Thật Tốt Khi Gặp Được Người

Chương 19: Sư Tôn Của Ta Bệnh Rồi.

Bọn họ sống cùng nhau như thế thấm thoát cũng đã hơn một năm, hắn lúc nào cũng bám lấy y không rời. Y đi đâu hắn đi đó, y làm gì hắn điều đến làm giúp, y ăn hắn cũng lắm lém bưng đồ ăn lại ngồi cùng y nhưng y vốn ăn thức ăn ít, tốc độ ăn lại rất nhanh chưa kể y ăn một mình cũng quên nên ăn xong thường đi bỏ lại hắn một mình. Hạ Vũ tìm mọi cách kéo y ở lại ngồi ăn, bồi y ăn nhiều hơn, y từ một người ăn nhanh giờ có đôi khi ăn với nửa canh giờ còn chưa xong.

Hắn còn lẽo đẽo theo y đòi ngủ chung, y liền đuổi hắn về hắn điều vâng lời. Dù sao thì Hạ Vũ lúc sống lại cũng gần hai mươi rồi, cứ ngủ với y như thế thì còn ra hệ thống gì nữa. Người ta thường nói mưa dầm thấm lâu, hắn dạo này cứ nằm mơ thấy ác mộng của kiếp trước rồi giật mình lúc nửa đêm, hắn lại khóc bù lu bù loa, ôm gối chạy tới phòng y.

Phần Trần Minh Triết thì y không thể nào làm gì khác được chỉ có thể để hắn ngủ chung rồi vỗ hắn thôi, bởi y biết hắn như thế là lỗi do y, y không ngờ gần việc mình chết lại tạo thành nỗi ám ảnh cho hắn đến như thế. Chính vì hắn liên tục nằm mơ thấy nó, y đành để hắn ngủ lại Thanh Thiên Long. Cứ tới nửa đêm y lại bị tiếng hét hắn của hắn đánh thức liền xoay người ôm hắn vỗ cho hắn ngủ lại, chính vì thế y đã quen giấc nên mỗi lần tới nửa đêm y đều tỉnh giấc không ngủ được nữa.

Mấy ngày gần đây hắn đã ít mơ thấy nó hơn nhưng vẫn ngủ cùng y, thấy y tới nửa đêm đều thức không ngủ được nữa, hắn biết là lỗi của mình định là sẽ gặp Hàn tông chủ xin ít thuốc an thần. Không ngờ hôm nay có việc buộc hắn và y đều phải lên triều.

Trong triều, các quan lại cùng Hạ Luân bàn bạc, y thì vẫn ngồi cùng hắn như thường. Do không ngủ được nên y rất mệt thêm cả trời lạnh làm y hơi đau đầu, cả nửa buổi không lên tiếng chỉ ngồi ngấp trà nóng. Lúc y uống đến chén trà thứ ba lặp tức lão quan đó cùng một người khác lại gây sự với y.

"Bẩm Hoàng thượng, Trần Tông chủ mấy hôm nay không đến môn phái dạy học cho các đồ đệ, không biết ngài ấy đang là cố tình làm thế hay là như thế nào?"

"..."

Hạ Luân không tin, quay sang Trần Minh Triết nói:"Ái khanh, việc này là sao?"

Hạ Vũ liếc nhìn gã. Y không biểu cảm gì mà đặt ly trà đó xuống đứng dậy bước xuống chấp hai tay cúi người:"Bẩm, đúng là ta không tới các môn phái dạy nhưng ta có nhờ Lạc Tông chủ đến thay ta."

"Nhưng rõ là ngài dạy tại sao lại phải thay? Không lẽ có chuyện gì khiến Tông chủ đi dạy được hay sao?"_Lão càng được nước liền làm tới.

Y liếc gã, đáp: "Mộc Thái sư, ông nghĩ ta sẽ làm gì?"

Vốn dĩ y đang rất mệt lại còn bị gây sự như thế này khiến y thêm phần bực tức.

"..."_Lão lập tức cứng miệng.

"Nhân tiện đây ta nói luôn. Mộc Thanh Hà, nếu ngài đã được làm cái chức Thái sư đó thì tốt nhất phải biết thân biết phận một chút. Thân là quan lớn trong triều mà lại suốt ngày vu oan người khác như thế, thật không tốt."

Lão bị y quản thúc trước mặt bao nhiêu người liền hầm hầm bực tức, lúc này lão Thái phó kia liền lên tiếng:

"Nếu Trần Tông chủ nói thế thì cho hỏi tại sao Lạc Tông chủ lại giúp người? Chẳng phải bình thường hai người như nước với lửa hay sao?"_Lão liếc nhìn y.

Trần Minh Triết thật sự là bị chọc đến nghẹn luôn rồi, tay siết chặt cây quạt. Hạ Vũ định đứng lên nói giúp cho thì ngay lúc này ngoài cửa có một người cao lớn, mặc một bộ y phục màu xanh biển nhạt bước vào, tóc cột cao cài trâm vàng bước đến bên hai vị lão đó.

"Tại sao ta không thể giúp y."

Hai lão ta giật mình quay lại: ""Lạc Tông chủ.""

Lạc An làm ngơ gã mà chấp tay hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng."

""Bình thân.""

Y lúc này đột nhiên đau đầu tới lợi hại, y lấy tay đỡ trán cố gắng lác nhẹ đầu để tỉnh táo hơn, trước mắt mờ đi. Y đứng không vững nữa hơi ngã ra sau...

"Tông chủ."

"Sư tôn."

Hàn Anh đứng gần đó lên tiếng cùng Hạ Vũ, định đưa tay ra đỡ y không ngờ liền bị Hạ Vũ chắn đi.

Hạ Vũ đỡ lấy y, mặt đầy lo lắng hỏi: "Sư tôn người không sao chứ?"

Hàn Anh thấy hắn đỡ y, liền đưa mắt lên nhìn hắn rồi vồi rút tay lại xoay mặt đi, ánh mắt tựa hồ mơ màng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Y lúc này người không còn tí sức, đáp: ""Ta không sao."

Lạc An: ""Nếu ngươi không khỏe thì về nghĩ đi. Ở đây để ta lo."

Hạ Luân lúc này thấy y như thế bèn bước xuống xem y một chút rồi nói: ""Đệ về nghỉ trước đi. Chuyện hôm nay ta sẽ giải quyết. Đệ không cần bận tâm. Vũ nhi con đưa y về đi."

"Vâng."_Dứt lời hắn xoay sang dìu y ra khỏi triều.

Cửa triều vừa đóng hắn liền bế y lên, y hơi hoảng hốt nhìn hắn.

"Ngươi...như thế lỡ ai thấy thì sao?""

Hắn bế y đi, mặt vẫn đầy lo lắng đáp: "Không sao. Người nằm yên, ta đưa người về."

Y mệt mỏi không muốn nói nữa đành im lặng mặc hắn làm gì làm. Hạ Vũ nhanh chân đưa y về Thanh Thiên Long, đến phòng của y đặt y lên giường, hắn kiểm tra nhiệt độ trán y một chút, liền nói.

"Sư tôn, có lẽ người bị sốt luôn rồi. Người nằm đây ngủ rồi đợi ta một chút, ta quay lại ngay."

Nói rồi hắn đắp chăn cho y rồi liền ra ngoài, y nhìn theo bóng lưng hắn không nói gì chỉ nằm yên đó mà nghe lời hắn nhắm mặt lại. Còn hắn đi tới nhà bếp của Thu Hải Đường. Hắn xoắn tay áo lên bắt đầu nấu cho y một tô cháo thịt băm, là loại cháo y thích. Hắn còn làm thêm ít nấm xào cho y rồi bảo một người đầu bếp ở đó giúp hắn đến Ngự Y Đường của Hàn Lâm lấy giúp hắn ít thuốc về sắc cho y uống.

Được lúc lâu, trong nhà bếp tỏa ra một mùi thơm khiến những vị đầu bếp cùng những người đang ăn ở Thu Hải Đường đều chết mê, Vi đầu bếp trưởng chính mắt thấy hắn nấu cháo trông rất ngon, cực kì muốn thử nhưng hắn không cho. Hắn bảo tất cả những thứ này là dành cho sư tôn, không ai được động tới. Vị đầu bếp cực kì tiếc nuối, hiếm lắm Thái tử mới đính thân nấu mà lại...

Làm xong hắn mức một tô cháo cùng một dĩa nắm xào cho vào khay, trong khay còn có một bát thuốc vừa sắc xong cùng vài viên kẹo. Hắn làm cẩn thận rồi mang tới cho y.

Y lúc này ngửi được mùi thơm liền mơ màng tỉnh lại, mi mắt khẽ động rồi từ từ mở ra. Trần Minh Triết thấy hắn đến bến giường y đặt một khay đồ ăn xuống.

Hắn thấy y tỉnh liền thận trọng mà đỡ y ngồi dựa vào thành giường, hắn giúp y cột tóc ra phía sau. Liền quay lại ngồi xuống giường mà thổi nguội từng muỗng cháo đút cho y,y lúc đầu có cự tuyệt nhưng dần vì thái độ kiên quyết của hắn mà đành mở miệng để hắn đút cho mình ăn.

Hắn kiên trì đút y từng muỗng cháo cùng nấm xào, khi ăn xong hắn giúp y lau miệng. Khi hắn vừa cầm tô thuốc lên thổi, y liền nhăn mặt, mày kiếm nhíu chặt lại.

Y khó chịu nói: ""Ta không muốn uống."

Hắn múc một muỗng lên nói với y: ""Nhưng sư tôn uống thuốc rồi mới khỏe được."

"Ta không uống."

Hắn dỗ ngọt y: "Sư tôn ta có đem kẹo theo này, có vị chua và vị ngọt mà người thích. Người uống hết bát thuốc này đống kẹo này đều là của người."

"...""

Y liếc mắt nhìn đống kẹo được gói giấy bạc kia, rồi lại nhìn đống thuốc đen sệt, ống ánh trong cái bát kia không lên tiếng.

Hắn biết y sắp cắn câu bèn nói thêm vài câu dỗ ngọt dụ y uống thuốc.

"Người uống hết bát thuốc này ta liền rủ sư huynh cùng sư tỷ xuống trấn mua cho sư tôn ít bánh hoa đào, bánh quế hoa cùng màn thầu còn có xiên cay. Ta còn làm gà xả ớt với gà hầm sâm cho sư tôn."

Y nhìn hắn: ""Còn có giò heo ngâm cải chua và rau xào."

Hắn vui vẻ gật đầu: "Được, đều cho sư tôn. Nào, người mau uống đi."

Hắn đưa muống thuốc tới bên miệng y, y cứ uống được một muống mày kiếm đều nhíu chặt, mi tâm nhắm lại. Cố gắng được một lúc chén thuốc đó cũng hết, hắn gỡ hai viên kẹo cho vào miệng y. Hắn đứng dậy để vào tay y hai viên còn lại, bản thân cầm khay đồ ăn của y mà đi đến Thu Hải Đường rửa.

Xong việc hắn liền chạy tới chỗ y, hắn ngồi xuống giường đưa tay đỡ y nằm xuống. Cơ thể kiệt sức không còn tí lức lại rất nóng nhưng y cứ than lạnh, hắn đành cởϊ áσ ngoài của mình khoác lên cho y rồi dắp chăn cao lên.

Hắn xõa tóc y ra, nói: "Thuốc lúc nãy ta có nhờ Hàn Tông chủ kê thêm ít thuốc an thần nên sư tôn cứ yên tâm mà ngủ. Người ngủ thêm một tí nữa sẽ khỏe lại."

"Đa tạ ngươi.""

Hắn vuốt tóc y: ""Sư tôn, người đừng nói vậy. Ta chăm người cả đời vẫn được."

Y bị hắn chọc cười khóe môi cong lên, đánh nhẹ vào tay đang vuốt tóc mình kia: "Ta lớn hơn ngươi đó, đừng có mà vuốt tóc ta."

"Được được, ta không vuốt nữa. Người ngủ chút đi, xong rồi ta đi mua bánh cho người."

"Ừm."_Y nghe lời hắn mà nhắm mắt lại.

Hắn ngồi canh đến lúc y ngủ sâu, cúi nhẹ hôn trán cùng má y một cái mới chịu đi ra ngoài. Hắn đóng cửa cẩn thận rồi liền đi đến phủ Vương gia tìm sư huynh hắn.