Không Hề Đáng Yêu

Chương 309: 309: Đã Luyến Tiếc Đứa Con Lại Không Nỡ Chết

Bác Trần nói rồi, đem mũi dao lóe lên sắc bén tì vào bụng Giang Nhược, mũi dao dừng lại ở chỗ cách bụng cô chưa đến một cm.

Trong chớp mắt cả người Giang Nhược cứng đờ, không dám mảy may động đậy nữa, ngay cả hít thở cũng không dám quá sâu.

"Cô phải chú ý đấy, tôi già rồi, tay dễ run, da cô vừa mềm lại mỏng, chọc một cái..." Bác Trần làm động tác đưa mũi dao, trong u tối, bà ta cười gằn một tiếng, lộ ra răng trắng, có vẻ cực kỳ u ám đáng sợ, "E rằng phải thủng."

Bà ta đặt nằm ngang mũi dao, kề sát bụng Giang Nhược bụng vỗ khẽ.

Làn da truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cộng thêm căng thẳng, Giang Nhược có cố gắng trấn định đi nữa, cũng không khỏi run cầm cập.

Bác Trần thấy cô không phản kháng, lúc này mới thả con dao lại bên gối, chỗ mà bà ta giơ tay là có thể với tới, Giang Nhược liếc mắt một cái là có thể thấy.

Bà ta tiếp tục động tác c ởi quần áo Giang Nhược.

"Bà rốt cuộc muốn làm gì? Nếu tôi có chuyện gì..."

Bác Trần thu lại mọi biểu cảm, cũng khôi phục cái giọng điệu lãnh đạm ngày thường: "Có phải cô muốn nói, nếu cô có chuyện gì, tính toán của mấy người bên ngoài sẽ hỏng?"

Giang Nhược nhạy bén nắm bắt thông tin trong lời nói của bà ta, bác Trần này hiểu rất rõ bên ngoài đã phát sinh chuyện gì, e rằng bà ta không chỉ là trông giữ con tin giúp người ta.

Giang Nhược hỏi dứt khoát: "Bà với Thủy Hỏa là quan hệ gì?"

"Thủy Hỏa nào?"

"Tùy Hà."

"Không biết." Bác Trần mặt không biến sắc cởi xong cúc áo của cô, tiếp theo lại định cởi cổ áo.

Giang Nhược liều mạng túm chặt.

Mặt bác Trần chợt hung ác: "Lời vừa rồi tôi nói cô coi như gió thổi bên tai?"

Giang Nhược lẳng lặng nghiến răng, ra sức nắm cổ áo, dùng hết sức lực giữ chút tôn nghiêm cuối cùng.

"Buông tay, bằng không đừng trách tôi làm cô bị thương." Bác Trần nói xong, liền bắt đầu dùng sức.

Bác Trần trông có vẻ gầy còm, lại không biết sức lực từ đâu, một mực vạch ngón tay cô ra, trong lúc hai người lôi kéo, một khi Giang Nhược phản kháng kịch liệt, bác Trần bèn dùng sức véo bả vai cô, bóp nghiến hõm vai, mãi đến khi cô đau đớn kinh khủng, tứ chi thả lỏng, bác Trần nhân cơ hội lột áo cô luôn.

Chẳng qua là bác Trần cũng không chiếm được lợi, cánh tay bị Giang Nhược cào tróc da.

Chung quy Giang Nhược không dám bất chấp tất cả phản kháng, bụng cô sáu tháng đã không nhỏ, cô sợ bà già này thật sự không màng nặng nhẹ, gây tổn hại đến bụng cô.

Áo đã cởi bỏ, chất lượng vải quần áo vốn đã không tốt, sức lực bác Trần lại mạnh, trong lúc xé, vạt áo cũng bị xé thành hai nửa, trên người Giang Nhược chỉ còn lại một chiếc áo ngực liền mảnh màu rượu.

Bên ngoài còn mấy người đàn ông, cô hoàn toàn không dám cứ như vậy lao ra, mà quần áo tắm rửa của cô, đều đặt trong tủ ngăn kéo đối diện đuôi giường, cho dù đi ra ngoài, cô cũng không trốn thoát được ngôi nhà này, không trốn thoát được hòn đảo này.

Trong chớp nhoáng, Giang Nhược không tìm thấy bất kì cách thoát thân nào, thấy bác Trần rút ra một sợi dây thừng từ dưới giường, cô nhân lúc một tay bác Trần không tóm chặt mình, bò phắt khỏi giường, đứng ở phía sau cửa, gầm lên giận dữ với bà ta: "Đồ điên, rốt cuộc bà muốn làm gì?"

Cô vừa dứt lời, sau ván cửa bị người gõ vang tiếng loảng xoảng, Trần Sơn hỏi: "Chuyện gì thế?"

Giang Nhược như chim sợ cành cong, dùng lưng đè chặt cửa, tay che ngực, co rúm vai lại, ánh mắt sắc bén cảnh giác mà nhìn trừng trừng bác Trần.

Bác Trần nhìn cô một cái, lại nâng tay lên nhìn cánh tay trầy da của mình, hơi cáu, cầm dây thừng đi tới.

Miệng bà ta nói: "Cô bây giờ có hai lựa chọn: một, ngoan ngoãn ngồi vào ghế, cho tay ra sau lưng, trưa nay chúng ta ăn thịt bò cùng canh cá; hai, hiện tại mở cửa đi ra ngoài, buổi trưa buổi tối khỏi phải ăn, tiện thể cho mấy thằng kia nhìn thử bộ dạng cô hiện tại luôn."

Bác Trần nói, ánh mắt quét từ đầu đến chân cô, "Tuy cô là thai phụ, nhưng vừa nhìn đã biết cơ thể được chăm chút, ngoài bụng to một tí, thì đâu đâu cũng quyến rũ, bọn đàn ông bên ngoài căn bản chưa từng gặp người như cô, cho dù gặp rồi, cũng không được làm, cô đoán thử xem..."

Giang Nhược nghe đã buồn nôn, cắn răng nói căm hận: "Bà có còn là người không?"

"Không còn nữa rồi, đã ở cái tuổi nửa chân bước vào quan tài rồi, coi như nửa người nửa ma." Bác Trần nói xong, đi tới sau ghế, cầm dao gõ gõ lưng ghế, "Đã luyến tiếc đứa con lại không nỡ chết, càng không thể chịu đựng được lăng nhục, vậy thì qua đây ngồi im."

Giang Nhược không hề chớp mắt nhìn người đàn bà bình tĩnh nói ra lời này, như thể xuyên thấu qua thân hình già nua còm nhom kia, thấy được cuộc đời bấp bênh nửa người nửa quỷ trước đây của bà ta.

Người này tuyệt đối không phải người lương thiện.

Giang Nhược không biết mình đi tới như thế nào, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Mệnh đề trước, trước nay cô đều không có lựa chọn thứ hai.

Bác Trần quặt hai tay cô ra sau lưng, trói cùng lưng ghế, ở chỗ mắt cá chân cô cũng trói vài vòng dây thừng.

Làm xong tất cả, bác Trần đứng thẳng dậy nhìn thử từ góc nghiêng, lại kéo nhẹ cạp váy cô xuống dưới, lộ ra cả bụng bầu tròn trĩnh.

Bà ta ghé sát vào nhìn kỹ mấy lần bụng Giang Nhược, nói: "Quả nhiên chăm sóc tốt, chưa từng thấy bụng có chửa còn sạch sẽ thế này."

Lúc bác Trần ghé sát vào, hô hấp phả lên da cô, cái cảm giác ướt nóng kia, làm cô cảm thấy ghê tởm.

Giang Nhược nhắm mắt lại, quay đầu đi.

Bác Trần đi ra, mở một khe cửa, bên ngoài đưa vào một máy ảnh, đã điều chỉnh xong chế độ ghi hình.

Vừa rồi trong lúc hoảng loạn không chú ý, bấy giờ Giang Nhược mới thấy đằng sau cửa có một cái giá ba chân.

Cô đã đoán được bọn họ muốn làm gì.

Bắt cóc tống tiền, dù sao cũng phải có bằng chứng con tin trong tay bọn chúng, nhưng cô không nghĩ ra vì sao phải chờ tới hôm nay.

Cơn khủng hoảng do bị đánh thức từ trong giấc mộng, từ lúc bắt đầu liên tục đến bây giờ, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại, trong đầu trống rỗng một khoảng.

Bác Trần nói: "Quay một tiếng, không được phép nói chuyện, không được phép phát ra bất kì âm thanh nào, bằng không thì quay lại một tiếng nữa."

Nói xong, sau khi camera bắt đầu ghi hình thì đi ra ngoài, Giang Nhược nghe tiếng, cửa khóa lại từ bên ngoài.

Phòng và cửa này cũ kĩ sơ sài như nhau, trong cửa có khóa trái kiểu cũ, bên ngoài là khóa chốt, Giang Nhược nhớ, trên khóa chốt treo một cái khóa nhỏ.

Cửa không cách âm, Giang Nhược nghe thấy có một người đàn ông hỏi bác Trần: "Bác đây là có ý gì, khóa ngoài làm gì? Không yên tâm bọn cháu?"

Bác Trần nói không chút khách sáo: "Một đám đều huyết khí phương cương, trên đảo này lại không tìm được đứa nào giống đàn bà, ai biết được bọn mày có khi nào nhất thời kích động, tao cũng không thể để bọn mày làm hỏng việc của A Hà."

Người đàn ông xì một tiếng.

Trần Sơn khiển trách hắn: "Cmn bớt nói nhảm đi, mày không phục?"

Người nọ ngập ngừng: "Không..."

Trần Sơn: "Yên phận canh đi, nếu hỏng chuyện gây ra bất kì sai sót nào, băm mày ném xuống biển cho cá ăn."

Sau đó ngoài cửa không còn âm thanh.

Giang Nhược hoặc là cúi gục đầu, để tóc che khuất mặt, hoặc là quay hẳn đầu, tận lực không cho mặt mình bại lộ trước ống kính.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, đoạn ghi hình này, sẽ gửi cho Lục Hoài Thâm.

Giang Nhược nỗ lực bình tĩnh lại, nhưng sự sợ hãi cùng cảm giác khuất nhục bị ép phanh ngực lộ bụng vẫn tràn ngập trái tim như cũ, cô không ngăn được rơi nước mắt, lại không muốn Lục Hoài Thâm thấy dáng vẻ yếu đuối khổ sở của mình, không muốn khiến anh lúc nhìn thấy đoạn video này, lòng người rối loạn.

Cô vẫn ổn, xem như vẫn ổn, chỉ cần anh không rối bời, nhất định rất nhanh sẽ có thể gặp lại.

Giang Nhược bị trói chặt như thế trong thời gian dài, tứ chi dần dần tê mỏi, bởi vì cơ thể mẹ không thoải mái, thai máy cũng trở nên thường xuyên.

Đã qua hơn bốn mươi phút, Giang Nhược sợ xảy ra chuyện, không thể không gọi bác Trần.

Bác Trần mở khóa tiến vào, nhìn cô một cái, cũng không nói gì thêm, tắt camera, lấy thẻ nhớ ra, lại cởi trói cho cô.

Sau đấy lại nói như chưa từng phát sinh chuyện gì: "Thay quần áo rửa mặt một tí, ra ăn cơm sáng."

Bác Trần ra cửa, giao thẻ nhớ cho Trần Sơn, "Mau qua đó đi, thuyền hẳn là đã tới rồi."

Trần Sơn cầm thẻ đến bến tàu bên kia đảo.

Giang Nhược thay quần áo nằm trên giường, không đi ra ngoài nữa.

Thấy cô rõ lâu không ra, bác Trần gõ cửa bên ngoài: "Bây giờ không ăn là hết, cô phải đói đến trưa, cô có năm phút suy nghĩ."

Giang Nhược đếm thời gian, nằm thêm ba phút, sau đó đứng dậy, đến bàn ăn trong phòng bếp, bưng sữa đậu nành trứng gà cùng hoa quả trở về phòng.

Bác Trần cũng mặc kệ cô, chẳng buồn liếc cô một cái, vùi đầu xử lý nguyên liệu cần dùng cho bữa trưa.

Giang Nhược đi vào trong, khóe mắt quan sát xung quanh nhà.

Ngoài Trần Sơn không thấy, mấy người đàn ông khác vẫn như thường ngày, bốn người ngồi phân tán dưới mái hiên, còn hai người ở phòng khách nhà chính.

Cô vừa ra, đủ loại ánh mắt liền tập trung trên người cô.

Giang Nhược đem bữa sáng đặt lên bàn, khóa cửa từ bên trong.

Ăn sáng xong, bỏ dụng cụ ăn vào bồn rửa bát ở phòng bếp, lại vào phòng.

Từ đây đi tới bến tàu bên kia, nếu đi đường tắt cả đi cả về cũng phải hơn bốn mươi phút, trên đảo tia tử ngoại mạnh như vậy, vừa đi vừa về da cũng bị phơi tróc một lớp, cho nên ngày đó Trần Sơn đã giữ lại chiếc xe điện ba bánh kia, đưa cho xe chủ một ít tiền, coi như tiền thuê.

Không bao lâu Trần Sơn lái xe ba bánh từ bến tàu về, trong tay xách một đống đồ.

Hỏi một người đàn ông dưới mái hiên, "Người đâu?"

Người đàn ông dẩu mỏ hướng vào phòng, "Tính khí gớm lắm." Nói xong nhìn túi trong tay Trần Sơn, "Đây là gì, toàn là tiếng Anh, hàng cao cấp?"

Nói rồi định giơ tay vạch túi ra xem.

Trần Sơn đạp hắn một phát, tức giận: "Cút sang bên."

Trần Sơn đi vào trong, đến trước cửa phòng Giang Nhược gõ cửa, "Mở cửa."

Lúc đó trong tay Giang Nhược đang cầm cái móc áo nhựa, bẻ cong, chuẩn bị buổi lúc tối ngủ, kẹp vào cửa, coi như làm khóa thứ hai, trừ phi phá cửa, nếu không thì không mở được.

Bấy giờ cô đang thử khóa, bị Trần Sơn dọa sợ.

"Làm gì?" Giang Nhược hơi nâng mí mắt, tiếp tục động tác tay.

Con người Trần Sơn, cho cô cảm giác không hèn hạ như những kẻ khác, tuy rằng cơn cáu giận nói đến là đến, nhưng ít ra sẽ không dùng cái ánh mắt bất hảo nhìn cô.

Trần Sơn nói: "Mang cho cô ít đồ."

Giang Nhược nhíu mày: "Cái gì?"

Trần Sơn lại mất kiên nhẫn, hơi nặng lời hơn: "Không phải cô bảo là cần à? Nhanh cái tay lên, không lấy ông vứt luôn."

Giang Nhược nhìn khóa móc áo trên tay, nói: "Chờ tí."

Cô mở ngăn kéo, bỏ móc áo vào trong, sau đấy mới đi mở cửa.

Trên tay Trần Sơn xách theo cái túi giấy cỡ to màu xanh lục, đưa cho cô nói: "Không biết cụ thể cô muốn loại nào, bảo người mua tùy tiện."

Giang Nhược nhận, mở ra nhìn, bên trong thế mà có tờ biên lai, Giang Nhược cầm lên, Trần Sơn chộp lấy giành lại, xoẹt xoẹt xé tan thành từng mảnh.

Giang Nhược nhướng mày, "Cửa hàng miễn thuế? Thành phố Tam Sa?"

Trần Sơn hừ khẩy một tiếng, "Có bản lĩnh thì cô bơi về đi.".