Thê Lữ Khế Ước / Đại Yêu

Chương 164: Minh Hà

"Trụ trời?"

"Lũ người Hạo Nguyệt kia đang lợi dụng ngài đó. Ta đã dùng linh khí bản mệnh quấn quanh trụ trời. Nếu ta chết, chúng có thể ra tay phá hủy trụ trời, thế thì lớn chuyện mất!"

"Trụ trời là cái gì?"

"Ngài hãy nghe ta nói...." Loan Cương luôn miệng giải thích, "Ta không nghĩ một yêu quái như ngài lại có liên hệ với Đông phủ, chắc ngài đã bị chúng hãm hại rồi. Ngài..."

Thương Phạt cau mày, liếc mắt nhìn ra xa.

Đại quân của tộc Loan Điểu đang tới, hoặc là giờ rat ay kết liễu Loan Cương, hoặc là....Không chờ Loan Cương nói hết lời, Thương Phạt đã một tay túm cổ gã, xách gã lên không trung.

Hắn dùng toàn bộ yêu lực, đưa Loan Cương đi ngay lập tức. Ra khỏi thành, hắn thẳng tay ném đối phương từ độ cao hơn mười thước xuống dưới đất.

Loan Cương lổm ngổm bò dậy định chạy trốn, nhưng Thương Phạt đã đáp xuống, kề linh khí lên cổ gã.

"Ngài..." Loan Cương biết thân biết phận, không dám phản kháng.

Ban nãy đã thử giao chiến rồi, gã không phải đối thủ, cho nên việc quan trọng bây giờ là kéo dài thời gian.

Thương Phạt đời nào không nhìn ra tâm địa chỏ mọn của gã. Hắn quét mắt nhìn đầm lầy sau lưng, lạnh lùng nói, "Mở ra."

"Cái gì?"

"Mở đầm lầy này ra." Lúc đến, hắn còn thấy vài con đường nhỏ như bờ ruộng, giờ lại chỉ còn một vùng rộng lớn đen đặc mây mù, chẳng có lấy một lối đi.

"Chuyện này..." Loan Cương do dự, khổ sở nói, "Không phải chỉ mình ta là mở được, còn cần các thành viên trong tộc...."

Linh khí kề trên cổ lại găm sâu xuống, máu chảy ròng ròng. Loan Cương đau đến choáng váng, vội đưa tay ôm miệng vết thương.

Thương Phạt hơi thả lỏng bàn tay cầm linh khí, ngoài cười trong không cười, lặp lại, "Mở ra."

"Nhưng mà...."

"Ta không rảnh để chơi với ngươi." Tay phải nhấc lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào yết hầu của Loan Cương.

Nhận thấy cơn phẫn nộ và sát ý mãnh liệt trong mắt hắn, Loan Cương liếc mắt nhìn quanh. Cái lũ thủ hạ ngu xuẩn, đến giờ vẫn chưa đuổi tới nơi."

Hít sâu một hơi, gã bất đắc dĩ vươn tay ra, sử dụng yêu lực đăc thù của mình. Đầm nước mày đen tựa như xẻ đôi làm hai nửa, để lộ con đường rộng thênh thang.

Thương Phạt níu mày thu kiếm, trước khi Loan Cương kịp mở miệng nói gì, hắn đã đá cho gã một cú, bắt gã đi trước.

Quan sát một hồi thấy không có gì bất thường, Thương Phạt mới bay tới, xách cổ Loan Cương, lập tức rời Thập Ngũ châu.

Mãi đến khi thấy không còn truy binh đuổi theo nữa, Thương Phạt đáp xuống. Dọc đường đi hắn luôn dùng yêu lực của bản thân trấn áp đối phương, khiến cho Loan Cương cứ hễ giãy dụa là bị hắn chọc cho một dao.

Vị đại yêu hô mưa gọi gió mấy ngàn năm ở Điện Phục, tu đến cấp Yêu Thánh hậu kỳ, mà bây giờ trông đến là thảm hại.

Thương Phạt vừa bay vừa tìm điểm dừng chân. Thấy một thôn làng nằm trong khe núi bị bỏ hoang, không người sinh sống, hắn mới thả lỏng ngón tay, quăng Loan Cương xuống.

Đầu óc Loan Cương còn đang mơ mơ màng màng. Khi rơi xuống, bản năng gã thôi thúc mọc ra đôi cánh, nhờ thế mà hạn chế được lực va chạp. Tuy nhiên, đầu vẫn bị đập chảy máu một mảng, chảy ròng ròng xuống mắt.

Loan Cương rơi xuyên qua một mái nhà, hạ cánh không hề êm ái xuống căn phòng bỏ hoang, khiến ngón vỡ bắn tung tóe.

Thương Phạt bay lơ lửng trên không, ung dung nhìn xuống cái lỗ thủng của mái nhà.

"Khụ khụ khụ." Loan Cương một tay che miệng, vừa bò dậy đã ho sặc sụa.

Thương Phạt hôm nay lại khá kiên nhẫn. Hắn quan sát một hồi, thấy nơi này có vẻ như đã không có người sinh sống từ lâu, chắc là bị yêu quái tấn công bất ngờ cho nên trong nhà vẫn còn sót lại những đồ dùng sinh hoạt bình thường.

Mọi thứ vẫn còn mang dáng dấp của cuộc sống yên bình xưa kia, tiếc rằng chủ nhân của chúng đã....

Trong phòng có chiếc giường lớn kê sát vách tường, dưới chân giường còn vài mảnh xương trắng chưa mục nát hết.

Chắc là yêu quái tấn công cũng không ăn thịt toàn bộ dân làng, chỉ gϊếŧ sạch bọn họ rồi bỏ lại những phần thừa....Thương Phạt đi mấy bước, tìm một cái ghế, phủi qua bụi bặm rồi ngồi xuống.

Thấy hắn ngồi, Loan Cương vội bò đến trước mặt, dè dặt nói, "Ngài...Vì sao ngài...."

Con dao vẫn cắm vào ngực Loan Cương, gã không dám tự rút ra. Đến nước này rồi, hắn hiểu được mọi chuyện không hề đơn giản.

"Ngươi nói trụ trời." Thương Phạt hờ hững lên tiếng, "Nghĩa là sao?"

Thương Phạt vẫn luôn cảm thấy những hành động của Hạo Nguyệt từ trước đến giờ vô cùng kỳ quái, hắn không hiểu mục đích sau cùng của bọn họ là gì.

Nếu là khai mộ thì ngàn năm qua Hạo Nguyệt vẫn luôn làm rồi, vì sao gần đây lại gióng trống khua chiêng. Hơn nữa, Đông phủ có càn quấy thì cũng không đáng để Loan Điểu này phái ra hàng chục yêu quái Thượng Cổ kỳ để tiêu diệt. Những chuyện đó đều liên quan đến trụ trời sao?

Rốt cuộc mục đích của kế hoạch Đại mộng hồi là gì? Là để lập ra Đông phủ? Để tạo một cái bình phong che giấu cho hoạt động của Hạo Nguyệt sao? Nếu vậy thì chẳng phải Đông phủ sụp đổ một cái, bao công sức sẽ đổ sông đổ bể ư? Cảm thấy mình có thể hỏi được thông tin quan trọng từ Loan Điểu này, Thương Phạt mới thay đổi ý định, bắt đối phương tới đây tra xét.

"Ngài không biết trụ trời sao?" Loan Cương cả gan quan sát nét mặt Thương Phạt, gã phát hiện vị đại tôn cao thâm khó dò này thế mà lại không biết tới trụ trời.

"Ngươi ra diệt Đông phủ là vì Đông phủ mở mấy ngôi mộ sao?"

"Ta đoán Đông Phủ có liên quan đến Hạo Nguyệt, nhưng diệt Đông phủ không phải vì họ giúp Hạo Nguyệt khai mộ. Ta nghi ngờ Đông phủ có ý định phá hủy trụ trời ở Điện Phục."

"Cho nên rốt cuộc trụ trời là cái gì?"

"Ngài...." Loan Cương quỳ thẳng dậy, thăm dò, "Đến từ Minh Hà ư?"

"TA giữ lại cái mạng của ngươi." Thương Phạt ngửa đầu. Nóc nhà thủng một lỗ lớn, ánh sáng đỏ ối của hồng nguyệt trên cao khiến cho khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ, "Là để ngươi trả lời câu hỏi của ta."

Cặp mắt hắn vàng óng, cộng với yêu lực hắn sử dụng khi chiến đấu, thứ khí thế khiến kẻ khác khϊếp sợ tận xương tủy ấy, nếu không phải con cháu yêu thần thì là gì? Nhưng nếu hắn thật sự là con cháu yêu thần....Loan Cương tái mặt. Ngay cả khi bị đâm mấy đao, gã cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng đến thế.

"Ta cũng không biết cụ thể trụ trời là gì...." Thấy Thương Phạt nhíu mày, Loan Cương vội nói, "Chỉ biết nếu trụ trời bị hủy, cả đại lục Hồng Nguyệt sẽ chấn động."

"Ai nói với ngươi?"

"Đế Sơn ra lệnh cho ta bảo vệ trụ trời, còn trụ trời chính xác là cái gì thì chỉ những bậc con cháu yêu thần mới biết."

"Vì sao ngươi lại cho rằng Đông phủ có ý đồ phá hủy trụ trời?"

"Vì cách đây không lâu, tộc ta bắt được một yêu quái thành viên của Hạo Nguyệt, tra được vài thông tin từ miệng đối phương, kết hợp với những manh mối có sẵn, ta đoán yêu phủ mới xuất hiện này hẳn có liên quan tới Hạo Nguyệt, mà mục đích của Hạo Nguyệt thì là trụ trời."

Thương Phạt chưa từng nghe Bạch Ngôn Lê hay bất cứ thành viên nào của Hạo Nguyệt nhắc đến hai chữ trụ trời. Kể cả sau khi kế hoạch bị vạch trần, bọn họ cũng chỉ nói đến mộ là nhiều.

"Ban nãy ngươi nói, ngươi dùng linh khí bản mệnh quấn quanh trụ trời?" Cho nên khi giao chiến với hắn ban nãy, Loan Cương không dùng linh khí bản mệnh sao? Một yêu quái mà không dùng tới linh khí thì sức chiến đấu sẽ giảm đi hơn nửa.

"Vâng, ngay khi đoán được đang có kẻ nhắm đến trụ trời, ta không yên tâm nên dùng linh khí bảo vệ trụ trời." Loan Cương dừng một lúc, can đảm nói, "Đồng thời phái những yêu quái mạnh trong phủ đến Tuy Phục để tiêu diệt gia chủ Đông phủ."

Cho nên...Nếu những điều Loan Cương nói là thật, lần này Hạo Nguyệt đi ám sát gã không chỉ để báo thù cho Bạch Ngôn Lê, mà là nhắm đến trụ trời.

"Còn ai biết đến trụ trời nữa không?" Thương Phạt nhíu mày, bổ sung, "Người, yêu, bán yêu, còn thế lực nào biết đến nó nữa không?"

"Không đâu. Ngay cả tộc Loan Điểu ta phụng mệnh bảo vệ trụ trời ở Điện Phục nhưng chúng ta cũng không biết trụ trời rốt cuộc là gì."

Cũng có nghĩa nếu Hạo Nguyệt nhắm vào trụ trời, làm sao bọn họ biết được những thông tin mà chính những yêu quái có địa vị cao cũng không biết?

Thương Phạt nghĩ một hồi, bỗng nhiên lại thở dài. Cũng không có gì lạ... Sơ với các yêu quái khác, bản thân hắn trải nghiệm rõ ràng hơn. Hắn dám chắc có yêu quái nào đó thuộc tầng lớp con cháu yêu thần đang lén giúp đỡ Hạo Nguyệt. Ngay cả cách chế tạo linh khí còn tiết lộ vài phần thì có gì mà không dám nói nữa chứ?

Thương Phạt dần chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân.

Nếu không phải lúc trước Bạch Ngôn Lê luôn miệng phủ nhận thì có khi hắn còn nghi ngờ Hạo Nguyệt thực chất do yêu quái dựng nên.

"Vì sao ngài lại là gia chủ Đông phủ?" Loan Cương vô cùng sợ hãi câu trả lời. Nếu như gã đoán không lầm, vị này từ Minh Hà tới, vậy tại sao lại thành lập yêu phủ bên ngoài, càng lúc càng lớn mạnh, tiến thẳng vào trung ương? Bây giờ chứng cứ chứng tỏ Đông phủ có liên hệ với Hạo Nguyệt càng lúc càng nhiều, lại thêm chuyện xảy ra hôm nay, gã có linh cảm rất không lành.

"Hạo Nguyệt không chế ngài ư? Hay là lừa gạt ngài?"

Thương Phạt không có ý định nói cho đối phương biết những chuyện đã xảy ra với mình, bao gồm cả khúc mắc tình cảm với Bạch Ngôn Lê. Hắn không hiểu sao lại nhớ đến những chuyện Hạo Nguyệt làm trong thời gian còn ở Hầu Phục. Khi ấy, mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát, hắn cũng đã biết được sự thật. Bạch Ngôn Lê giam hắn lại, nhưng y thông minh như thế, đương nhiên đã tưởng tượng ra sau khi thoát được khỏi l*иg giam, hắn nhất định không tha cho Hạo Nguyệt.

Nhưng mà y vẫn hứa sẽ trả tự do cho hắn. Thương Phạt có lý do để nghi ngờ, ngay cả việc ngả bài cũng nằm trong kế hoạch của BẠch Ngôn Lê. Khi chuyện liên quan đến phong ấn ở núi Phù Bạch bắt đầu, Bạch Ngôn Lê ra vẻ cố sức ngăn cản hắn, nhưng thật ra cũng có ý mặc kệ.

Vốn tưởng y cho rằng không cần phải giấu diếm nữa, vì dù gì hắn cũng sẽ không đồng ý dẫn quân đi đánh Hầu Phục, cho nên ngả bài, thú nhận mọi chuyện mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng cũng có thể nói rằng, khi ấy Bạch Ngôn Lê thật sự yêu hắn đến mất trí, không còn muốn dối trá nữa.

Vậy sau khi biết Điện Phục bắt đầu nhúng tay vào Hầu Phục, y còn cố đấm ăn xôi, tấn công chiếm thành Tử Thủy làm gì? Nếu hắn nhớ không lầm, đó là lần đầu tiên Hạo Nguyệt chính thức ra quân, lần đầu tiên con người đứng lên phản kháng và chiếm được thành trì từ tay yêu quái. Thế nhưng dù Điện Phục có không can thiệp đi nữa thì cũng rất khó giữ được thành. Lúc ấy y nói là Hạo Nguyệt chiếm thành Tử Thủy chỉ để thu hút sự chú ý cho Đông Phủ đánh Anh Chiêu Phủ. Quả thật, thời gian đó, mọi ánh mắt của yêu quái Hầu Phục đều đổ dồn vào đám người Hạo Nguyệt to gan làm phản kia, nên Đông phủ chiếm được Anh Chiêu phủ một cách khá thuận lợi.

Tất cả lại quay về điểm xuất phát. Bạch Ngôn Lê biết rõ sau khi hắn thoát ra sẽ giải tán Đông phủ, thậm chí còn trả thù y, vậy y trăm phương ngàn kế chiếm lấy Anh Chiêu phủ rốt cuộc có nghĩa lý gì?

Khi ấy nhân tố nguy hiểm đâu chỉ có mình hắn. Lúc ở trong l*иg, Bạch Ngôn Lê cũng đã nói, yêu quái Điện Phục tuy bề ngoài tỏ ra chú ý đến Hạo Nguyệt ở thành Từ Thủy nhưng thật ra đang âm thầm tra xét Đông phủ, cho nên kể cả hắn không giải tán Đông phủ, đợi đến khi diệt được Hạo Nguyệt ở thành Tử Thủy, yêu quái Điện Phục và Hầu Phục sớm muộn cũng ra tay với Đông phủ mà thôi.

Rốt cuộc chiếm Anh Chiêu phủ để làm gì? Hạo Nguyệt công khai mọi hành động của mình thay vì ẩn nấp như trước kia vì mục đích gì?

Nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra từ khi còn ở Hoang Phục tới bây giờ, có rất nhiều chi tiết bất thường nhưng không sao lý giải được. Sau khi xảy ra những biến cố kinh hoàng ở Hầu Phục và Điện Phục, mọi hành động tưởng chừng như cồng kềnh của Hạo Nguyệt thực ra đều được xâu chuỗi trên một sợi dây. Đuôi mỗi nhánh dây là những ngôi mộ, còn trung tâm tụ hội của những đầu dây ấy là gì? Phải chăng là thứ mang tên trụ trời này?

Trụ trời bị hủy, đại lục Hồng Nguyệt sẽ ra sao?

Trong lúc Thương Phạt mải suy tư, Loan Cương âm thầm quan sát hắn, đồng thời cảnh giác xung quanh.

Thương Phạt nhớ Bạch Ngôn Lê từng nói với hắn, không thể cứu tất cả mọi người. Hạo Nguyệt không thể trở thành đấng cứu thế của toàn nhân loại. Cho con cá không bằng dạy cách bắt cá, câu đó nghĩa là gì? Khi ở trong l*иg, hắn cũng đã từng suy nghĩ đến hàm nghĩa sâu xa của câu nói ấy, tiếc rằng không có đáp án, mà hỏi Bạch Ngôn Lê thì y cũng từng chối cho hắn câu trả lời.

"Hạo Nguyệt đang lợi dụng ngài phải không?" Loan Cương đoán vị đại tôn này có liên hệ với Đông phủ, bèn khéo léo nhắc nhở, "Kể cả chuyện hôm nay, bọn chúng hợp tác với ngài để gϊếŧ ta. Lúc trước ta không dám khẳng định, nhưng giờ ta dám chắc chắn, mục tiêu của bọn họ là trụ trời. Vì lúc trước, chúng sử dụng Đông phủ để gây loạn cho nên ta mới quấn linh khí bản mệnh lên trụ trời. Nếu như ta chết thì Đông phủ, à không, Hạo Nguyệt có thể phá hủy trụ trời...."

Không loại trừ khả năng này. Thương Phạt cũng dễ dàng hình dung được nhiều hơn. Lũ Hạo Nguyệt kia biết sức mình không đủ đánh thắng. Yêu thánh hậu kỳ là đẳng cấp nào chứ, một đám người có thể gϊếŧ chết gã nhanh chóng trước khi viện quân từ yêu phủ ập tới sao? Cho nên mới cố ý sắp xếp để hắn là người rat ay.

Loan Cương là tộc trưởng tộc Loan Điểu, có Đế Sơn chống lưng. Hắn gϊếŧ Loan Cương thì cũng có nghĩa đối đầu với Đế Sơn.

Hạo Nguyệt rốt cuộc đã đoán ra thân phận của hắn hay chưa? Liệu có phải bọn chúng lợi dụng điểm này hay không?

Trước kia tính kế hắn là âm mưu, còn giờ là dương mưu. Loan Cương phái quân đi gϊếŧ Bạch Ngôn Lê, phá hủy linh khí bản mạng của hắn, dù thế nào đi nữa cũng có lý do để gϊếŧ gã.

Sắc mặt Thương Phạt vô cùng khó coi. Còn một khả năng nữa mà hắn không dám nghĩ đến. Đó là cái chết của Bạch Ngon Lê, liệu ấy phải chăng cũng là một phần của kế hoạch? Y làm thế để một "Quân cờ" đã bỏ đi như hắn phá huy tác dụng cuối cùng là gϊếŧ Loan Cương? Nhưng có kẻ sẽ lấy tính mạng của mình ra để đánh đối như vậy ư?

Những người khác thì Thương Phạt không dám nói, nhưng cái đám Hạo Nguyệt này, chuyện gì chúng cũng dám làm. Chúng căn bản không sợ chết, cho nên Bạch Ngôn Lê dùng cái chết của chính y để lợi dụng hắn ư?

"Điên rồi..." Hắn lắc đầu, bỗng nhiên bật cười, giơ tay che mắt.

Khí thế quanh thân hắn trở nên quá mức quỷ dị. Loan Cương lén lút lui về phía sau.

"Thật lợi hại!" Thương Phạt lẩm nhẩm một mình. Hắn nhắm mắt lại, hình ảnh Bạch Ngôn Lê với khuôn mặt tươi cười lại hiện ra. Nếu nói ngay cả cái chết của y cũng là một mưu kế, thế thì Bạch Ngôn Lê quá giỏi, giỏi quá rồi. Y rất hiểu hắn, biết hắn sẽ đau khổ trước cái chết của y, dù trước đó đã bị lừa nhưng vẫn sẽ giúp y trả thù.

"Ngài...." Thấy hắn ngồi thẳng dậy, Loan Cương không dám lùi nữa, lấy lòng nói, "Hay là thử và Đế Kỳ một chuyến để hỏi xem sao?"

"Hỏi cái gì?" Thương Phạt đứng lên, bước tới gần gã.

Vì giọng điệu của hắn nghe có chút tươi tỉnh hơn, Loan Cương thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đã thuyết phục Thương Phạt thành công, "Ngài về hỏi xem trụ trời là gì, như thế sẽ biết Hạo Nguyệt lợi dụng ngài cho mục đích gì."

"Ừ...." Thương Phạt cúi đầu đăm chiêu, "Ngươi nói có lý."

"Phải, miễn là ngài, a!" Tiếng nói im bặt. Loan Cương sững sờ nhìn linh khí đâm xuyên ngực mình.

Không biết thanh trường kiếm đã xuất hiện trong tay Thương Phạt từ lúc nào. Tưởng rằng hắn đang trầm ngâm cân nhắc về lời đề nghị, nào ngờ chỉ một giây sau, hắn đã xuống tay kết liễu.

Trường kiếm xuyên thủy yêu châu, Loan Cương ngã rạp về phía trước.

Thương Phạt lui lại, nhìn nam nhân kia gục xuống bên chân mình.

Máu của đối phương loang lổ chảy. Loan Cương hướng tay về phía trước, cố gắng níu cổ chân hắn, khổ sở ngước lên, "Tại sao?"

Gã trợn trừng mắt, không sao tin nổi. Vì đoán được thân phận của Thương Phạt, tin rằng con cháu yêu thần nhất định sẽ không thể làm chó săn cho con người, nên ắt hẳn có hiểu lầm nào đây. Hơn nữa, hắn cũng phải cân nhắc đến chuyện đối đầu với Đế Sơn, cho nên yêu quái này chắc chắn sẽ không xuống tay với mình.

"Vì ngươi đáng chết." Thương Phạt cúi đầu, nhìn mũi giày dính máu đỏ, dửng dưng nói, "Ta bảo từ đầu rồi mà."

"Ngài..." Bàn tay nắm cổ chân Thương Phạt chầm chậm rơi xuống. Loan Cương mất sức, cố gắng há miệng hét lên, nhưng Thương Phạt nhìn như hờ hững thế thôi, thực chất vẫn luôn theo dõi gã. Ngay khi gã định kêu thành tiếng, Thương phạt bỗng niên ngồi xổm xuống, tay phải dùng sức nện xuống sau cổ gã.

Một chưởng này khiến Loan Cương há miệng hộc máu tươi. Lúc này, không chỉ giày và quần, ngay cả vạt áo Thương Phạt cũng loang lổ máu của đối phương.

Thậm trí trên mặt nữa. Thu hồi ánh mắt, Thương Phạt hơi thất thần nhìn lòng bàn tay mình.

Loan Cương ngã ập xuống. Thương Phạt ngây ra nửa ngày, bỗng một hồi lâu sau, hắn mới đưa tay cọ cọ dòng máu lạnh lẽo trên mặt.

Yêu quái sõng soài dưới sàn kia đã bất động hẳn rồi. Thương Phạt đứng dậy, nhìn chằm chằm chiếc giường gỗ. Có lẽ mười năm qua không có ai ngủ trên này rồi, bây giờ bị phủ kín bởi tro bụi và mạng nhện, thậm chí còn có mấy nhúm cỏ dại mọc dưới gầm giường.

Một kẻ mạnh có tiếng ở Điện Phục lại chết lãng nhách ở nơi hoang vu này. Thương Phạt không thèm nhìn thi thể gã, bước ra khỏi căn nhà, đi vào trong thôn.

Thôn làng này có nhiều nét giống Bạch gia thôn, diện tích không quá lớn. Thương Phạt vừa đi, vừa nhìn những thứ bình bát lăn lóc trên đường. Người đã chết cả, nhưng những món đồ sứ này có vẻ còn rất tốt.

Trong lúc đi lang thang không mục đích, ánh trăng đỏ rực chiếu rọi đường làng, nhưng trong làng chẳng có một ai, chỉ thi thoảng có tiếng chim rừng đập cánh hoặc tiếng chó hoang sủa inh ỏi.

Có lẽ lũ chó hoang này từng được dân làng nuôi rồi đẻ thành bầy ở đây. Tuy chủ đã không còn nhưng chúng vẫn xem làng này là lãnh địa. Thương Phạt xuất hiện trong lòng, chúng cũng nhận ra. Có lẽ nhờ cảm quan nhạy bén của thú vật, chúng biết Thương Phạt nhìn giống con người nhưng không phải là người, vội vàng tránh xa.

Đi một đường từ trong thôn ra đến cổng làng, từ lúc trời tối đến lúc bình minh, trong lòng Thương Phạt vẫn rất hỗn độn.

Hắn không hoang mang về hậu quả sau khi gϊếŧ Loan Cương, chỉ cảm thấy kể từ sau khi Bạch Ngôn Lê chết, hắn vẫn luôn trong trạng thái không biết đi sâu về đâu.

"Tôn chủ? Tôn chủ!" Tư Vĩ cảm nhận được khí tức, từ đằng xa chạy đến. Nhận ra người đang dựa vào gốc cây quả thực là tôn chủ nhà mình, lão nhện ngàn năm mở miệng khóc tru tréo.

Thương Phạt đã để lại cho Chu Yếm linh khí có thể tìm thấy vị trí của hắn. Hắn hắn biết nếu như còn sống, hai thuộc hạ chắc chắn sẽ tìm mình, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.

"Tôn chủ?" Chu Yếm lại gần, đè nén sự xúc động.

"Oa!" Không như bọn họ, Hồ Liễu lại chẳng chút e dè, nhào về phía trước.

Thương Phạt nhích một cái, tiểu hồ ly đâm sầm vào thân cây, cái trán u lên một cục, y hậm hực quay đầu, "Sao ngươi nhẫn tâm như thế?"

"Tôn chủ." Đến gần nhìn, Chu Yếm nhận ra sắc mặt Thương Phạt không tốt lắm.

"Ừ." Thương Phạt chỉ hờ hững đáp có vậy.

Cưỡng ôm không được, Hồ Liễu buồn bả, "Ta đã đưa hai thuộc hạ của ngươi sống sót ra ngoài rồi, không có thưởng sao?"

"Trả đuôi cho y chưa?" Thương Phạt không để tâm đến con hồ ly làm nũng, nhìn sang Chu Yếm.

"Sau khi rời Thập Ngũ châu đã trả rồi." Trước khi đi, tôn chủ đã tìm đến hắn dặn dò trả lại đuôi cho Lục Vĩ Hồ kia, cho nên ra được khỏi Thập Ngũ châu, Chu Yếm đã làm theo lời dặn.

Thương Phạt qua loa nói, "Đó không phải thưởng còn gì?"

"Đây mà là thưởng?" Hồ Liễu chống nạnh, "Đuôi vốn là của ta, ta cho ngươi mượn, ngươi trả cho ta mà coi là thưởng à?"

"Trong thành thế nào rồi?" Thương Phạt mặc xác y, khiến y tức đến giậm chân.

"Ngài vừa bắt Loan Cương đi thì đại quân đuổi tới. Nhà cửa trong thành sụp đổ quá nửa, rối tinh rối mù, cả người lẫn yêu đều chạy tán loạn. Tộc Loan Điểu gần như phát điên, tàn sát tất cả, không cần biết là người hay yêu.

Tư Vĩ lại nói, "Bọn họ không phân rõ được địch ta, bởi vì thành viên Hạo Nguyệt không chỉ có người mà còn cả yêu quái nữa. Hơn nữa, tại thịnh hội lần này, Tộc Loan Điểu để rất nhiều tinh thạch trong thành. Có yêu quái nhân lúc hỗn loạn đi cướp bóc."

Thập Ngũ châu đưa mười vạn người vào làm mồi nhắm rượu, trong lúc hỗn loạn, bọn họ đã chạy đi hết.

Để bắt những kẻ tập kích, đồng thời tìm tộc trưởng bị bắt cóc, tộc Loan Điểu hỗn loạn hết cả, chưa kể trong tộc còn có nội gian, dẫn Hạo Nguyệt vào đánh lén.

Hai hạ nhân mỗi người một câu, kể lại tình hình. Ban đầu Thương Phạt còn ậm ừ mấy tiếng, sau đó thì im lặng hoàn toàn.

"Tôn chủ, Loan Cương đâu?"

"Chết rồi." Thương Phạt ném thanh trường kiếm dính máu xuống đất.

Tư Vĩ vội nhặt lên, trên mũi kiếm còn mùi máu của Loan Điểu.

"Sau này chúng ta...." Nếu đã giải quyết được kẻ thù gϊếŧ phu chủ thì không nên ở lại Điện Phục nữa, rất nguy hiểm.

Loan Cương chết, nhưng tộc Loan Điểu vẫn còn, mà có ai không biết sau lưng Loan Điểu có Đế Sơn. Gϊếŧ Loan Cương rồi, Đế Sơn nhất định không để yên.

Tôn chủ có mạnh đến mấy cũng chỉ một thân một mình, cứ ở ngoài mãi thì chẳng sớm thì muộn sẽ xảy ra chuyện bất trắc.

"Ngươi không đi à?" Thương Phạt không trả lời thuộc hạ của mình, nhấc mắt về phía hồ ly đang nhìn mình cười khúc khích.

"Đi?" Hồ Liễu lắc đầu liên tục, "Ta không đi. Ngươi còn chưa nói khi nào ngủ với ta cơ mà."

"Hả?"

"Không ngủ cũng được, cho ngươi nợ..." Cảm nhận được sát khí, Hồ Liễu thức thời giơ tay xin hàng, "Nhưng ta phải đi cùng người, tranh thủ tình cảm, tìm hiểu lẫn nhau."