Sức Mạnh Hắc Ám 2: Thức Tỉnh

Chương 38

AI CŨNG ĐƯỢC TẮM. NHỜ CÓ hai phòng tắm nên việc này cũng chóng thôi. Trong khi chờ đến lượt mình, tôi tìm cách nối lại sợi dây chuyền. Tôi không thích cứ cất mặt đá trong túi quần. Làm mãi chẳng được, tôi loay hoay tìm dây buộc tạm. Khi không thấy dây, tôi lục ra đoạn ruy băng và cột mặt dây chuyền vào đó.

Tắm rửa sạch sẽ xong, chúng tôi cùng dùng bữa. Chú Andrew có rất nhiều thực phẩm chế biến sẵn - hình như tài quản gia của chú ấy không vươn xa đến tận lĩnh vực nấu ăn. Tìm được trọn bữa đồ ăn đàng hoàng trong tủ đông, chúng tôi dùng lò vi ba nấu chín. Đồ ngon cực kỳ - ngon hơn mọi món trong nhà hàng sành điệu nhất.

Trong khi ăn, Simon phân công chúng tôi thay nhau trực đêm. Derek nhất định đòi trực ca đầu nên ba người còn lại về giường. Tori và tôi ngủ trong phòng d cho khách hiện bỏ trống, Simon chiếm tràng kỷ kiểu Nhật trong phòng làm việc. Ai cũng ngại, không dám ngủ trên giường của chú Andrew.

Tôi là người đầu tiên vào nhà vệ sinh. Vừa ra cửa, tôi thấy có loạt ảnh treo dọc tường ngoài hành lang. Tôi dừng lại trước bức chụp Simon và Derek. Họ trạc mười hai, đang ngồi bên đống lửa trại nướng kẹo dẻo. Simon ngày đó giống Simon bây giờ, với mái tóc vàng hoe hoe nâu bờm xờm và nụ cười rộng hết cỡ, tay giơ cao que cắm kẹo dẻo đang bắt lửa.

Derek khác quá. Hình này chụp trước giai đoạn anh dậy thì. Lúc đó da Derek nhẵn nhụi, mái tóc đen rối bù vẫn xòa xuống mắt. Tuy đã cao hơn Simon, nhưng anh chưa cao vượt hẳn lên như bây giờ. So với hiện tại, anh gầy hơn nhiều - do cơ bắp chưa phát triển đầy đủ. Dẫu không phải tuýp bảnh trai như mấy anh chàng hay xuất hiện trên trang bìa tạp chí, nhưng Derek thuộc loại con trai đủ khiến tôi - ở tuổi đó - phải lén nhìn trộm từ cuối lớp và thầm đánh giá bạn học này khá dễ thương với đôi mắt phải nói là rất đẹp.

"Hình này chụp ở đây đấy."

Tôi giật bắn. Simon lắc đầu cười.

"Ừ," tôi nói. "Tớ vẫn hay giật mình thế đấy. Thế ra hai người chụp hình này ở đây à?" tôi chỉ bức ảnh.

Cậu ấy gật đầu. "Hình như vào mùa hè trước khi cha bọn tớ và chú Andrew nảy sinh bất hòa. Derek và tớ ra bãi đất trống cắm trại mà." Cậu ngừng lời như vừa sực nhớ ra điều gì. "Chắc chú Andrew còn cất đồ cắm trại ở đâu đó thôi. Tất nhiên Tori không thuộc tuýp người thích đeo ba lô và ngẫu hứng hạ trại ở bất cứ đâu, nhưng..."

"Chỉ cần không phải ngủ trong mấy tòa nhà đầy chuột, còn lại Tori đồng ý tất."

"Để tớ xin Derek cho thêm chút thời gian tìm đồ cắm trại vào sáng mai. Tớ biết cậu mệt lắm rồi, nên tớ sẽ không giữ cậu lại nói chuyện không đâu. Nhưng cậu phải hứa sẽ kể hết cho tớ nghe mấy chuyến phiêu lưu kỳ thú tớ trót vắng mặt nhé?"

Tôi cười mệt mỏi. "Tớ hứa mà." Vừa định quay lưng, tôi chợt dừng lại. "Cậu đặt đồng hồ báo thức chưa? Trực xong, cậu nhớ đánh thức tớ dậy thay ca nhé?"

"Tớ nghĩ sẽ không đến lượt hai bọn mình đâu. Chẳng qua Derek để tớ phân công trực đêm vì anh ấy không có hứng tranh luận. Tất nhiên ba giờ sáng tớ vẫn ra, nhưng thể nào Derek cũng sẽ không chịu vào cho xem."

"Anh ấy cũng cần ngủ."

"Tớ hoàn toàn đồng ý với cậu. Nhất định tớ sẽ rầy Derek. Tuy nhiên, Derek không thích việc chúng ta ở lại đây nên không đời nào anh ấy để người thiếu sức mạnh lẫn tinh thần cảnh giác giữ chân canh gác đâu. Việc tốt nhất ta có thể làm là sáng ra đi tìm lều trại và túi ngủ, đưa anh ấy ra bãi đất trống gần nhất, cắm lều và bảo Derek vào ngủ trong đó."

Tôi mới đi được vài bước, Simon đã gọi với, "Chloe?"

Tôi quay lại. Hành lang tối om và chỉ sáng nhờ ánh đèn trong phòng khách sau lưng cậu ấy hắt ra, nên tôi không nhìn rõ mặt cậu.

"Hôm nay Derek có... đối xử tốt với cậu không? Trước khi rời Buffalo, Derek từng nổi nóng với cậu nên tớ lo lắm. Bây giờ hình như hai người bình thường rồi thì phải..."

"Ừm."

Simon chỉ lặng im, buộc tôi phải nói rõ hơn, "Thật mà. Bọn tớ hòa thuận. Một sự thay đổi dễ chịu."

Dù không thấy rõ mặt Simon, nhưng tôi có thể cảm nhận ánh mắt cậu ấy đang nhìn mình đăm đăm. Rồi cậu nói khẽ, "Vậy thì tốt." Sau giây lát ngập ngừng, giọng Simon nghe đã hồ hởi hơn, "Thế thì tốt quá. Vậy hẹn gặp cậu ngày mai nhé. Mình sẽ nói chuyện sau."

Thế rồi ai về phòng nấy.

Một lần nữa, giấc ngủ và tôi lệch pha nhau. Tâm trí tôi triền miên xoay quanh những cơn ác mộng.

Tôi cứ nghĩ mãi đến cánh rừng bao quanh ngôi nhà. Nghe tiếng cành cây đậpửa sổ, tôi lại giật mình nhổm dậy, tưởng đó là dơi. Và rồi tôi lan man nhớ đến bọn dơi đã chết, phần linh hồn kẹt trong những xác dơi bị nghiến nát...

Sau giấc mơ sặc mùi Disneyland với cảnh lang thang trong cánh rừng bên ngoài, bị dẫn dụ bởi tiếng hát của những sinh vật đội mồ sống dậy, tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra và thầm nhủ mình nên thôi nghĩ đến những hồn ma là vừa rồi... đại loại thế. Ra khỏi giường, tôi nhìn đồng hồ. Gần năm giờ sáng, nghĩa là Simon đoán đúng về vụ Derek không chịu để bọn tôi gác thay. Quyết định không ngủ nữa, tôi ra tủ ngoài hành lang lấy áo khoác và xuống bếp.

"Chloe," giọng Derek ồm ồm từ phía rừng tối vọng đến trước cả khi tôi nhìn tỏ mặt anh. "Đã bảo Simon là anh muốn bọn em đi ngủ rồi..."

Mùi xúc xích thơm phức bay đến khiến anh im bặt. Hình dung cảnh anh đứng đó hít hà trong lúc bụng sôi ùng ục, tôi phải cố nín cười.

Khi tôi đến nơi, Derek đang ngồi trên vạt cỏ giữa khoảng rừng thưa. Tôi chìa chiếc ghế xếp và đĩa bánh mì tròn kẹp xúc xích rán.

"Biết thể nào anh cũng không chịu vào, nên em nghĩ anh nên được thoải mái một chút. Nhưng nếu anh không đói thì..."

Anh cầm ngay bánh kẹp. Lấy chai Coke trong túi ra, tôi cởϊ áσ khoác và đưa cả hai cho anh.

"Đáng lẽ giờ này em nên đi ngủ," anh nói.

"Em không ngủ được."

"Em làm được mà. Cứ nhắm mắt vào và..." Anh chợt ngó tôi lom lom và hỏi cụt ngủn, "Có chuyện gì vậy?"

Tôi dõi mắt nhìn qua bên kia khu rừng. Không khí có lẫn chút mùi khói từ đâu thoảng tới khiến tôi nhớ đến bức ảnh nọ.

"Em có thấy ảnh anh và Simon chụp chung. Cậu ấy bảo hai người từng ra ngoài đây cắm trại. Phải chỗ này không?"

"Thế ra ta chuyển đề tài rồi à?" Anh lắc đầu, mở ghế xếp, ngồi xuống và nhìn tôi như chờ đợi trước khi trả lời, "Ừ, ngay chỗ này."

"Nghe mùi thì hình như có ai cắm trại ở đây hồi chiều. Có người đốt lá khô sao? Hay có bọn trẻ nào vừa tổ chức tiệc vào hè?"

"Sao em cứ nói lảng hoài thế?"

Tôi chỉ im lặng ngồi xuống bãi cỏ. "Tại... chỗ này." Tôi khoát tay chỉ khu rừng. "Em chỉ sợ lỡ mình ngủ say, em sẽ..."

"Dựng một xác chết sống dậy?"

Tôi gật.

"Đêm qua em không ngủ cũng vì lẽ đó ư? Lúc trên xe buýt anh chợt nhớ đến chuyện ấy. Em sợ cô gái nọ bị chôn ngay trong rừng - cái cô em nhìn thấy bị gϊếŧ ấy."

Tôi gật đầu. "Em sợ nếu mình ngủ quên trong lúc nghĩ đến cô gái, em sẽ gọi hồn cô ấy về. Giống người đàn ông vô gia cư hôm nọ. Em không thể kiểm soát những giấc mơ của mình. Theo em, rất có thể cô ấy bị chôn tại đó, chưa từng có ai tìm được cả."

"Nếu em làm vậy thật thì chúng ta sẽ để xác cô ấy ở nơi người khác có thể tìm ra. Thế không đến nỗi quá tệ, phải không nào?"

"Cũng có thể... miễn là em biết cách gọi hồn cô ấy một cách an toàn, sau đó phóng thích thật nhanh. Nhưng ngộ nhỡ em... ngộ nhỡ cô ấy không đội mồ dậy, làm sao em biết mình đã triệu hồi được hay chưa..."

Tôi lại ngoảnh mặt ra phía khu rừng.

"Để anh đi lấy ghế cho em," Derek lên tiếng.

Tôi bảo là mình không ngồi lại lâu nhưng Derek cứ đi tiếp. Khi quay lại, Derek đến chỗ tôi bằng lối khác.

"Anh vừa đi vòng quanh nhà," anh giải thích. "Nếu có xác người chôn gần đây, thể nào anh cũng ngửi thấy. Tối nay gió khá thuận. Em có thể an tâm."

"Không phải... Không chỉ có người mới đáng lo đâu."

Cuối cùng, tôi đành kể anh nghe chuyện mình gọi hồn bọn dơi trong nhà kho.

"Em không chủ động làm thế. Thậm chí em còn không biết các loài thú khác cũng dính dáng đến chuyện gọi hồn, rằng muông thú cũng có linh hồn... Lỡ khi ngủ say, em mơ mình gọi hồn một sinh vật bất kỳ thì sao. Ắt là quanh đây cũng có con gì đấy chết. Em có thể vô tình làm chúng sống lại mà đến chính em không hề hay biết. Sau đó em rời đi và để lại đằng sau một linh hồn kẹt trong xác chết thối rữa..." Tôi hít một hơi thật sâu. "Được rồi, là em đang phát hoảng quá mức đấy thôi."

"Có lý do để em hoảng mà."

"Việc đó không giống khi em cố ý làm vậy. Có lẽ thoạt nghe thì có chút khác biệt nhưng..."

"Thực ra vẫn là việc em không muốn."

Tôi gật.

Anh uống một ngụm Coke, đóng nắp chai, cất vào túi áo rồi đứng dậy. "Ta đi thôi."

"Đi đâu?"

"Hình như có người đến gần ngôi nhà. Vậy nên ta không cần ngồi đây chịu trận. Với lại, biết đâu ta săn được vài con vật chết cho em."

Tôi nhăn mặt. "Chuyện đó nghe không hài hước tí nào."

"Chloe, anh không đùa đâu. Em lo vì em không hiểu nguyên do, cách thức và biện pháp ngăn chặn những tình huống bất ngờ xảy đến. Ta có thể thử, rồi từ đó phân tích, tìm ra giải pháp cho em. Với lại, trong vài giờ tới, mình cũng chẳng có việc gì làm cả."