

— Chử Hàng hoàn toàn trần trụi.

Nghê Phỉ Vọng mặc váy, không dài cũng không ngắn, Chử Hàng vén lớp váy lên 2cm.

Gió lạnh chen vào hai chân cô, cô đột nhiên run rẩy, theo làn gió lành lạnh đó chính là…

Cự vật hình trụ vừa nóng vừa cứng.

Anh cắm vào đùi cô, dùng hai đùi đẫy đã bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.

Nghê Phỉ Vọng mềm nhũn cả người, nắm lấy tay Chử Hàng: “Chử Hàng…”

Cô chịu không nổi, thật sự là… quá nóng.

Thì ra trừng phạt là như thế này.

Tinh thần lẫn thân thể đều đột nhiên như bị đặt lêи đỉиɦ núi, anh ở phía sau, chỉ cần đẩy nhẹ là cô bất phục vạn kiếp.

Anh buông tay cô ra, để cô chống tay lên đùi anh, một tay nắm chặt cằm cô không cho cô nhìn phía sau, tay khác áp bụng nhỏ của cô, làm cô không thể xa anh được.

Anh nói bên tai cô: “Cậu đang kẹp tớ.”

“Rất chặt.”

Nghê Phỉ Vọng nức nở: “Chử Hàng…”

Cô chỉ biết kêu tên của anh, không thể nói nên lời, không thể từ chối cũng không tiếp nhận dễ dàng được.

“Chặt vào.”

Ngón tay Nghê Phỉ Vọng nắm chặt trên trên đùi anh, nghe lời sợ hãi mà kẹp chặt vào.

Chử Hàng vừa lòng hôn lên mặt cô, sau đó bắt đầu di chuyển ra vào.

Phần thịt mềm mại trên đùi cô, giữa chân càng mềm, dươиɠ ѵậŧ cọ xát giữa hai đùi, trên chút nữa là qυầи ɭóŧ của cô, anh dùng ý chí mà nhịn xuống, chỉ “trừng phạt” ở vùng an toàn mà thôi.

Cho dù chỉ bằng đùi nhưng cũng đủ làm anh phát ra du͙© vọиɠ.

Dươиɠ ѵậŧ chưa từng bị cái gì mềm mại như thế kẹp vào, bên tai vẫn la ftienegs nức nở của cô, anh cảm thấy hưng phấn, cả người anh như dây cung được kéo căng ra, chờ đến cuối sẽ được phóng thích.

Váy của Nghê Phỉ Vọng bị anh nhấc lên, che lại chỗ giao điệp của hai người.

Tay anh còn giấu trên bụng nhỏ của cô, phần thịt mềm mại trên bụng cô làm anh thích không buông tay.

Nghê Phỉ Vọng nghe thoáng thấy tiếng va chạm, lỗ tai hồng hồng, cô cảm giác được dươиɠ ѵậŧ anh đang ra vào giữa đùi cô,thậm chí còn cảm nhận được vùng lông dưới bụng anh làm cô ngứa vô cùng.

Cô muốn động đậy nhưng tay Chử Hàng ngăn cô lại, buộc cô đứng thẳng, cằm Chử Hàng gác trên vai cô.

Thật vất vả, cô bóp nghẹt anh mới có thể cử động, đúng là như trừng phạt thật.

Cơ thể rất mệt mỏi, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy sảng khoái lạ thường.

Ngẫu nhiên Chử Hàng cũng sẽ rêи ɾỉ từ mũi.

Giống như lông vũ lướt nhẹ qua tim cô.

Cô thích như vậy, thích cùng Chử Hàng làm như vậy.

“Phỉ Vọng ngoan lắm.” Giọng Chu Hằng bị đè nén, như bị bóp chết từ trong cổ họng.

Cô khẽ kêu lên.

Anh nhúc nhích, đυ.ng vào bên trong.

Cô đỏ mặt, “Cậu vào đi!”

“Tớ xin lỗi.” Chử Hàng nói, nhưng động tác vẫn không dừng lại, thậm chí còn mạnh bạo hơn.

“Nhưng mà ướt quá… qυầи ɭóŧ của cậu ấy.” Ý trêu chọc rõ ràng.

Cô xấu hổ vô cùng, cố ý kẹp chặt anh lại.

Anh kêu lên, cắn vai cô: “Thả ra nào.”

Liếʍ tai cô, “Muốn xong thì cậu phải thả ra chút.”

Nghê Phỉ Vọng bất giác nới lỏng chân.

Lúc sau Nghê Phỉ Vọng cảm thấy anh sắp ra, thanh âm vụn vỡ, cũng không biết chính mình đang nói cái gì.

Anh dùng sức cử động hai lần, sau hai tiếng “bạch bạch” anh sờ đến ngực phía trước cô, vén váy cô lên, ôm chặt cô vào lòng, bắn ra trên tay của anh.

Cô đỏ mặt, lúc cúi đầu nhìn thấy trên tay anh đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn có… màu hồng phấn chợt lóe qua.

Hung thủ làm cô mệt nhọc như vậy thế mà màu hồng phấn.

Cô mệt lả người, lại được một bàn tay sạch sẽ khác của anh ôm lấy, đẩy cô lên giường.

Lúc cô ngã trên giường nệm mềm mại, lật người lại nhìn anh, thì anh đã tự mình nhặt khăn tắm lên và quấn lại.

Nghê Phỉ Vọng tức chết.

Đúng thật là nếu làm sai thì không cho cô xem sao!