Ca phẫu thuật dỡ bỏ tấm thép cố định lần thứ hai rất thuận lợi, vốn chỉ là tiểu phẫu, gây tê cục bộ, dự tính nằm năm sáu ngày là ra viện được rồi, nhưng vì ở trường tôi nổi tiếng quá nên sau khi nhập viện, người tới người đi vẫn tấp nập không ngừng. Quen, không quen, thậm chí chỉ gặp mặt qua loa một lần thì cũng mang giỏ hoa quả bó hoa đến góp vui, người đông nườm nượp như muốn chen bục cả phòng bệnh.
Chỉ riêng Đường Dịch Xuyên mãi không thấy xuất hiện.
Cậu ấy đã tới khi tôi hôn mê. Vì khi tôi mở choàng mắt từ trong mộng, tôi thấy cái nắp chai kia đặt ở đầu giường – cái nắp chai mà tôi đã phải gãy một cánh tay vì cậu ấy.
Ở bệnh viện đến ngày thứ ba mà vẫn không thấy Đường Dịch Xuyên xuất hiện, gọi điện nhắn tin cũng không có hồi âm, giống như bốc hơi khỏi nhân gian luôn vậy. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, đầu óc mơ màng mờ mịt, vội vàng gọi Chu Dương tới hỏi thăm tình hình.
Chu Dương ngập ngừng lắp bắp, mặt xoắn như táo bón, nói là thằng nhãi Đường Dịch Xuyên đó không đúng lắm, hai ngày nay nó rất thân thiết với Ân Đát, có lẽ lúc này đang chuẩn bị đi du lịch đâu đó rồi…
Tôi mân mê cái nắp chai trong tay, không nói một lời. Chu Dương vẫn còn lải nhải càu nhàu bên tai tôi, nhưng thấy mũi nó phập phồng, môi thì như hai mảnh vỏ con trai mở ra đóng vào, nhưng nó nói cái gì tôi cũng không nghe rõ. Tôi chợt rút kim truyền dịch trên tay ra, nhảy khỏi giường vớ lấy áo sơ mi rồi đi ra ngoài.
Chu Dương cố ý ngăn cản tôi, bị tôi đẩy ra, lảo đảo lùi mấy bước về sau.
“Ngọc Trí, để ý vết thương của mày…” Chu Dương không ngăn được tôi nên gào lớn sau lưng, bảo tôi rằng dù cho phải đối mặt với chuyện gì thì sức khỏe vẫn quan trọng nhất.
Có lẽ nó không nhận ra, vừa rồi tôi đã dùng cái tay vừa mổ xong để đẩy nó lảo đảo về sau, vết thương tê rần nhưng tôi chẳng hề thấy đau đớn.
Bắt xe tới nhà Ân Đát, liên tục giục lái xe đi nhanh, chạy vội suốt dọc đường, trên đường còn tự an ủi mình: Ân Đát và Đường Dịch Xuyên giờ cùng đang thực tập ở Chi cục số 3, hai người có biểu hiện tốt nên thường xuyên có những buổi đi công tác học tập theo yêu cầu. Cha của Ân Đát là một trưởng ban ở Chi cục số 3, bạn học giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường nên làm.
Tới dưới tầng nhà Ân Đát, tình cờ bọn họ cũng vừa đi xuống, Đường Dịch Xuyên kéo hành lý, Ân Đát đi theo sau cậu ấy, vừa thấy tôi mặt mũi đã trắng bệch, lắp bắp hỏi sao ra viện nhanh như vậy?
Phản ứng của Ân Đát rất khả nghi, khiến tôi bỗng cảm thấy chân mềm nhũn, vẻ mặt của cô ấy cùng với cái nắp chai mà tôi đang siết chặt trong tay rõ ràng đã chứng thực suy đoán của tôi. Tôi cố chịu đựng, coi Ân Đát như không khí mà đi thẳng tới trước mặt Đường Dịch Xuyên. Đối diện với cặp mắt đôi mày lạnh nhạt của cậu ấy, tôi mở lòng bàn tay ra, gượng cười mà nói: “Cậu để quên.”
Đường Dịch Xuyên lẳng lặng nhìn cái nắp chai trong lòng bàn tay tôi, vươn tay cầm lấy bàn tay tôi rồi lại đẩy về, cậu ấy nói: “Trả lại cho anh.”
Lời này đồng nghĩa với chia tay, tôi vẫn chưa từ bỏ, biết thừa còn cố hỏi: “Là sao?”
Đường Dịch Xuyên quay lưng đi, nhìn như không coi việc tôi gặng hỏi ra gì, cậu ấy nói với Ân Đát, nếu không đi luôn thì sẽ muộn.
Ân Đát nhìn có vẻ thấp thỏm bất an, giải thích với tôi rằng giờ bọn họ đều đang thực tập ở viện kiểm sát, có người báo cáo nặc danh tác phong của Đường Dịch Xuyên có vấn đề, tố cáo cậu ấy đang sống chung với đàn anh đồng môn, xuất phát từ tình hữu nghị của bạn học, cô ấy mới chủ động đưa ra đề nghị giúp cậu ấy che giấu.
Đối với tôi thì Ân Đát có lòng hỗ trợ hay mượn gió bẻ măng không quá quan trọng. Hiển nhiên mặc dù là thực tập nhưng vị công tố viên tương lai họ Đường này cũng đã trải qua một lần chao đảo, gian tình bại lộ tất sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của cậu ấy, vậy nên khi quyết đoán chém đứt tơ tình, chắc cậu ấy phải sảng khoái lắm.
Tôi hoàn toàn ngây người. Không phải tôi không biết những gì Đường Dịch Xuyên lo lắng, chỉ là nghĩ lại những cuồng nhiệt và luyến lưu đêm đó, thiên đường và địa ngục như cách nhau một đường chỉ, tôi vừa không hiểu vừa không cam lòng, vậy mà còn có thể dồn hết sức ra để hỏi một câu rõ ngu xuẩn: “Đường Dịch Xuyên, cậu đùa bỡn tôi?”
Đường Dịch Xuyên không trả lời thẳng vấn đề của tôi, cậu ấy lãnh đạm nói anh không thích làm luật sư tranh tụng hình sự, vẫn nên trở về làm phi tố tụng đi.
“Đ*t mẹ mày lên mặt với ai đấy?” Chu Dương còn phẫn nộ hơn tôi, trực tiếp nhào tới túm cổ Đường Dịch Xuyên gào lớn, “Giờ mày lại nói làm phi tố tụng? Nó vì mày mà bỏ luôn cả cơ hội lớn trong đời…”
Nếu định đi làm luật sư tranh tụng hình sự thì bằng thạc sĩ về quyền tranh chấp tài sản chẳng có mấy tác dụng với tôi, vậy nên tôi mới vứt bỏ cơ hội mà người khác hâm mộ đỏ mắt, trực tiếp quẳng sơ yếu lý lịch qua Quân Hán. Chu Dương biết rõ chuyện này nên cũng cực kỳ bức xúc với Đường Dịch Xuyên, nó túm lấy cổ áo Đường Dịch Xuyên lên lắc mạnh, căm giận nói: “Sao mày không hỏi xem tại sao nó gãy tay? Nó vì tìm cái nắp chai chết tiệt này cho mày mà vật tay với một lão già nước ngoài, gãy cả xương…”
“Chu Dương!” Tôi quát lớn, cố gắng ngăn cản Chu Dương nói tiếp, nhưng vừa há miệng lại cảm thấy mùi máu tanh xộc lên tận cổ như sắp ộc ra.
Thằng nhãi Chu Dương này thật sự bất bình thay tôi, nói câu nào cũng cảm động cực kỳ, ngay cả Ân Đát có lòng chen chân cũng chỉ thở dài liên tục, nhưng Đường Dịch Xuyên chỉ tỏa khí lạnh quanh thân và trưng cái mặt người chết không biểu cảm ra, người biết thì sẽ cảm thấy kính nể với tác phong và kỷ luật của vị công tố viên tương lai họ Đường, ai không biết khéo còn tưởng người này còn trẻ mà đã thận khí hư.
Lòng tôi nói họ Đường này quá khốn nạn, đêm đó rõ ràng cậu ấy đã quyết định muốn chia tay, ấy thế mà còn cởϊ qυầи nằm ngửa, Phó Ngọc Trí tôi chẳng lẽ lại thiếu một lần cᏂị©Ꮒ choạc thế này, cần cậu ta thương hại bố thí như thế? Mắt tôi đỏ ngầu, răng nghiến chặt, cố hết sức để bản thân không mất kiểm soát, không muốn õng ẹo dùng nước mắt để níu kéo tình yêu đã mất, nhưng cắn chặt cả hàm răng trắng chỉnh tề, tôi vẫn không nhịn được.
“Nhưng mà… Tôi thật sự… thật sự không hiểu…” Tôi nhìn Đường Dịch Xuyên, nước mắt chẳng nể nang chủ nó mà ào ạt trào ra, nóng rát đến độ bong da tróc thịt, tôi tự thấy mình quá nhục nhã.
Đường Dịch Xuyên vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm. Cậu ấy bỗng vươn tay giữ lấy cánh tay bị thương của tôi, một tay kéo tôi lại trước mặt mình. Cậu ấy ghé tới, cánh môi mỏng nhẹ nhàng dán lên vành tai tôi, gọi tên tôi một cách dịu dàng mê đắm, sau đó lại dùng bả vai mạnh mẽ đẩy tôi ra.
Cậu ấy nói, đừng tìm tôi nữa.
Vết thương bị va chạm quá mạnh, máu tươi lập tức thấm đẫm sơ mi của tôi. Cơn đau bóp lấy trái tim, tôi ngồi phịch xuống đất, rồi lại cười ngặt nghẽo như thằng điên.
“Được được.” Tôi cười nhìn Đường Dịch Xuyên xoay người đi, hô to sau lưng cậu ấy, “Tôi chúc cho công tố Đường tương lai rộng mở, sớm lên được chức giám đốc viện kiểm sát luôn!”
Ở đây chắc chắn lại phải nhắc tên Chu Dương, người bạn thân của tôi, một thằng ất ơ vừa ngây thơ vừa vô liêm sỉ, một thằng lông bông trọng sắc hơn bạn, nó hao tâm khổ tứ vì đường tình của tôi, quả thực đã mang lại cho tôi không ít an ủi trong cuộc sống sau khi tôi chia tay với Đường Dịch Xuyên.
Chu Dương là đứa kết hôn sớm nhất trong đám học chung bọn tôi, vừa mới tốt nghiệp đã đeo chiếc nhẫn đính viên kim cương to như trứng bồ câu lên ngón áp út của Trâu Oánh. Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy cuộc sống hôn nhân của bọn họ như truyện cổ tích. Sau khi Chu Dương bỏ nghề luật sư, kế thừa gia sản lên tới cả trăm triệu của ông già, thêm một cái thai để giải quyết luôn vấn đề có nếp có tẻ, cặp sinh đôi này di truyền đôi mắt to của Trâu Oánh và chiếc mũi cao của Chu Dương, xinh như thiên sứ.
Thằng này ngây thơ không thể tưởng tượng nổi, còn hết lòng tin vào tình yêu hơn cả tôi, từng chính mồm nói với tôi cưới Trâu Oánh mười năm rồi nhưng chỉ nắm tay chút thôi là mặt đỏ tim đập nhanh chân run cầm cập, nhưng thằng này cũng chẳng có tí liêm sỉ nào, nói thẳng là mình không quản được nửa người dưới.
Nó hay nói nhìn tôi cam chịu vì Đường Dịch Xuyên như thế không quen, bêu riếu tôi “ngũ căn thiếu mất căn trí tuệ”, “ba đường thiếu mất đường tình yêu”, nói trắng ra thì chính là muốn tôi theo nó đi tiêu khiển.
Nó chỉ tìm gái, tôi thì nam nữ đều được, dù sao xong chuyện cũng rũ áo bỏ đi, sáng ra thì chào tạm biệt, chẳng ai cần chịu trách nhiệm với ai. Nhưng vui vẻ mấy lần đã ngán, cho đến một ngày Chu Dương ra vẻ thần bí tới tìm tôi, nài ép lôi kéo tôi ra ngoài, nói là nó đã dựa theo thẩm mĩ của tôi mà tìm được một người, cực kỳ chuẩn.
Về ngoại hình thì đúng thật là cực phẩm, đối phương ăn mặc ra dáng sinh viên, còn cố tình trưng cái mặt lãnh đạm ra, nói mình là một sinh viên đại học luật, lý tưởng là được trở thành công tố viên, vì kế sinh nhai nên mới bán mình.
Tôi nghi là thằng nhóc này đã khớp lời trước với Chu Dương, càng nghe càng tức giận, cả đêm chẳng cơm cháo gì, chỉ ấn đầu cậu ta xuống bắt học luật hình sự.
Về vụ này, tôi bị Chu Dương cười nhạo suốt cả tháng trời, nó nói tình trạng của tôi hẳn là liệt dương, bệnh tâm lý nan y rồi, bó tay.
Mà quên không nói, thằng nhóc kia chính là Timmy.
Đương nhiên Timmy không phải sinh viên luật, giờ đang làm bartender trong quán rượu, cũng có thành công nhất định trong chuyên môn của mình, hoàn toàn không hề thua kém luật sư miệng lưỡi trơn tru.
Thế nên Timmy rất biết ơn tôi, nói mình suýt nữa đã rơi vào bùn lầy, chính nhờ học thuộc luật hình sự đã kéo cậu ta về con đường ngay thẳng.
Dạo này Timmy mới điều chế ra một loại rượu mới, tìm tôi tới thử trước, tôi hẹn Chu Dương đi cùng, không ngờ thằng khốn này lại bỏ bom, nói là đang chuẩn bị cho kỷ niệm ngày cưới với vợ, cần tổ chức tiệc đãi đám học trò năm đó.
Loại rượu mà Timmy mới pha được đặt một cái tên tiếng Pháp, màu sắc tuyệt đẹp lại có vị chua, dịch sang tiếng Trung thì là “Yêu thương chưa thỏa”. Cậu ta nói rượu này rất mạnh, một khi vào họng thì không khác gì độc dược, cũng như ái tình. Cậu ấy đẩy ly rượu có ngọn lửa xanh như ma trơi tới trước mặt tôi, hỏi tôi có dám uống không?
Tôi nhận ly rượu, nốc một hơi đến cạn, với base là Vodka chưng cất 96 độ, có lẽ còn trộn với syrup, cốt chanh và rượu absinthe, tóm lại là vị ngọt và chua xuất hiện rồi biến mất, chỉ còn lại là cay đắng tột cùng và đau khổ vô tận, khiến cho người ta phải rơi nước mắt.
Timmy nhìn đôi mắt đẫm lệ của tôi hồi lâu, bỗng thở dài nói, Phó Ngọc Trí, anh thật sự là một thằng khốn làm người ta tan nát cõi lòng.
Tôi cười cười, cố ý không nhận lời này, trái lại còn bảo cậu ấy pha thêm một ly.
“Vẫn dám uống nữa?” Timmy tỏ ra khϊếp sợ, “Khách khác một ly là gục rồi.”
“Tiếp chứ.” Tôi gõ ngón tay lên mặt quầy bar bằng đá cẩm thạch, thúc giục cho thêm một ly “Yêu nhau chưa thỏa”.
Timmy có một lý lẽ hoang đường, rằng con người chỉ yêu thật lòng một lần trong đời, ngoài người đó ra thì tất thảy đều là tạm là bợ, đều là mượn người rảnh rang để an ủi quãng đời còn lại.
Timmy nói rất nghiêm nghị, vẻ mặt nặng nề làm cho người ta phải bật cười, tôi cố nén nước chua dâng lên trong bụng, nâng ly với Timmy: “Vì tình yêu đích thực.”
“Tình yêu đích thực của anh có phải là Đường Dịch Xuyên không?” Cậu ấy bỗng hỏi tôi với giọng đầy bi thương, “Anh ta tốt chỗ nào chứ? Chỉ là một con động vật máu lạnh xinh đẹp mà thôi.”
Tôi vẫn luôn biết có lẽ Timmy ôm chút tình cảm với mình vượt qua phạm vi tình bạn, phần lớn thời gian đều được che đậy bằng những câu đùa, hơn nữa còn che đậy rất giỏi.
Cái đinh trong mắt người khác, lại là máu thịt trong trái tim tôi, tôi thật sự mong bản thân không bao giờ rơi vào tình trạng một người đánh một người chịu, người bị tổn thương lại tiếp tục tổn thương người khác này, tôi khẽ thở dài đáp, đều là tạo nghiệt.
Thành phố buồn ngủ, còn tôi thì say như chết.
Khi đi ra cửa quán bar, men rượu đã khiến chân tôi loạng choạng, giống như đang đi lên dốc.
Timmy kêu lên sau lưng tôi: “Anh thế này mà về thì không được đâu, hôm nay ở lại nhà em đi.”
Tôi lắc đầu xua tay, vừa bước một bước thì hai chân đã mềm nhũn không đứng vững nữa.
“Vậy chờ em tìm người tới đón anh!”
Timmy còn chưa nói xong, một bóng người đã đi rất nhanh tới trước mặt tôi, kịp thời đỡ lấy tôi trước khi tôi kịp ngã sấp xuống.
Là Đường Dịch Xuyên.
Thực ra hai năm qua tôi vẫn hay gặp ảo giác. Ảo giác là khi tôi sênh ca ong bướm, điên cuồng mua say ở phố đèn đỏ, Đường Dịch Xuyên sẽ ngồi trong xe ở một nơi nào đó kín đáo, yên lặng nhìn tôi chằm chằm, muốn lại gần nhưng rồi lại xa.
Nhưng lý do ảo giác luôn chỉ là ảo giác chính là vì nó chẳng có lý do để tồn tại, chẳng có lý do để tin tưởng – nếu không vì việc công, làm gì có chuyện trưởng ban Đường thanh liêm chính trực lại có mặt ở nơi này, ở bên cạnh tôi đây?
Đời này tất thảy những gì đẹp đẽ nhất đều là ảo tưởng, tôi tin Đường Dịch Xuyên trước mắt cũng không phải là thật, thế nên lại càng thêm ngang tàng bất kham. Ngẫu hứng sửa lại lời của một bài hát, tôi cầm tay cậu ấy, ghé vào trước mặt cậu ấy, nhẹ nhàng ngâm nga:
Người là hào quang của mặt trời, cũng là ánh sáng nơi ngọn nến.
“Anh cũng vậy.” Đường Dịch Xuyên im lặng chừng mười giây, sau đó đáp, “Luôn là vậy.”
“Tôi… Tôi muốn…” Dù biết người là giả, tôi cũng khó tránh được cảm khái, dạ dày đột nhiên như sóng cuộn biển gầm, bao nhiêu cảm xúc tích tụ từ lâu ào ào ập tới, “Tôi muốn…”
Gương mặt hiếm khi dịu dàng, cậu ấy hỏi anh muốn gì?
Tôi nói, tôi muốn nôn.
Sau đó tôi nôn thật, nôn khắp cả người trưởng ban Đường hàng thật giá thật này, nôn xong thì cả người khoan khoái, triệt để toang luôn.Hết chương 16
Zen: Có thể các cậu thấy Đường Dịch Xuyên rất ác với Phó Ngọc Trí, nhưng thực sự mình lại cảm thấy hành động của người này không khó chấp nhận thậm chí là ngờ nghệch và dễ lý giải cực kỳ. Đường Dịch Xuyên biết Phó Ngọc Trí yêu mình phát điên, vậy nên Đường Dịch Xuyên biết nếu lợi dụng Phó Ngọc Trí, có lẽ Phó Vân Hiến sẽ vào tù sớm hơn nữa, thậm chí Đường từng nghĩ quan hệ giữa hai anh em họ Phó không tốt, như vậy dù có tống Phó Vân Hiến vào tù, Đường Dịch Xuyên cũng sẽ không áy náy là vì đã dụ Phó Ngọc Trí bỏ dân sự theo hình sự. Nhưng sau khi biết Phó Ngọc Trí thương anh mình, Đường Dịch Xuyên đã phải từ bỏ kế hoạch đó, vì Đường biết Phó Ngọc Trí sẽ áy náy và hối hận đến chết nếu như biết mình đã tiếp tay đưa anh trai vào tù. Cũng vì Đường Dịch Xuyên yêu Phó Ngọc Trí, nên Đường Dịch Xuyên mới không muốn Phó Ngọc Trí nhúng bùn, không muốn Phó Ngọc Trí dính líu tới khúc mắc riêng của mình và Phó Vân Hiến nữa. Thù thì phải trả, không thể chỉ vì yêu Phó Ngọc Trí mà bỏ qua thù gϊếŧ người yêu, nhưng Phó Ngọc Trí không đáng để phải chịu dằn vặt và khổ sở trước tội lỗi của anh mình.
Đường Dịch Xuyên lựa chọn ra đi ngay sau khi Phó Ngọc Trí mổ tay cũng vì thế, vì Đường Dịch Xuyên biết sau khi tỉnh lại, Phó Ngọc Trí sẽ níu kéo không buông, Đường Dịch Xuyên sợ phải đối diện với một Phó Ngọc Trí như vậy, sợ đối diện với cảnh chia tay, nên mới dứt khoát rời đi khi Phó Ngọc Trí còn trong viện, để khi Phó Ngọc Trí xuất viện thì chuyện đã muộn rồi. Đường Dịch Xuyên lựa chọn cách chia tay phũ phàng và độc ác như thế, vì mong rằng càng dứt khoát quyết liệt, Phó Ngọc Trí sẽ không dây dưa nữa, sẽ thù mình, sẽ buông bỏ tình cảm với mình.
Thậm chí có lẽ Đường Dịch Xuyên nghĩ rằng rồi Phó Ngọc Trí sẽ thấy nản chí thất vọng, sẽ chán mình, rồi sau này sẽ kết hôn sinh con, hoặc yêu một người đàn ông khác, dù thế nào đi nữa thì cũng xứng đáng sống một cuộc đời tươi sáng hơn là dính lấy người như mình. Suy nghĩ đơn thuần là vậy, chỉ là Đường không lường được, tình yêu của Phó Ngọc Trí sâu hơn mình nghĩ, dù cho yêu thương của hai người chưa toại, thì nó cũng đã lớn lao và sâu sắc như đại dương rồi.