Vợ À Nghe Nói Em Yêu Thầm Tôi

Chương 12: Phiền Bạn Nữ Mặc Áo Vàng Ở Lại Một Chút

Bởi vì phải giảng bài, nên anh xắn tay áo sơ mi lên đến tận khuỷu tay, để lộ ra cẳng tay tuyệt mỹ, trên tay trái đeo một chiếc đồng hồ.

Nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, mắt Mộ Vân Hi bỗng sáng rực lên, đó chính là quà sinh nhật mà năm nay cô tặng cho anh.

Sở Giang Trì cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình, tầm mắt quét qua tìm kiếm một vòng quanh phòng học, nhưng vẫn không phát hiện điều gì lạ thường, chỉ tưởng rằng bản thân đã suy nghĩ nhiều nên lại tiếp tục giảng bài.

Anh biết có nhiều người hôm nay đến không phải là sinh viên chuyên ngành của anh, nhưng cũng không mấy để ý, vì ánh mắt của người khác đối với anh không có bất cứ ý nghĩa gì.

Lần này anh đồng ý đến đại học Vân Thành làm giáo sư khách mời cũng là vì muốn báo đáp ân tình, một tuần chỉ dạy một tiết, liên tục trong một học kỳ cũng không làm chậm trễ mất bao nhiêu thời gian của anh.

Giọng nói của người đàn ông ấy vừa trầm ấm lại vừa ôn hòa, vốn dĩ không có tiếng khàn, nhưng do mấy ngày nay amidan của anh bị viêm dẫn tới giọng nói có hơi khàn, từ đó mới khiến anh càng tăng thêm vẻ quyến rũ và gợi cảm.

Mấy nữ sinh ngồi bên dưới đều mang vẻ mặt ngây ngốc si mê, bị cuốn hút bởi giọng nói của anh. Còn về những nội dung anh giảng, dù nghe có hiểu hay không cũng chẳng có gì quan trọng.

Mộ Vân Hi dùng một quyển sách che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra phần từ đôi mắt trở lên, nhìn chằm chằm người đang đứng trên bục giảng, đáy mắt chứa nỗi nhớ và niềm khát vọng sâu thẳm.

Có lẽ là ánh mắt của cô quá mãnh liệt, nên tầm nhìn của người đàn ông ấy bỗng lướt thoáng qua về phía cô khiến Mộ Vân Hi giật mình hoảng hốt, ngay lập tức cúi thấp đầu xuống, giả vờ như đang ghi chép.

Ánh mắt của người đàn ông ấy dán chặt trên người cô không rời, mồ hôi trong lòng bàn tay Mộ Vân Hi liên tục ứa ra. Sợ bị anh nhận ra nên cô hơi cong lưng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, ánh mắt Sở Giang Trì mới chịu rời đi. Không còn ánh mắt bức người ấy nữa, cuối cùng thì Mộ Vân Hi cũng được thở phào nhẹ nhõm một hơi, không dám tiếp tục ngẩng mặt lên nhìn thêm chút nào nữa.

“Ấy, Vân Hi, có phải vừa rồi thầy Sở nhìn về phía tụi mình không?” Cố Diệc Dao vỗ cánh tay của cô, có chút kích động hỏi.

Mộ Vân Hi lắc đầu nguầy nguậy, căn bản không nghe rõ Cố Diệc Dao đang hỏi cái gì, vừa rồi cô sợ tới mức mặt mũi tái nhợt hết cả.

“Dao Dao, chú tâm nghe giảng đi.” Tiêu Nhất Hàm bất đắc dĩ nhắc nhở.

Cố Diệc Dao bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Em cũng có phải thật sự tới để học đâu.”

Khóe miệng Tiêu Nhất Hàm hơi hạ xuống: “Cố Diệc Dao.”

Cố Diệc Dao cười cười lấy lòng, thấp giọng nói: “Em chỉ xem thôi mà, người mà em yêu nhất vĩnh viễn vẫn luôn là anh, anh mới là bạch nguyệt quang, là nốt chu sa của em, còn những người khác đối với em chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.”

Tiêu Nhất Hàm giơ tay vuốt tóc cô, cười sủng nịnh: “Ngoan.”

Hai mắt Cố Diệc Dao lấp lánh, gương mặt phớt hồng, bày ra bộ dáng yểu điệu của một cô gái nhỏ.

Mà Mộ Vân Hi ở bên cạnh đang cảm thấy vô cùng bức bối.

Trên bục giảng, ánh mắt của người đàn ông kia vẫn như có như không liên tục quét qua phía cô, bức tới mức cô không dám ngẩng đầu, thậm chí đến cả thở mạnh cũng không dám, mồ hôi trong lòng bàn tay đang cầm bút cứ tuôn ra như suối. Trực giác mách bảo Sở Giang Trì đã nhận ra cô, trong lòng hối hận vô số lần vì đã cùng Cố Diệc Dao tới nơi này.

Vất vả lắm mới đợi được tới lúc tiếng chuông tan học vang lên. Mộ Vân Hi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Sở Giang Trì: “Phiền bạn nữ mặc áo vàng ngồi bàn thứ ba của hàng thứ bảy ở lại một chút.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt dừng lại trên người Mộ Vân Hi.

Cố Diệc Dao cũng nhìn cô, có vẻ hoài nghi: “Vân Hi, thầy Sở gọi cậu làm gì?”

Mộ Vân Hi khổ sở nói không nên lời, quả nhiên là đã bị nhận ra. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thâm thúy của người đàn ông kia.

Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng ôn hòa, trông thì có vẻ không khác những người khác là bao, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy ẩn dưới tầng ôn hòa kia chính là ánh nhìn cực kỳ sắc bén xen lẫn với sự tức giận.

Mộ Vân Hi chột dạ, dời tầm mắt đi chỗ khác.

Đám người trong lớp lần lượt đi ra ngoài, Mộ Vân Hi ngồi yên ở vị trí của mình không dám nhúc nhích, cúi đầu không nhìn bất cứ một ai, cũng không trả lời mấy câu hỏi của Cố Diệc Dao.

Tầm mắt Tiêu Nhất Hàm thoáng lướt qua trên người Mộ Vân Hi và Sở Giang Trì, sau đó cũng mau chóng đưa Cố Diệc Dao đi mất.

Sở Giang Trì đang bận giải đáp mấy vấn đề mà các sinh viên khác hỏi. Giọng nói ôn nhu của anh xuyên qua màng nhĩ, đâm thẳng tới tận trái tim Mộ Vân Hi.

Thật ra cô hoàn toàn có thể thừa dịp này nhanh chóng trốn đi, nhưng cô không dám, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện chạy trốn, chắc chắn tội sẽ tăng thêm một bậc.

Sau khi thắc mắc đã giải đáp xong, mấy bạn sinh viên kia nói lời cảm ơn rồi cũng lập tức rời đi, phòng học to như vậy mà chỉ còn lại hai người là Mộ Vân Hi và Sở Giang Trì.

Sở Giang Trì dọn dẹp mặt bàn, sắp xếp lại đồ đạc lại cho gọn gàng xong thấy Mộ Vân Hi vẫn đang ngồi yên bất động, mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Đi theo tôi.”

Mộ Vân Hi cúi đầu đi theo sau anh, giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, cũng không dám hỏi anh muốn đưa mình đi đâu.

Sở Giang Trì đi về phía tòa văn phòng chính, dọc đường gặp không ít sinh viên chào hỏi với Sở Giang Trì. Ai anh cũng mỉm cười đáp lại, giống như một vị trưởng bối thân thiết hòa nhã, mà rõ ràng năm nay anh mới chỉ hai mươi tám tuổi, cũng không lớn hơn mấy so với đám sinh viên này.

Mộ Vân Hi cúi đầu bám theo anh, bĩu môi, rõ ràng hồi trước đâu có như thế đâu. Khi đó lúc nào anh cũng lạnh mặt, cách mười mét còn có thể cảm nhận được khí thế bức người của anh, chính là bộ dáng người sống chớ gần.

Người đi phía trước không biết đã dừng bước từ khi nào, Mộ Vân Hi không để ý nên đầu đâm thẳng vào l*иg ngực anh. Theo bản năng cô lùi về sau một bước, nhưng lại dẫm trúng một hòn đá nhỏ, thiếu chút nữa thì té ngã.

May mà Sở Giang Trì kịp thời đỡ được một phen, bất đắc dĩ mở miệng: “Mấy năm không gặp, từ khi nào mà lại thêm cái tật xấu đi không nhìn đường rồi thế hả?”

Hai má Mộ Vân Hi ửng đỏ, độ ấm kia truyền qua da, xuyên qua máu, thẳng tới tận trái tim. Nhịp tim vốn đã trở lại bình thường lại bắt đầu có dấu hiệu tăng tốc.

Cô lùi về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Sở Giang Trì chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, khóe miệng hơi mím, mở miệng: “Theo tôi, nhìn đường cho cẩn thận.”

Mộ Vân Hi cúi đầu đi theo, không dám phân tâm thêm nữa.

Mà cả hai người không ai để ý rằng ở chỗ ngoặt cầu thang cách đó không xa có một người cầm điện thoại đã chụp lại hình ảnh vừa rồi, sau đó lại tiếp tục bám theo.

Tuy chỉ là giáo sư được mời đến, nhưng Sở Giang Trì vẫn có một văn phòng riêng do lãnh đạo trường đặc biệt bố trí, để tiện cho anh có chỗ nghỉ mỗi khi đến trường dạy

Với đãi ngộ đặc biệt này, có thể thấy các vị lãnh đạo trong trường vô cùng coi trọng anh.

Điều này cũng không thể trách lãnh đạo nhà trường, tập đoàn Sở thị vẫn luôn là nhà tài trợ học bổng hạng nhất cho trường đại học Vân Thành, hơn nữa dựa vào năng lực cá nhân của Sở Giang Trì thì sắp xếp cho anh một văn phòng riêng cũng không tính là quá mức.

Sở Giang Trì mở cửa văn phòng, không đi vào mà nhìn cô: “Còn đứng ở ngoài đó làm gì, vào đi.”

Mộ Vân Hi thoáng liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh vẫn ôn hòa như cũ, không có biểu hiệu của sự tức giận, nên cũng nhanh chóng bước vào.

Ngay sau đó Sở Giang Trì cũng đi vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Kẻ bám theo đến đây không cam lòng dậm chân một cái nhìn cánh cửa đã được đóng kín, nhưng sau khi nhìn vào tấm ảnh vừa chụp trong điện thoại xong, lại rời đi với nụ cười đắc ý.

Trong văn phòng.

Mộ Vân Hi đứng đó, đánh giá không gian xung quanh. Ngoài tủ sách, bàn làm việc và ghế dựa ra, trong căn phòng còn có một bộ sô pha.

“Ngắm xong chưa?” Giọng nói khàn khàn của Sở Giang Trì quanh quẩn bên tai cô, trong nháy mắt khiến cơ thể Mộ Vân Hi bỗng trở nên vô cùng căng thẳng.