“Đừng cởi, cứ mặc đi.” Tiết Văn Hãn mặt mày mang cười, ánh mắt nóng cháy.
Tô Nhật An vốn dĩ có chút không được tự nhiên, bị Tiết Văn Hãn nhìn như vậy, liền càng không được tự nhiên, đỏ mặt duỗi tay đẩy Tiết Văn Hãn ra, Tô Nhật An thấp giọng nói: “Quá quý.”
Tiết Văn Hãn cười một cái, bắt lấy cái tay y đẩy mình nhéo nhéo, mang theo ý cười hỏi, “Sợ nam nhân của ngươi nuôi không nổi ngươi?”
Tô Nhật An cúi thấp đầu, không nói chuyện, Tiết Văn Hãn cũng không đuổi theo hỏi, nhẹ nhàng vỗ vỗ ta y, nói: “Yên tâm đi, tiền cho ngươi mua một kiện quần áo vẫn phải có.”
“Quá quý.” Tô Nhật An không có phản bác Tiết Văn Hãn, lại nói một câu.
“Quý về sau liền kiếm trở về.” Tiết Văn Hãn lấy tiền từ trong túi đưa cho chủ tiệm, sau nhờ chủ tiệm đem y phục trước đó Tô Nhật An mặc gói lại, tự mình thay Tô Nhật An thắt mấy cái nút còn lại, lúc sau, Tiết Văn Hãn lại mua cho chính và Tô Đậu Tử mỗi người một bộ quần áo.
Sau đó cầm quần áo, nắm tay Tô Nhật An rời tiệm.
Từ tiệm quần áo đi ra, Tiết Văn Hãn lại kéo Tô Nhật An vào tửu lâu lớn nhất trấn trên.
Lúc đầu Tô Nhật An không biết ý đồ của Tiết Văn Hãn, liền ngoan ngoãn đi theo Tiết Văn Hãn, đi đến cửa tửu lầu, mắt thấy Tiết Văn Hãn liền phải đi vào, Tô Nhật An vội vàng kéo Tiết Văn Hãn một chút.
Bất quá y cũng không nói thẳng không đi vào, mà là uyển chuyển hỏi Tiết Văn Hãn một câu, “Chúng ta phải đi về sao?”
Tiết Văn Hãn ngẩng đầu nhìn thái dương, nói: “Đã giữa trưa, ăn cơm trước, cơm nước xong lại về.”
Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật An trong lòng gấp gáp, cảm thấy Tiết Văn Hãn quá phá của. Tửu lầu này tuy rằng y chưa đi qua, nhưng nghe người ta nói đặc biệt quý, một món không sai biệt lắm đều phải một lượng bạc.
Một lượng bạc —— đã là một năm tiêu dùng của y và Tô Đậu Tử trước kia.
Hiện tại…… Tô Nhật An trong lòng gấp gáp, lôi kéo Tiết Văn Hãn không muốn đi vào, nhưng sức lực y sao có thể so với Tiết Văn Hãn, nhẹ nhàng đã bị Tiết Văn Hãn kéo đi vào. Bất quá Tiết Văn Hãn cũng không có hoàn toàn không màng y, tiến vào sau liền quay mặt hỏi y, “Làm sao vậy?”
“Ngươi đói bụng sao?” Tô Nhật An không có trả lời hắn, mà là hỏi.
“Như thế nào?”
Tô Nhật An nhìn Tiết Văn Hãn, do dự một chút, nói, “Ngươi nếu là đói nói, kế tiệm quần áo chúng ta vừa mua có nhà bán mì Dương Xuân, ăn rất ngon, nếu không…… Chúng ta đi chỗ đó ăn?”
Mì Dương Xuân kia hương vị không tồi, hơn nữa giá cả tiện nghi lại nhiều, năm văn tiền một chén,trên cơ bản một đại nam nhân liền ăn no.
Tiết Văn Hãn như thế nào không biết y nghĩ gì, giơ tay nhéo nhéo thịt mềm trên má y, nói: “Nếu ngươi muốn ăn, ta hôm nào lại bồi ngươi đi ăn, hoặc là chút nữa cơm nước xong mang mấy phần về nhà cũng được.”
“Không phải, ta……” Tô Nhật An muốn giải thích, lời nói còn chưa nói xong, liền có tiểu nhị mãn nhãn mang cười đi đến, “Tiết gia đã lâu không thấy, vẫn là phòng lúc trước sao?”
Thân phận hai mươi năm trước quyết định tra công là một người thích hưởng thụ, hơn nữa trong người có tiền, cho nên có bị lưu đày đến nơi này, hắn cũng chưa từng đình chỉ hưởng thụ.
Bất kể là nhà ở, y phục, hay là ăn cơm, có thể tốt tuyệt đối không cần thứ.
Tiết Văn Hãn có ký ức của hắn, nghe tiểu nhị hỏi như vậy cũng không có gì kỳ quái, “Ân” một tiếng, đi theo tiểu nhị lên lầu.
Vừa đến cửa thang lầu lầu hai, liền đυ.ng phải lão bản Như Ý phường —— Thái Cường
________
Editor: chương sau sẽ có thứ chúng ta mong chờ. Mặc dù cũng ko thỏa mãn lắm. (¬‿¬)