Thời gian bất tri bất giác qua 4 giờ 30 chiều. Rốt cuộc Hình Nhất Phàm trên giường cũng tỉnh ngủ, anh mở to mắt đỡ trán ngồi dậy.
Bạch Hạ lập tức buông máy tính ra đi qua hỏi: “Đau đầu sao?”
“Có thể lấy cho tôi ly nước không?” Hình Nhất Phàm hỏi.
Bạch Hạ lập tức đưa cho anh ly nước. Hình Nhất Phàm uống nước, Bạch Hạ không khỏi cúi người, nhìn đôi môi mỏng gợi cảm của anh, Bạch Hạ không hiểu sao cũng cảm thấy khát.
Hình Nhất Phàm nâng mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên: “Em yêu tôi rồi sao?” “
Bạch Hạ cũng là người có tôn nghiêm, cô sao có thể thừa nhận!
“Anh nghĩ nhiều rồi, mới không có.” Bạch Hạ nhận ly anh đưa qua, đỏ mặt xoay người rời đi.
Hình Nhất Phàm chớp mắt, dù anh có thể thổ lộ với cô bát cứ lúc nào, nhưng trong lòng anh có một loại cao ngạo, anh phải để cô gái này tỏ tình với anh trước.
Nhưng Bạch Hạ cũng là một người quật cười, cô từ nhỏ đến lớn đến thư tình cũng chưa viết được cái nào.
Mặc dù cô cũng thích Hình Nhất Phàm. Nhưng mà, giống như ai thổ lộ trước người đó sẽ thua cuộc.
Lúc này, trong lòng Bạch Hạ cũng chờ mong, Hình Nhất Phàm chính là thực sự thích cô, sẽ thổ lộ với cô.
Bữa tối ăn ở một nhà hàng bên ngoài, là một quán cháo Bạch Hạ yêu thích.
Hình Nhất Phàm đi cùng cô cũng không ý kiến, hơn nữa, nơi Bạch Hạ chọn cũng vô cùng không tồi.
Ăn xong, hai người liền tản bộ về nhà, Bạch Hạ hôm nay chăm sóc anh cả buổi chiều cũng có chút mệt, cô nghĩ sẽ về nhà tắm một cái rồi ngủ.
Hình Nhất Phàm nhìn thân ảnh cô gái thấp hơn, đột nhiên muốn trêu cô.
“Lúc chiều tôi uống say, tôi không có mượn rượu phát điên chứ?” Hình Nhát Phàm hỏi.
Bạch Hạ lập tức ngắng đầu lên, đôi mắt khẽ mở to, tên này chẳng lẽ không biết chuyện anh đã hôn cô sao?
Chẳng lẽ những chuyện lúc say đều quên rồi? Bạch Hạ chưa từng uống say, cũng không biết sau khi say rượu có phải đều sẽ không nhớ gì không.
Nhưng đa số người sau khi say xong đều không nhớ gì cả.
Bạch Hạ lập tức quyết định, cô vẻ mặt đứng đắn nói: “Không có! Tôi đem anh trở về, anh liền gục trên giường ngủ, không phát sinh gì hết.”
Đáy mắt Hình Nhất Phàm hiện lên một tiếng hừ lạnh, cô là đang cảm thấy nụ hôn kia thật mất mặt sao? Vậy mà lại lựa chọn mắt trí nhớ?
Xem ra anh phải làm cô nhớ lại một chút.
“ÀI Vậy sao? Nếu tôi gục trên giường ngủ, vậy sao lúc tôi tỉnh lại chỉ mặc một chếc qυầи ɭóŧ vậy? Lẽ nào là em giúp tôi cởϊ qυầи áo?” Hình Nhất Phàm có chút xấu xa hỏi cô.
Bạch Hạ lập tức hoảng sợ, cô vội lắc đầu: “Tôi không có cởϊ qυầи áo của anh, là anh tự làm, anh quên rồi sao?”
Hình Nhất Phàm lập tức nghiên đầu nghiền ngẫm rồi cười rộ lên: “Phải không? Tại sao tôi nhớ giống như tôi đã hôn em?”
Bạch Hạ lập tức đỏ mặt, chột dạ phản bác: “Hở? Vậy nhất định là anh nằm mơ rồi! Không có đâu! Chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.”
Người đàn ông này rốt cục là nhớ hay không nhớ?
Hình Nhất Phàm chỉ muốn vô tình vạch trần sự hốt hoảng của cô, anh quả nhiên không khách khí bắt lấy cánh tay cô, chặn trước mặt cô nói: “Em thật sự cho rằng tôi uống say sao? Để tôi nói với em vậy! Tôi không say.”
Bạch Hạ trừng mắt, chỉ cảm thấy anh thật sự đáng giận: “Anh không say? Anh không có say vì sao lại giả say!”
Hình Nhất Phàm cắn môi nói: “Tôi chỉ không say đến mức không nhớ được chúng ta hôn nhau!” “
Bạch Hạ phút chốc có một loại cảm giác hoang mang, cô cũng hiểu được, người đàn ông này rõ ràng là đang đùa giỡn cô.
“Đáng ghét, Hình Nhất Phàm, anh muốn bị đánh à?” Nói xong, Bạch Hạ liền thực sự vung tay đánh lên người anh Hình Nhất Phàm cười đến xấu xa, vẫn đứng yên không né tránh.
Bạch Hạ thực sự đánh hơn 10 cái, tay liền có chút đau, cũng không thấy người đàn ông này nhăn mặt dù chỉ một chút, ngược lại chế trụ tay cô, kéo cô về phía anh.