Khúc Hát Ru

Chương 13: “Xin chào, Thẩm Đoạt”

Thành phố B, một ngày đầu thu.

Ngay khi Mạnh Nguyễn vừa đặt cặp sách xuống ghế thì Tô Diệu Ngôn gọi cô ở cửa sau của lớp học.

Bọn họ vốn là cặp chị em nổi tiếng ở trường trung học Thực Nghiệm này. Một người là nữ thần ngọt ngào trong sáng, một người là hoa khôi xinh đẹp động lòng người, luôn là điểm nóng được mọi người trong trường học chú ý và bàn tán.

“Hôm nay tớ không về cùng với cậu được. Mẹ tớ tạm thời đổi lịch làm việc sang ca đêm, tớ phải về canh em trai làm bài tập.”

Trên mặt Mạnh Nguyễn hiện lên vẻ mất mát, nhưng cô vẫn biết đâu là chuyện quan trọng, đâu là chuyện để đùa.

“Vậy cậu định bồi thường tớ như thế nào?” Cô chớp chớp mắt: “Tớ đã hẹn với cậu từ rất lâu rồi đó.”

Lại nữa rồi!

Mỗi lần có việc gì, chỉ cần tung ra tuyệt chiêu làm nũng, nhất định sẽ kiếm được món hời.

Tô Diệu Ngôn tuyệt vọng che mặt: “Đưa cậu đi ăn lẩu cay.”

“Chốt!”

Hai người tranh thủ giờ tự học chưa bắt đầu mà buôn chuyện ở phía cửa sau.

“Này này này! Có tin lớn! Lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường!”

Trong lớp náo động hẳn lên. Mạnh Nguyễn nghe thấy được liền kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Diệu Ngôn, chạy trở về chỗ ngồi của mình để nghe ngóng xem có chuyện gì xảy ra.

“Từ thành phố C tới, nghe nói là từ một trường trung học trọng điểm nào đó. Vừa rồi tớ đi ngang qua phòng lão Triệu có nhìn thấy, là một nam sinh rất cao!”

“Điều kiện thành phố C cũng đâu có tệ nhỉ. Sao phải chuyển tới thành phố chúng ta?”

“Có lẽ là ba mẹ chuyển chỗ làm việc! Tớ thấy có vẻ điều kiện gia đình không tệ đâu, vì…”

Mọi người đang suy đoán được nửa chừng thì lão Triệu bước vào.

Mạnh Nguyễn lấy sách tiếng Anh ra, sau đó nhìn về phía cửa lớp. Cô không nhìn thấy có ai, nhưng lại nhìn thấy một cái bóng đen dài ở đó.

Đúng thật là rất cao.

“Tất cả trật tự, cả tòa nhà này đều nghe thấy tiếng ồn ào của các em đó.” Lão Triệu hắng giọng: “Hôm nay trời xanh mây trắng, ánh nắng vàng tươi, à, là một ngày tốt lành. Ngày tốt như vậy thường xảy ra chuyện tốt, đúng không?”

Mọi người bên dưới không biết phải làm gì.

Lão Triệu, chủ nhiệm lớp 11-7 chính là một người hay lảm nhảm, không bao giờ nói thẳng vào vấn đề chính, học sinh lớp này vốn đã quen với chuyện đó.

“Vì vậy, lớp chúng ta hôm nay chào đón một bạn học mới, như mang một sức mạnh mới tới lớp chúng ta! Có phải mọi người nên cho một tràng pháo tay đúng không, nào nào!”

Trong tiếng vỗ tay vang dội, một người ở ngoài cửa bước lên bục.

Nhiều học sinh vốn còn đang uể oải vừa nhìn thấy khuôn mặt của người bạn học mới liền trở nên hoàn toàn tỉnh táo, có mấy nữ sinh thậm chí còn không rụt rè mà hét lên ở mức đề-xi-ben thấp!

“Trời ạ, cậu bạn này đẹp trai quá!”

“Chân còn dài như vậy! Mẹ ơi, con muốn chết!”

Mạnh Nguyễn chống cằm nhìn học sinh mới, đúng là rất đẹp trai.

Đa phần thiếu niên 17, 18 tuổi vẫn còn chút gì đó trẻ con, nhưng người bạn học mới này vừa đẹp trai lại vừa gọn gàng, mặt mày tinh tế, ngoài ra còn có khí chất như chàng thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh, còn có một chút nghiêm túc.

Chỉ là quá lạnh lùng.

“Em tự mình giới thiệu đi.” Lão Triệu vỗ vỗ vai bạn học mới: “Cứ nói thoải mái, muốn nói gì thì nói.”

Chàng trai đó cụp mắt, hàng lông mi dài rũ xuống.

Trang phục anh mặc không phải là đồng phục của trường cấp ba Thực Nghiệm mà là của trường cũ, áo phông công nhân màu trắng, quần màu xanh, ống quần hơi bị phai một chút.

Sau vài giây im lặng, chàng trai đó nói: “Tôi tên là Thẩm Đoạt.”

“…”

Không có câu “Hy vọng mọi người giúp đỡ”, cũng không nói tên của mình có những từ nào.

Chỉ một câu như vậy.

Sự kinh ngạc của học sinh trong lớp qua đi, bọn họ không khỏi xuýt xoa rằng quá lạnh lùng, còn có mấy nam sinh nói giả tạo quá.

Thẩm Đoạt đem đến ấn tượng đầu tiên cho người khác chính là như vậy —— Đẹp đến vô thực, lạnh lùng như đỉnh núi phủ đầy tuyết.

Lão Triệu không ngờ rằng còn có người nghèo nàn vốn từ hơn cả mình, nhưng ông cũng không miễn cưỡng bạn học mới nói thêm bất cứ điều gì. Ông nhìn lướt qua toàn bộ lớp học, cuối cùng nói: “Phía sau Mạnh Nguyễn còn có một chỗ trống, Thẩm Đoạt, em ngồi ở phía sau em ấy đi, là bàn cuối ngay bên cạnh tường.”

Dưới cái nhìn của cả lớp, Thẩm Đoạt đi về chỗ ngồi của mình.

Anh trước sau cũng không ngước mắt lên, chỉ bước về chỗ cùng với sự lạnh lùng như muốn ngăn cách người khác khỏi mình cả ngàn dặm.

Cô bạn cùng bàn của Mạnh Nguyễn nháy mắt với cô. Mạnh Nguyễn mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Chắc là chưa thích ứng được với môi trường mới.”

Cô vốn định chào hỏi với Thẩm Đoạt, nhưng vừa hay lúc đó chiếc bút chì của bạn học ngồi đằng trước rơi xuống bên cạnh cô.

Sau khi cô cúi xuống nhặt nó lên, Thẩm Đoạt đã ngồi xuống chỗ của mình…

Tiết tiếng Anh kết thúc, học sinh trong lớp vừa nói vừa cười.

Sau khi ghi chép xong, Mạnh Nguyễn xoay người lại cất quyển vở vào trong cặp sách, liền nhìn thấy Thẩm Đoạt vẫn đang làm bài tập.

Nét chữ lưu lại ở trên trang vở, dù bằng tiếng Anh hay tiếng Trung, đều cứng cáp và khỏe khoắn, lối viết phóng khoáng.

“Chữ viết của cậu thật đẹp.” Mạnh Nguyễn không nhịn được mà khen ngợi.

Lông mi Thẩm Đoạt run lên, tay cầm bút dừng lại một chút, sau đó gấp quyển vở lại cất vào trong ngăn bàn.

Cô gái cũng không để tâm đến hành vi bất lịch sự của anh, cô cười nhẹ, đôi mắt nai nhỏ cong cong nhìn anh: “Xin chào, Thẩm Đoạt. Tôi là Mạnh Nguyễn, Mạnh trong Tử Mạnh, Nguyễn trong nhạc cụ.”

Thẩm Đoạt gật đầu, không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô.

Mạnh Nguyễn chú ý tới bộ dạng câu nệ của anh, vốn định nói thêm vài câu nữa rồi kết thúc, nhưng vết bầm tím trên cánh tay đối phương lại khiến cô ngẩn người.

Không phải cô cố tình soi xét đời tư của người ta, chỉ là đôi khi sẽ nhất thời tò mò…

Thẩm Đoạt nhanh chóng thu cánh tay lại, cầm lấy bình nước trên bàn rồi rời khỏi chỗ ngồi.

“Cậu thật rảnh rỗi.” Bạn cùng bàn của Mạnh Nguyễn nói: “Cậu ta hoàn toàn không để ý đến cậu, cậu còn khách sáo như vậy làm gì? Người này thoạt nhìn có chút quái gở, không dễ động vào. Tớ khuyên cậu nên tránh xa cậu ta ra.”

Mạnh Nguyễn mím môi, đi ra ngoài tìm Tô Diệu Ngôn để đi vệ sinh.

Buổi chiều có một tiết thể dục.

Mọi người tập trung khởi động làm nóng người, sau đó chạy một vòng quanh sân thể dục, rồi có thể tự do vận động.

Mạnh Nguyễn ngồi trò chuyện với mấy nữ sinh thân thiết dưới bóng cây, rất nhanh liền bị nhóm người khác bên cạnh thu hút sự chú ý.

“Cái gì mà điều kiện gia đình tốt chứ? Rõ ràng là nghèo hèn mà.”

Nữ sinh bên cạnh Mạnh Nguyễn nghe vậy liền nhỏ giọng nói: “Trần Toa Toa đang nói về Thẩm Đoạt đúng không? Vừa rồi cô ta đến bắt chuyện với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại phớt lờ cô ta.”

Ở bên đó, Trần Toa Toa lại nói: “Các cậu có nhìn thấy bình nước của cậu ta không? Nó bằng nhựa đó. Trên đó toàn là vết xước, lớp sơn cũng bong tróc hết. Đôi giày thể thao mà cậu ta đang đi cũng bị mòn hết, cách ăn mặc cũng tồi tàn khó coi, đúng không? Còn nữa, trên người cậu ta toàn là vết thương, tím bầm hết lại, trông thật dơ dáy bẩn thỉu.”

Trần Toa Toa càng nói càng xấu tính, thậm chí cô ta còn nói trên người Thẩm Đoạt có mùi gì đó.

Mạnh Nguyễn ngồi ở ngay phía trước Thẩm Đoạt, cô không ngửi thấy mùi gì sao?

Cô thực sự không ngửi thấy mùi gì cả. Cô định đi tới nói mấy câu, nhưng mấy nữ sinh bên cạnh bảo cô đừng xen vào chuyện của người khác. Trần Toa Toa chính là người như vậy, có nói cũng vô ích.

Huống chi, Thẩm Đoạt thực sự quá bất lịch sự.

Ngày đầu tiên đến trường mới đã không coi ai ra gì, cũng không giao du với ai.

Mạnh Nguyễn nghĩ tới sự thờ ơ lúc nãy của Thẩm Đoạt, cũng cảm thấy có lẽ cô đã quá lo chuyện bao đồng rồi.

Trong lúc lưỡng lự, lớp trưởng chạy tới nói nam sinh trong lớp muốn thi đấu với nam sinh lớp bên cạnh, bảo các cô tới cổ vũ.

Cuộc bàn tán cũng nhanh chóng kết thúc.

Mạnh Nguyễn đi theo mọi người đến sân bóng rổ, cô đảo mắt một vòng, trong lòng bỗng có chút căng thẳng.

Có một người đang đứng sau bóng cây, nơi họ đang nói chuyện vừa rồi.

Người con trai đó cầm quyển sách trong tay, vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ với tất cả những lời mọi người nói về mình, ngay cả trong mắt cũng hiện lên dòng chữ “Không sao cả.”

Là Thẩm Đoạt.

***

Sau giờ học.

Tô Diệu Ngôn không những không cùng Mạnh Nguyễn về nhà, mà còn trực tiếp bỏ mặc cô, nhanh chóng về nhà cô ấy.

Mạnh Nguyễn một mình đi về phía nhà ga.

Mặc dù điều kiện nhà họ Mạnh rất tốt, nhưng ba Mạnh Nguyễn, Mạnh Vĩ Bình lại có thân phận đặc biệt. Cho nên gia đình cô có thể tỏ ra thấp kém được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu, vì vậy Mạnh Nguyễn chưa từng có xe đến đón.

Trong lúc chờ xe, các bạn học sinh lần lượt lướt qua hoặc cũng đang chờ xe.

Có hai nam sinh đang thảo luận xem ai là người sẽ xin số của Mạnh Nguyễn. Bọn họ đã không đi xe đạp trong khoảng thời gian này, phần lớn lý do là để gặp nữ thần. Chỉ là bình thường nữ thần sẽ luôn đi cùng với hoa khôi của trường, hai người đi với nhau còn gây áp lực lớn như núi thái sơn đổ lên đầu.

Mạnh Nguyễn vẫn luôn giữ khoảng cách với mấy việc được gọi là “theo đuổi” này.

Cô lơ đãng nhìn về phía bên kia đường, một ông lão đang đẩy một chiếc xe ba bánh lên dốc, di chuyển chậm chạp và vất vả.

Trùng hợp lúc đó hai nam sinh kia đang bàn xem ai sẽ tới xin số thì Mạnh Nguyễn đã chạy tới giúp ông lão kia.

Nhưng không ngờ lại có người tranh trước một bước.

Trên chiếc xe ba bánh đó đều là phế phẩm, thùng xe cũng dính nhiều vết dầu mỡ và bùn đất.

Hai tay Thẩm Đoạt vững vàng đẩy chiếc xe ba bánh đó, không hề tỏ ra ghét bỏ mùi trên chiếc xe, cũng không chê bẩn, giúp ông lão đó đẩy chiếc xe hết đoạn dốc.

“Chàng trai, cảm ơn cháu, cảm ơn.” Ông lão kia nói xong liền nhìn thấy bộ đồng phục màu trắng của anh bị dính mấy vết bẩn: “Ôi! Phải làm sao bây giờ? Khăn lông này của ông cũng không sạch lắm. Chàng trai, cháu…”

Thẩm Đoạt lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu ạ.”

Mạnh Nguyễn đứng cách đó không xa theo dõi toàn bộ quá trình.

Ngay chính khoảnh khắc đó, cô vô cùng hối hận vì đã không đứng lên bảo vệ Thẩm Đoạt trước đó.

Thật ra anh cũng không lạnh nhạt thờ ơ như vậy…

***

“Hắt xì.”

Gió đêm càng lúc càng lạnh, Mạnh Nguyễn xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, co rúm người lại.

Thẩm Đoạt nhíu mày, nhìn đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm nữa, cậu…”

“Ngồi thêm 10 phút nữa thôi.” Mạnh Nguyễn cười với anh: “Đúng 10 giờ, hoàn hảo tuyệt đối.”

Đây là cái logic gì vậy?

Trong mắt Thẩm Đoạt thoáng hiện lên nụ cười, anh đứng dậy đi về phía cầu thang.

“Cậu không muốn ngồi ở đây thêm một lát nữa sao? Vậy thì tôi…”

“Đi lấy chăn.” Anh nhẹ nói.

Mạnh Nguyễn nhịn không được mà cũng ngó xuống xem, mặc dù cô biết cô không thể nhìn thấy gì từ góc độ này, nhưng cô vẫn muốn nhìn anh sớm đi tới đây.

Nói 10 phút chính là 10 phút.

Mạnh Nguyễn về nhà, Thẩm Đoạt tiễn cô.

“Về nghỉ sớm đi.”

“Cậu chờ một chút.”

Mạnh Nguyễn chạy vào trong phòng, cầm lấy con gấu bông luôn làm bạn với cô ở đầu giường —— Con lợn nhỏ răng to màu hồng.

“Từ lúc tôi đến Tịch Giang đến bây giờ cậu đều ở bên cạnh. Lần trước cậu mua cháo cho tôi cũng không lấy tiền của tôi, tôi….” Cô cúi đầu nhìn con lợn nhỏ màu hồng đáng yêu, nhịp tim bất giác tăng nhanh: “Cái này, là con gấu bông mà tôi thích nhất. Đôi khi tâm trạng tôi không được tốt, nhìn thấy nó liền cảm thấy vui vẻ. Tặng cho cậu. Chúc cậu ngày nào cũng luôn vui vẻ.”

Mạnh Nguyễn đưa con heo nhỏ màu hồng bằng cả hai tay, cánh tay cứng đờ như thể đang tỏ lòng thành kính.

Thẩm Đoạt nhìn chằm chằm con thú bông này, đặc biệt là hàm răng trắng đều của nó, cảm thấy con lợn này trông hơi giống Chu Tấn Đông…

Mạnh Nguyễn thấy anh vẫn luôn nhìn nó chằm chằm như vậy, nhỏ giọng nói: “Trông nó hơi xấu một chút, nhưng cậu không cảm thấy nó đáng yêu sao? Đôi khi cậu không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài của mọi thứ mà đánh giá được, còn phải nhìn vào bên trong nó nữa.”

Bên trong Chu Tấn Đông sao?

Khi Thẩm Đoạt nghĩ đến đây, dạ dày anh tức khắc cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng thấy cô định rụt lại con gấu bông, anh không kiềm chế được mà nhanh chóng cầm lấy nó.

“Không tệ.” Anh ôm chặt con thú bông, yết hầu cuộn lên xuống: “… Đẹp.”

Mạnh Nguyễn thấy anh thích nó như vậy thì rất vui.

Không có nhiều người có thể hiểu được cách đánh giá vẻ đẹp của cô.

“Vậy thì, chúc ngủ ngon.” Cô xua tay: “Đêm nay hãy mơ một giấc mộng đẹp.”

Cho đến khi nhìn thấy cô đã đóng cửa gỗ lại, anh mới đáp lại rất khẽ: “Ngủ ngon.”