Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc nặng nè, ngột ngạt. Đường Tư Vũ có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo của những người đàn ông bên cạnh. Vừa rồi anh đã nhìn thấy tất cả ảnh chụp, cô muốn giải thích, nhưng lúc này, trước những bức ảnh vừa rồi, lời giải thích của cô cũng sẽ thật nhợt nhạt, thiếu sinh khí.
Cô không thể phủ nhận rằng năm năm trước, trước khi chuyện đó xảy ra, cô và Mộ Phi thực sự yêu nhau.
Hai người đã làm những gì một cặp đôi sẽ làm, ngoại trừ việc vượt qua mức giới hạn cuối cùng của múi quan hệ nam nữ.
Chỉ là, với Đường Tư Vũ mối quan hệ này đã trở thành dĩ vãng, cho dù những tắm ảnh kia vừa xuất hiện ngay trước mặt, nhưng trái tim cô vẫn không chút dao động.
Tuy nhiên, Hình Liệt Hàn ở bên cạnh lại không thể nào bình tĩnh được. Anh biết trước đây cô và Mộ Phi yêu nhau, nhưng bây giờ anh mới biết họ yêu nhau sâu đậm, gắn bó như keo sơn.
Bầu không khí trong đại sảnh trầm mặc, im ắng, đến Đường Hùng cũng không biết phải nói gì lúc này. Tóm lại, ông có chút lo lắng. Mà trong mắt Đường Y Y thì tràn đầy vẻ đắc ý. Cô còn hy vọng rằng Hình Liệt Hàn vì những bức ảnh này mà tức giận, mất dần tình cảm với Đường Tư Vũ.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, bóng dáng Mộ Phi đột nhiên xuất hiện.
Mộ Phi bước vào đại sảnh, ánh nhìn đầu tiên liền thấy Đường Tư Vũ đang ngồi trên sô pha, cùng với đó, còn có Hình Liệt Hàn. Vẻ mặt anh cứng đờ mất vài giây.
Sắc mặt Hình Liệt Hàn âm u, ủ rũ. Khi thấy Mộ Phi bước vào, sắc mặt anh càng trở nên khó coi hơn. Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Đường Tư Vũ cũng sửng sốt, tại sao Mộ Phi lại tới? Đôi mắt cô nhìn qua Khưu Lâm. Đáy mắt Khưu Lâm lộ rõ sự giễu cọt, cười khẩy.
Cô hiểu rồi, Khưu Lâm đã gọi anh đến.
“Mộ Phi, sao cháu lại tới?” Đường Hùng kinh ngạc nhìn anh.
“Cháu… cháu nghe nói bức tranh bác mua hộ cha cháu về rồi. Cháu qua lấy ạ.” Mộ Phi bình tĩnh nói. Lúc này anh không nhắc tới việc Khưu Lâm đã lừa anh tới.
kKhưu Lâm cũng đoán là anh sẽ không nói ra: “Mộ Phi, cháu đến rồi, vừa hay chúng ta cũng đang chuẩn bị ăn tối. Cùng ăn tối rồi đi!” Khưu Lâm đứng dậy nói.
“Không cần đâu dì, cháu lấy đồ rồi sẽ rời đi.” Ánh mắt Mộ Phi nhìn về phía Khưu Lâm, giọng điệu rất bình tĩnh. Nói xong anh nhìn về phía Đường Tư Vũ, ánh mắt không giấu nồi sự dịu dàng và trìu mén.
Hình Liệt Hàn ngồi bên cạnh Đường Tư Vũ, mặt không biểu cảm gì, nhưng không khí xung quanh dường như đóng băng, lạnh đến mức mọi người trong phòng đều cảm nhận được.
“Mộ Phi, cháu chờ một chút, ta vào thư phòng lấy tranh.” Đường Hùng nhanh chóng đứng dậy. Ông cũng hy vọng Mộ Phi lấy xong tranh sẽ rời đi. Đêm nay thực sự không thích hợp để anh xuắt hiện.
Đường Hùng rời đi, Mộ Phi thấy Đường Tư Vũ dẫn Hình Liệt Hàn trở về nhà, ánh mắt anh hiện rõ sự đau đớn và mắt mát.
“Mộ Phi, ngồi xuống đi! Đừng đứng thế! Cũng không phải người ngoài, đều là người nhà cả mà!” Khưu Lâm nhiệt tình chào hỏi.
Đường Tư Vũ hơi sững sờ, trong đầu cô cũng có chút rồi loạn.
Mộ Phi đi đến sô pha ngồi xuống. Hình Liệt Hàn duỗi tay ra, đem Đường Tư Vũ ôm vào trong lòng: “Em yêu, ở đây nhàm chán quá, cùng anh ra vườn đi dạo đi.” Tim Đường Tư Vũ hơi đập nhanh, cô quay lại nhìn Hình Liệt Hàn, chỉ thấy vẻ đẹp trai và nghiêm nghị của anh. Anh siết chặt tay cô, không nói không rằng kéo cô lên.
Đường Tư Vũ chỉ có thể cùng anh đứng lên. Hình Liệt Hàn kéo cô, đi thẳng ra ngoài đại sảnh. Khu vườn của nhà Đường được vây bằng bức tường cao, dài gần một nghìn mét vuông, phong cảnh trong vườn cũng rất đẹp. Nhưng lúc này, xương tay của Đường Tư Vũ đang bị miết rất đau. Hình Liệt Hàn không giống người muốn ngắm cảnh. Anh kéo cô, vội bước vào chỗ sâu trong vườn.
Đường Tư Vũ cảm thấy anh tức giận rồi, giống như có người kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh vậy. Chẳng máy chốc, họ đã đến trước một thân cây lớn, Đường Tư Vũ bị lòng bàn tay anh kéo vào đầy ra. Lưng cô dựa vào thân cây.
“Đường Tư Vũ, sau này nơi nào có anh, anh không hi vọng người đàn ông đó cũng xuất hiện!” Hình Liệt Hàn lạnh lùng cảnh cáo.
Đường Tư Vũ cảm nhận được sự tức giận mạnh mẽ của anh, cô kinh ngạc nhìn anh: “Tôi không gọi Mộ Phi tới.”
“Anh không quan tâm!” Hình Liệt Hàn đột nhiên tức giận, giọng điệu rất nặng nề.
“Nếu không muốn ở lại đây ăn tối, anh đi trước đi!” Trong lòng Đường Tư Vũ cũng cảm thấy ám ức.
“Sao vậy? Muốn giữ anh ta ở nhà ăn tối sao? Đuổồi anh đi?” Ngón tay thon dài của Hình Liệt Hàn đột nhiên nhéo quai hàm cô, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Đường Tư Vũ chịu đựng cơn đau. Cô vươn tay định gỡ ngón tay anh ra: “Hình Liệt Hàn, anh nồi điên cái gì vậy?”
“Xem những bức ảnh đó, có phải em nhớ lại những ngọt ngào đã qua giữa em và anh ta không? Bắt đầu thấy nhen nhóm lại tình cũ?” Hình Liệt Hàn nói xong, môi mỏng dán vào tai cô: “Anh không đồng ý, không cho phép!” Nói xong, môi anh giữ chặt môi cô với sự tức giận dữ dội. Độc đoán, thô lỗ, như thể đòi chủ quyền. Trực tiếp mở đôi môi, và khám phá mọi thứ về cô.