Thật Tốt Khi Gặp Được Người

Chương 32: Thất Tịch Cùng Người.

Hạ Vũ cố gắng lê cơ thể nặng nhọc vào nhà tắm, hắn ngăm mình trong nước ấm để xua tan đi bao mệt mỏi, cơ thể đã thả lỏng hơn hắn mới thay y phục, đầu tóc gọc gàng. Hắn cố kéo dãn môi thành một nụ cười, giảm đi phần âm u cùng thiếu sức sống trên gương mặt. Hắn mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, tóc được cột bằng khăn trắng. Hạ Vũ từ từ bước đến hướng của Đông cung.

Đến nơi, hắn thấy y vẫn nằm ở đó, không có bất kì biểu hiện nào của sự tỉnh lại. Nhưng hắn vẫn cố chấp tin lời của sư huynh hắn rằng y sẽ trở về. Hạ Vũ bước đến ngồi xuống cạnh quan tài, tay vuốt gương mặt của y, tay khác nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo đang siết chặt sợi dây chuyền kia. Hắn hơi nhướng người hôn lên trán y, thủ thỉ bên tai y rằng: "Minh Triết, ngày mai là Thất tịch rồi...."

Hắn nâng mắt nhìn gương mặt của cố nhân: "Người...nhất định phải trở về đó..."

Trần Minh Triết không thể nghe bất kì câu nói nào của hắn, y vẫn nằm đó an lành mà ngủ một giấc dài. Hạ Vũ ngồi ở cạnh y, không rời đi. Đến khi tà dương dần biến mất, bầu trời bị cả màn đêm bao phủ. Tất cả mọi người đã trở về nơi của mình, cùng bên gia đình, bên người yêu nói cười vui vẻ, cùng họ chìm giấc mộng đẹp với những cái ôm ấm áp. Chỉ có hắn, chỉ có một mình kẻ ngốc ngồi mãi bên cạnh một cái xác không hề rời đi. Hắn nhìn y thật lâu rồi nở nụ cười ngây ngốc mà cũng thật chua xót: "Sư tôn, người muốn đùa bao lâu nữa đây?"

"..."

Đáp lại lời hắn là một sự im lặng, là cả một không gian vắng lặng, u ám đến đáng sợ. Hạ Vũ cố nén lại tất cả nghẹn ngào cùng sóng dâng trong lòng xuống, hắn cúi đầu lên tay y, mắt từ từ nhắm lại, miệng còn lẩm bẩm một câu: "Minh Triết, ta ngủ cùng người."

Nói rồi hắn dần chìm vào giấc mộng, tay vẫn nắm chặt tay y không buông ra. Hắn muốn quên hết mọi thứ đau buồn này, hắn muốn khi tỉnh lại kiền thấy y ngồi bên cạnh vuốt tóc và mỉm cười với hắn, muốn sư huynh cùng sư tẩu họ có thể sống vui vẻ hạnh phúc và sư đồ bọn họ có thể giúp đỡ nhau trừ gian diệt ác, muốn cha mẹ hắn mãi mạnh khỏe sống cùng hắn, mong muốn rằng Tam giới yên bình. Hạ Vũ chỉ ước đơn giản như thế nhưng có lẽ để có được nó là quá khó, một cái giá phải trả rất đắt...

Kiếp trước, hắn bước vào Ma đạo, hắn từng gϊếŧ vạn người, máu tươi đầy tay bị người đời thóa mạ, ghét bỏ. Nhưng đâu ai biết được, vốn dĩ người hắn đã gϊếŧ là những kẻ mang trong mình đầy tội đồ, bọn chúng chỉ đội lốt một con cừu hiền lành, ngoan ngoãn. Khi đó Hoàng đế Hạ Dịch Phong cùng thê tử của mình bỏ mạng vì chiến đấu với Thiên đạo, ngăn chặn Thiên liệt. Đám ác nhân đó đã làm gì? Chửi bới, vu oan cho hắn gϊếŧ cha mẹ mình, Tuyết Lan vì muốn rửa oan cho hắn mà bị bọn chúng gϊếŧ như thế bảo sao hắn có thể tha cho thế sự này, sao có thể tha cho bọn họ. Không những gϊếŧ chết nàng, bọn chúng còn nói rằng chính Trần Minh Triết đã lên âm mưu gϊếŧ cả gia đình hắn, y thầm cầu mong có thể soán ngôi của Hạ Luân, Hạ Vũ ngu muội hắn lại có thể tin lời đó mà hận y, bức y đến mức phải tự sát trước mắt hắn, hại hắn ôm đau khổ cả ba năm không ai kề bên. Hạ Vũ nhớ rõ từng lời nói, từng khuôn mặt của bọn họ, Bạch Thiên dính đầy máu những tên giả nhân giả nghĩa. Hạ Vũ kinh tởm bọn chúng, sau khi trọng sinh biết được sự thật của y, hắn từng nhiều lần thắc mắc y sao có thể dùng cả tính mạng bảo vệ bọn chúng...Y quả thật là hết thuốc chữa rồi.

Qủa thât, người được cho là kẻ ác cho dù làm việc tốt như thế nào vẫn là một kẻ ác. Người lương thiện, đơn thuần như thế nào thì vẫn được coi là lòng lang dạ sói. Đó mới chính là thế đạo vô thường.

Hạ Vũ cả đêm ngủ bên cạnh y, tin y có thể trở về chính là động lực để hắn có thể duy trì đến hôm nay, nếu Hạ Tiêu không vì lo lắng mà đến tìm hắn có lẽ hắn từ bất tỉnh đã biến thành một cái xác nằm bên cạnh quan tài y. Nếu chuyện đó là thật thì hắn có thể tuẫn* táng cùng y.

(*Tuẫn: Chết theo hay là chôn cùng.)

Cánh cửa Đông cung cả đêm không đóng, mặt trời đã dần lên cao, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của hắn. Hạ Vũ nhíu mày kiếm từ mở mắt ra, hắn ngồi dậy đưa hai tay xoa xoa huyệt thái dương rồi xoay đầu nhìn y. Hạ Vũ có lẽ hơi thất vọng, hắn thở dài: "Người vẫn không tỉnh sao?"

Hắn cố gắng vịn vào thanh quan tài mà từ từ đứng dậy, có lẽ vì cả đêm lạnh ngồi ngủ ở đó khiến chân hắn tê cứng. Hạ Vũ đứng lặng đó nhìn người đang nằm, hắn hơi cúi người vén tóc y sang một bên rồi hôn vào má y, hắn nhẹ nhàng bảo: "Hôm nay là Thất tịch, ta đi nấu đậu đỏ, nếu người không tỉnh ta sẽ ăn hết của người đấy."

"..."

Hạ Vũ thở dài rồi xoay người đi đến nhà bếp của triều đình. Trên đường đi, hắn không thấy một ai, đi ngang tẩm cung hắn cũng có ghé vào muốn hỏi thăm cha mẹ một tiếng nhưng cũng không thấy hình bóng của ai. Hạ Vũ đi đến nhà bếp, cũng trống không. Hắn hơi rũ mi nghĩ rằng.

Bọn họ chắc đi đón Thất tịch cả rồi, haizzz...Cũng tốt, mình có thể tùy tiện làm gì đó một chút.

Hạ Vũ xoắn tay áo lên, hắn tháo dây buộc tóc ra, nâng tay cột cao thành đuôi ngựa. Hắn đi tìm nguyên liệu, định là nấu hai chén đậu đỏ, bánh hoa đào, bánh cay cùng gà hầm với giò heo ngâm chua mà y thích. Vốn là chỉ cần hai chén đậu nhưng vì hắn vẫn ôm ấp một tia hi vọng cuối rằng y sẽ trở nên hắn cũng muốn rằng y sẽ không bị đói, muốn cho y một ngày Thất tịch vui nhất cũng hạnh phúc nhất.

Hắn mệt mỏi dành hơn nửa ngày nấu ăn, mặt lấm tấm mồ hôi lại vì làm bánh mà dính đầy bột. Hắn chuẩn bị xong tất cả liền cho vào nồi nấu, bánh đưa vào nồi hấp, Hạ Vũ lật ngược đồng hồ cát rồi mình thì dựa khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt hơi đượm buồn và sợ hãi. Sợ rằng khi trở lại y vẫn nằm im đó, y thật sợ không thể tỉnh lại, lời nói đó chỉ là vỗ dành an ủi hắn thôi.

Qua một lúc lâu, thức ăn đã chín, hắn đặt bánh vào đĩa, giò heo cùng gà hầm cho vào hai cái to sứ lớn cùng khá dầy, còn có hai chén đậu đỏ. Hạ Vũ đặt tất cả vào một cái khay đựng, hắn đem nó về điện Thái tử đặt khay gỗ lên bàn, hắn chạy đi tắm rửa sạch sẽ, chỉnh sửa lại đầu tóc, Hạ Vũ chọn một bộ y phục màu đỏ phù hợp với ngày lễ Thất tịch nà, đó cũng là bộ đẹp nhất của hắn. Hạ Vũ cột phân nửa tóc, vắt trâm ngọc. Hắn nhanh chóng chạy đến Đông cung. Bây giờ trời đã tới, hắn nghĩ có lẽ y cũng sắp tỉnh, bản thân mình không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc kì diệu ấy mà nhanh chóng chạy đến chỗ y.

Đến nơi, cả căn phong bao phủ bởi một màn đêm tĩnh mịch, hắn như rơi vào bể sâu bước chân chậm dần đến bên cạnh chỗ y. Không thở nỗi nưa, không thể đứng nỗi nữa, hắn quỳ xuống ngay tại chỗ. Nhưng hắn không khóc, vốn là nam nhân, nước mắt cũng đã cạn từ lâu. Hắn im lặng, vô hồn ngồi nhìn y, rất lâu sau nới nói một câu: "Người...thật sự vô tình đến thế sao? Người không muốn trở về với ta hay sao?..."

Hạ Vũ không khác gì cái xác không hồn, dựa nửa thân người vào quan tài, đôi mắt sáng đáng yêu thường ngày giờ đây lại vô hồn, gương mặt chỉ toàn ẩn nhẫn bi thương, đau khổ cùng cực. Xung quanh không có một ai, không có ngọc đèn chỉ có duy nhất ánh trăng sáng gọi vào. Hắn chợt nhớ lại lời y nói: "...Ta thề với ngươi, chỉ cần bọn họ an toàn trở về, ta đều...sinh tử không oán...ta chết cũng cam lòng...". Hạ Vũ đột nhiên tức giận nghiến răng, tay siết chặt đến mức những đốt ngón tay liền trở nên trắng bẹch, móng tay đâm sâu vào da nhưng hắn đã không còn cảm thấy đau, nhưng như thế không che được nỗi mất mát, đau thương trên gương mặt hắn. Hạ Vũ ngồi ở đó thật lâu, hắn như một cái xác không hồn, ánh mắt rũ xuống, không có bất kì biểu cảm hay động đậy.

Chợt lúc này, dưới mắt hắn ngoài ánh trăng sáng chiếu xuống thì xuất hiện một bóng người, Hạ Vũ hơi mở to mắt mà ngước đầu lên nhìn. Trước mắt là một thân ảnh đứng ngược ánh sáng khiến hắn không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng hắn thấy được rằng người nọ mặc trung y áo cổ cao màu trắng, đai quần mang một miếng ngọc bội nhưng không thể nhìn rõ, vạt váy là một đỏ tươi, áo khoác ngoài là cũng màu đỏ nói chung cũng không khác y phục hắn là bao. Y nhân trước mắt hắn cao gầy, hai tay lười biếng buông thỏng, một tay còn cầm thứ gì đó giống phiến quạt. Hạ Vũ trông thấy người nọ rất giống y, hắn không có đủ sức lực để đứng dậy chạy lại ôm lấy cũng như không thể nhìn rõ khuôn mặt, Hạ Vũ mất hết lý trí cùng kiểm soát mà hét lên: "Người thật tàn nhẫn...sư tôn. Đến bây giờ người vẫn không tỉnh lại...Qúa tàn nhẫn rồi....sư tôn..."

Từng tiếng hét đầy bi thương, đau khổ vang lên. Hắn coi rằng người trước mắt hắn giờ đây chính là hồn phách của y về nhìn hắn lần cuối, rồi sau đó y sẽ mãi tan biến không thể trở về nữa, hắn hết hi vọng thật rồi.

Cổ họng đau rát, linh lực vì từng muốn phá kết giới của y mà đã tổn hại không ít, đã kích động đến nỗi bất tỉnh, không ăn không uống. Bây giờ hắn lại bị dập tắt sinh vọng sống cuối cùng, cơ thể bắt đầu phản phệ, hắn gào lên với người đứng im trước mặt: "Tai sao người phải thề độc như vậy chứ, sư tôn? Người xem, người mau nhìn mà xem...Lời thề nó ứng nghiệm rồi kìa...Người thật sự chết rồi, người...thật sự không bao giờ quay về nữa....Người quá tàn nhẫn, sư tôn. Người thật nhẫn tâm...Minh Triết, ngươi thật sự rất tàn nhẫn..."

Lời vừa dứt, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, mắt nhắm lại, cơ thể bất lực ngã xuống. Người nọ vội đến đưa tay đỡ lấy hắn, chỉ nghe y nhân lẩm bẩm một câu:

"Ta xin lỗi..."

Hạ Vũ ngất đi, rất nhanh đã bình phục hơn một canh giờ hắn đã tỉnh. Từ từ mở mắt, hắn nhìn trần nhà cũng có thể nhận ra đây là điện Thái tử, hắn nghĩ có thể là Hạ Tiêu, Tuyết Lan hay cha mẹ hắn, có thể là Hàn Anh đưa hắn về. Hạ Vũ nở nụ cười chua xót, cười nói: "Vẫn không trở về..."

"Ai không về?"

Nghe giọng nói quen thuộc phát ra bên cạnh, hắn giật mình mở to hai mắt, vội quay đầu qua. Thấy một y nhân mặc bộ y phục giống với người mà hắn đã thấy trước lúc ngất đi, y nhân dùng tay gối đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm hắn. Hạ Vũ cả kinh, hắn bật người ngồi dậy, lắc lắc đầu không tin, miệng lẩm bẩm: "Không...đây là tâm ma...sư tôn...người còn muốn trêu đùa ta sao?..."

Y nhân nhíu mày kiếm, chống tay lên đầu nhìn hắn: "Nhìn vi sư giống đang đùa lắm sao?"

Hắn quay đầu nhìn y: "Người nếu không đùa thì sao đây? Chẳng lẽ đây là mộng cảnh người tao...người muốn ta phải lừa dối mình nữa hay sao?"

Y cầm phiến quạt gõ mạnh đầu hắn: "Đau không?"

Hạ Vũ ôm đầu, nhẹ gật gật.

"Vậy ngươi vẫn không tin?"

"Ta..."_Hắn bất động thanh sắc, nửa ngày không nói. Chợt liền nhào tới ôm y.

"Nè, ngươi..."_Y bị hắn ôm bất ngờ, không nhịn được bất cười.

"Sư tôn, người về rồi...Hạ Vũ...rất nhớ người..."_Hắn ôm chặt y, lẩm bẩm.

Y vuốt nhẹ tốc hắn, miệng cười nhẹ: "Vi sư cũng nhớ ngươi..."

Trần Minh Triết có thể trở về chính là món quà lớn nhất cuộc đời hắn. Trên đời này dù có ngàn vạn báu vật cũng không thể sánh được với y...

"Được rồi, ngươi thả ta ra đi."

Hắn buông y ra, mặt thoáng nét buồn: "Sư tôn..."

Y khẽ thở dài vì tính tre con của hắn: "Không phải ngươi muốn cùng ta đón Thất tịch sao. Đi thôi...nếu không hết ngày thì không hay..."

Hạ Vũ khẽ liếc nhìn đồng hồ cát: "Còn một canh rưỡi à. Nhanh lên Minh Triết, ta có nấu đồ ăn cho người này..."

Y đứng dậy, bung quạt phẩy phẩy trước ngực: "Ừm, đa tạ. Nhưng đem nó lên ngói nhà đi. Ta muốn vừa ăn vừa ngắm trăng."

"Vâng."

Nói rồi, y và hắn dùng khinh công bay lên nóc ngói điện Thái tử. Trần Minh Triết vén tay áo cầm từng món của hắn nấu lên ăn. Hạ Vũ vô cùng hạnh phúc, hắn có thể cùng y đón Thất tịch, sau này có thể sách vai cùng y...

Cả ai cùng ăn đậu đỏ, cùng ngắm trăng. Bao đau khổ, muộn phiền bị cuốn thôi làn gió bay đi hết. Hạ Vũ ngã người nằm lên đùi y, tay cầm tóc của y đưa lên mũi ngửi mùi hường nhẹ của hoa cẩm tú, Trần Minh Triết cười nhìn hắn: "Lại làm sao?"

"Không sao...Minh Triết, cảm ơn người. Cảm ơn người đã trở về, cảm ơn người vì đã không bỏ ta..."

Y cúi nhẹ hôn trán hắn: "Ngốc, ta sao có thể bỏ ngươi."

Trong lòng bọn họ ngập tràn hạnh phúc, mong muốn bên cạnh đối phương, giờ đây có thể ở cạnh nhau đón Thất tịch, hứa mãi mãi sinh tử không rời...

Thất tịch an nhiên.

Người yêu nhau sẽ mãi bên nhau.

Nguyện lòng tâm thành ý toại.

Hảo hảo trùng phùng.