"Bỉ nhân Ngạo Tàng Kính, xin lãnh giáo giáo chủ một phen!"
Người chưa xuất hiện, âm thanh đã tới trước. Tôn Tuyền cười nhạt, thầm mắng trong lòng.
Lão già nham hiểm, cũng biết chọn thời cơ lắm, nhưng nếu ngươi dám lên thì bản toạ cũng sẽ nhất kiếm tiễn ngươi xuống đài.
Đừng nhìn Ngạo Tàng Kính vẻ mặt hiền hòa, thường ngày ôn tồn có lễ, nhưng ai biết được sau lưng lão ta làm những gì. Chính đạo môn phái, được gọi là chính đạo sở dĩ những chuyện tốt mà họ làm đều phô trương ra ngoài, còn những chuyện xấu, ai biết được đâu?
"Phí lời, muốn đánh thì đánh, đã xé rách da mặt rồi cần gì ngụy trang đạo mạo như vậy?"
"Giáo chủ nhiều lời rồi, bỉ nhân một đời vì võ lâm, nào có ngụy trang đạo mạo. Bỉ nhân coi thiên hạ thương sinh như chính thân nhân bằng hữu, là giáo chủ nói quá lời rồi!"
Thăm dò vậy đã đủ rồi, lão ta chủ động rút kiếm, lao về phía Tôn Tuyền.
Cô chẳng hề nao núng, dậm chân một cái lấy đà lui về sau.
Ngạo Tàng Kính là lão làng, lão ta rất có kinh nghiệm mà xảo trá tránh đi những đòn tấn công của Tôn Tuyền.
Tay huy kiếm khẽ run, Tôn Tuyền cắn răng đạp một cước vào tay của lão ta, cả hai nhanh chóng tách ra.
Cân tài cân sức, không ngờ lại là cục diện này. Ai cũng thắc mắc ma đạo giáo chủ võ công vốn cao cường, sao lúc này lại có vẻ cố hết sức?
Dưới tay áo của Ngạo Tàng Kính bỗng nhiên loé lên một ám kình, vài ngân châm xuyên thẳng đến trước mặt Tôn Tuyền.
Cô nghiêng người tránh đi, nhưng vẫn bị một châm đâm trúng.
Tiện nhân!
"Ngươi vô sỉ!"
"Đối phó với ma đạo các người, có vô sỉ đó cũng là xứng đáng!"
Ngạo Tàng Kính thở hồng hộc, lão ta cười phá lên, tuy rằng sợ hãi nhưng khi nhìn thấy ám chiêu của bản thân đã thành công. Lão ta lại hưng phấn vô cùng, rồi lão sẽ được người trong giang hồ tung hô như thần thánh bởi gϊếŧ được ma đạo giáo chủ.
Bàng Uyên tức giận, sắc mặt của nàng phát xanh, trên người hình thành một cỗ uy vọng áp lực khiến người người phải kính sợ.
"Bao vây toàn bộ đỉnh Doãn Thiên, nếu hôm nay giáo chủ tử chiến, một mống người cũng không được xuống núi!"
"Vâng!"
Mệnh lệnh cứ như vậy được lặng lẽ tiến hàng. dưới đài Diệp Lý, hắn cau mày khi nhìn thấy chính sư phụ mình lại sử dụng thủ đoạn ti tiện đến như vậy. Trong lòng hắn luôn có một âm thanh mơ hồ, hắn không thể xác định được!
Nhưng trong giây phút nông nổi đó, hắn lại đưa ra quyết định!
"Đệ tử của Ngạo Tàng sơn trang Diệp Lý, thay mặt sư phụ, muốn lãnh giáo giáo chủ một phen!"
Lời nói của hắn không lớn, nhưng lại vang vọng toàn trường. Khiến cho kẻ đang mặt mo đỏ ửng như Ngạo Tàng Kính thành công lui thân mà xuống đài, toàn giang hồ như vậy mà dậy sóng.
"Diệp Lý, chẳng phải hắn đã bị ma giáo bắt đi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
"Không biết, chờ xem tình hình đi!"
"Sắp có kịch hay rồi đây..."
Bàng Uyên tức giận đến run rẩy, hắn...hắn lại dám! Vành ghế bị nàng bóp mạnh liền bị nghiền thành bột phấn tán loạn trong gió, cả Công Tôn Linh và Ma y cũng khó có được cau mày.
Gió trên đỉnh Doãn Thiên thổi phần phật không thôi, hai thân ảnh một đỏ một trắng đứng đối diện nhau.
Trong mắt Tôn Tuyền loáng thoáng có chút ý cười, nhưng mà Diệp Lý lại không thấy được điều đó, hắn chỉ một lòng, chăm chăm vào báo thù mà thôi.
"Một kẻ ti tiện từng nằm dưới thân của bản giáo chủ, từng làm lô đỉnh của bản tôn, từng chịu mọi nhục nhã, rất nhiều. Nay lại chĩa mũi kiếm vào bản tôn, hầu hạ bản tôn không thoải mái sao, hả?"
Tôn Tuyền hề hước cười, cô híp mắt mị nhãn như tơ nhìn Diệp Lý. Diệp Lý lại chẳng phản ứng gì, nhưng cánh tay nắm kiếm của hắn, nhô lên gân xanh, tiếng nghiến răng "khanh khách" va chạm vào nhau!
"Câm miệng!"
"Làm sao? Thẹn quá hoá giận?Một phút làm nô, cả đời vẫn là Nô!"
Chưa để Tôn Tuyền dứt lời, kiếm phong như vũ bão chém về phía cô, như cô mong muốn. Lách mình đến trước mặt Diệp Lý, một tay bóp cổ hắn nâng lên.
Chỉ trong một lát, mà đã dùng hết nội lực của nàng.
Một chút ánh sáng chói mắt len lỏi trong mắt nàng, trong giây phút Diệp Lý phản kháng, cô khẽ buông lỏng tay, tan hết nội lực đi trước sự kinh hãi của Diệp Lý.
Mũi kiếm sắc bén, cứ như vậy xuyên qua cơ thể của cô.
Đau nhức, mỏi mệt ập đến. Cô giữ chặt cánh tay của Diệp Lý, từ từ ngã xuống sàn.
"Tôn Tuyền!"
Tiếng hét xé lòng của Bàng Uyên vang lên, gương mặt hoang mang chuyển dần nghi hoặc của Diệp Lý.
Tất cả dần dần chìm vào bóng tối, cùng với tiếng kêu chói tai từ hệ thống.
[Cảnh báo từ JSS: Không thế hoàn thành thế giới cấp S, hệ thống tạm thời không có quyền hạn điều chỉnh, tiến hành báo cáo tổng bộ!]
[Cảnh báo từ JSS: Liên lạc bị gián đoạn, có hay không khỏi động lại?]
[Cảnh báo từ JSS: Sóng não Thiết Chế Viên bị hao hụt nghiêm trọng, tiến hành cơ chế bảo vệ tạm thời.]
[Cảnh báo từ JSS: Có hay không khởi động lại?]
Trên màn hình màu đỏ nhấp nháy, đột nhiên lại loạn thành những mã số khó hiểu chạy liên tục trên màn hình. Thỉnh thoảng lại có vài tiếng bíp bíp vang lên, giống như đồ điện tử bị nước đổ vào vậy.