Thương Phạt cảm thấy hả hê trong lòng, độc ác nói, "Có thú vị?"
Bạch Ngôn Lê mím môi không phản ứng.
Thương Phạt nhìn con sâu bay trên đầu, thấp giọng gọi, "Tư Vĩ."
"Có thuộc hạ." Lão nhện vốn định ra khỏi phủ nhưng tôn chủ về sớm, tâm trạng lại còn không tốt, cho thêm lá gan lão cũng chẳng dám ra ngoài, đành đứng chờ ngoài sân.
Thương Phạt gọi một tiếng, lão đã bay đến cửa.
"Vào đi." Giọng điệu của tôn chủ nghe không rõ tâm tinh.
Tư Vĩ không do dự, đẩy cửa bước vào.
Thương Phạt ung dung nhìn lão, cho đến khi lão nhện kêu lên kinh sợ. Con sâu màu xanh vừa thấy Tư Vĩ thì như thấy miếng thịt ngon, lập tức bay tới.
Tư Vĩ không hiểu sao trong phòng tôn chủ và phu chủ lại có con sâu, thấy nó bay đến, bèn vung tay hất đi.
Lão gạt con sâu được sang một bên nhưng mu bàn tay dù chỉ mới chạm vào một chút đã bị sâu cắn.
Với thân thể bền bỉ của yêu quái, đừng nói sâu bọ, dù có là hổ báo cắn thì chưa chắc đã trầy xước. Ấy thế mà lão nhện lại cất tiếng kêu thảm thiết, nhìn mu bàn tay mình thủng một lỗ lớn, máu ào ào chảy ra.
"..."
Thương Phạt nheo mắt.
Bạch Ngôn Lê cứ như khúc gỗ, không nói tiếng nào.
Tư Vĩ ôm tay, vội vàng dùng yêu lực chữa trị, đến khi vết thương lanh mới ngẩng lên nhìn Thương Phạt đang ngồi bên bàn, oan ức nói, "Tôn chủ, vậy là sao?"
Thương Phạt không lên tiếng. Hắn nhìn xuống dưới, quan sát con sâu bò lổm ngổm.
Tư Vĩ cũng nhìn theo, thấy con sâu chết tiệt đó lại lần nữa muốn bay về phía mình, "Chu choa mẹ ơi!"
Dù lão sống ngàn năm tuổi rồi mà chưa thấy con sâu nào kinh dị như thế, vội vàng lui về phía sau, mồ hôi đổ ròng ròng. Con sâu thấy vậy cũng bay đuổi theo.
Gia chủ cứ như đang xem kịch hay, mà gương mặt phu chủ thì lạnh nhạt, bầu không khí trong phòng không ổn tí nào.
Tư vĩ vừa phải quan sát cẩn thận trạng thái của hai vị kia, vừa phải né tránh, vô cùng khổ sở chật vật.
"Tôn chủ, chuyện gì vậy?" Lão hỏi lần nữa mà vẫn không có câu trả lời.
Lão nghĩ dù thế nào đi chăng nữa cũng đâu thể gọi mình vào chỉ để nghich sâu? Lão há mồm phun tơ trắng, quấn con sâu kia thành kén nhộng.
Kén rơi xuống đất, lão có cơ hội lấy hơi, vội vàng đến trước mặt Thương Phạt và Bạch Ngôn Lê hành lễ, "Gia chủ, phu chủ."
"Ừ." Thương Phạt liếc mắt nhìn Bạch Ngôn Lê một cái rồi đứng lên. Từ lúc lão tiến vào đến giờ, hắn chẳng có phản ứng gì, chỉ nhếc miệng hờ hững nói, "Dẫn một người đến đây."
"..." Tư Vĩ lén nhìn vẻ mặt Bạch Ngôn Lê rồi nói, "Vâng."
Lão không hiểu hai vị chủ nhà lại giận dỗi nhau cái gì, dù sao cũng không phải chuyện hắn có thể dính líu. Muốn tìm người trong Đông phủ thì quá dễ dàng, trong phủ không chỉ có yêu quái hầu cận mà nô bộc loài người cũng không ít.
Lão nhện đi ra cửa, cuối cùng Bạch Ngôn Lê mới hướng mắt về phía Thương Phạt, đầy vẻ bi thương.
Thương Phạt chờ y lên tiếng, nhưng không có gì cả. Bạch Ngôn Lê mím chặt môi như đang nhẫn nhịn điều gì.
Tư Vĩ mau chóng đưa một người tới. Người kia không biết chuyện gì xảy ra, theo chân Tư Vĩ vào cửa rồi liền khom lưng hành lễ, "Gia chủ, phu chủ."
Lần này đến lượt Thương Phạt không phản ứng, còn Bạch Ngôn Lê tuy vẫn không lên tiếng nhưng lại liếc mắt nhìn đối phương.
Người kia nơm nớp lo sợ. Tâm trạng vốn đang vui vì được bề trên gọi, nhưng giờ vị phu chủ vẫn luôn ôn hòa với họ lại không lên tiếng, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra.
Tư Vĩ đứng ngoài cửa, có chút run sợ, nhìn cái kén đang nằm trên đất.
Chỉ mới một lúc, cái kén kia đã bị hòa tan từ bên trong, chất lỏng màu xanh chảy lênh láng, sau đó con sâu mới từ từ thoát ra.
Tư Vĩ trợn mắt không dám lui, cũng muốn nhắc nhở nhưng không dám lên tiếng.
"Phu chủ?" Người kia vẫn khom lưng, lén ngước lên nhìn Bạch Ngôn Lê.
Thương Phạt là gia chủ nhưng dù sao cũng là yêu quái, thường ngày không quản việc trong phủ, người hầu rất ít khi thấy hắn, cho nên trong mắt bọn họ, Bạch Ngôn Lê mới là cấp trên.
Những lúc này, người kia không dám xin Thương Phạt, chỉ có thể gọi Bạch Ngôn Lê cầu cứu.
Bạch Ngôn Lê cau mày, rời mắt khỏi Thương Phạt, nhìn xuống đất.
Con sâu màu xanh cuối cùng đã thoát ra khỏi kén, bay quanh một lúc rồi dừng lại, cuối cùng lao về phía con người kia.
"A!" Người hầu hét chơi tai, bấy giờ mới chú ý đến con sâu đang lao thẳng vào mặt mình.
Thương Phạt không tỏ thai độ, Bạch Ngôn Lê cũng lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.
Như thể so kiên trì, người nọ hoang mang lùi lại, bất cẩn hai chân vấp vào nhau ngã nhao. Tư Vĩ định đi đến giúp nhưng sực nhận ra chưa có lệnh, bèn im lặng quay về chỗ cũ.
Cùng đường không lối thoát, người kia sợ hãi đưa hai tay che mặt.
Cuối cùng Bạch Ngôn Lê cũng chuyển động, dưới ánh mắt quan sát của Thương Phạt, y giơ chân nhẹ nhàng đá ra một cái ghế.
Nhìn nhẹ nhàng như không dùng sức, nhưng cái ghế bay ra vô cùng chuẩn xác, đập con sâu vào vách tường.
Tư Vĩ kinh ngạc quay đầu lại.
Rắc! Chỉ có một âm thanh vang lên, chiếc ghế kia va vào tường liền vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, mmaf con sâu cũng đã biến thành bãi nước xanh trên bức tường trắng.
Tư Vĩ, "...."
Thương Phạt cũng sững sờ một lát.
Bạch Ngôn Lê hạ chân xuống.
Người kia nghe tiếng động lớn, đến khi sực tỉnh thì đã thấy cái ghế nát tan tanh. Gã sững sờ hồi lâu mới bò dậy được.
"Phu chủ?"
"Lui ra đi." Bạch Ngôn Lê mặt không biến sắc, tựa như không biết chuyện mình vừa làm kinh hãi thế tục nhường nào.
"Vâng." Người hầu kia vốn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhận lệnh rồi lập tức rời đi.
Lão nhện suýt nữa không giữ được hình người, ngũ quan trên mặt méo mó vì khϊếp sợ.
Sau khi người kia lui đi rồi, Thương Phạt mới giơ tay lên vỗ bộp bộp vài tiếng. Hắn nhìn Bạch Ngôn Lê chằm chằm, giọng điệu khó hiểu, "Thú vị thật đấy! Hóa ra sâu này cũng kén ăn."
Hắn gọi người vào đơn giản chỉ muốn tìm hiểu xem con sâu kia chỉ tấn công yêu tộc hay là cả loài người cũng không tha. Câu trả lời rất rõ ràng, thứ đồ chơi nhỏ đó sẽ tấn công cả người lần yêu, không cần phân biệt.
Nhưng ban nãy, khi hắn bỏ con sâu vào lòng bàn tay Bạch Ngôn Lê, trên người y hẳng cũng phải có thứ gì đó giống như chiếc lục lạc mà y cho hắn.
Cho nên....Không cần phải chứng minh gì nữa. Một cước ban nãy với sức mạnh và độ chuẩn xác tuyệt đối, đó là chuyện người thường làm được hay sao?
"Ngươi cũng lui xuống đi." Bạch Ngôn Lê làm như không thấy Thương Phạt, mở miệng ra lệnh cho Tư Vĩ ngoài cửa.
Lão nhện vẫn ngây người ra, há hốc mồm nhìn con sâu đã bị đập bẹp trên tường.
"Thuộc hạ..." Không có lệnh của Thương Phạt, đương nhiên Tư Vĩ không dám đi.
"Lui ra." Thương Phạt không màng đến phản ứng của Tư Vĩ, vẫn nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê mà ra lệnh.
Tư Vĩ nuốt nước bọt, lập tức khép cửa rồi ra ngoài.
"Ngươi không muốn giải thích gì với ta sao?"
"Phu quân muốn biết gì?" Bạch Ngôn Lê chậm rãi thu tầm mắt. Y đứng trước mặt Thương Phạt, khoảng cách chỉ tầm hai bước, nhưng mà không hề có chút căng thẳng nào.
"Ta muốn biết gì ngươi cũng nói sao?" Giọng điệu Thương Phạt đầy chế giễu.
Nhưng Bạch Ngôn Lê rất nghiêm túc đáp, "Chúng ta là phu phu, tuy hai mà một. Phu quân muốn biết gì, ta sẽ nói cho người hết."
Được lắm, chủ động như vậy thì sao trước kia không nói? Con mẹ nó, y thấy không giấu được nữa nên quyết định lật bài ngửa à?
Thương Phạt nổi giận phừng phừng nhưng vẫn đề nén cơn thịnh nộ, tiếp tục hỏi, "Chuyện Hạo Nguyệt tấn công núi Phù Bạch hôm nay, ngươi có biết không?"
"Phu quân đã giúp họ mở phong ấn rồi sao?" Bạch Ngôn Lê hỏi ngược lại.
Thương Phạt nhíu mày, "Không mở thì sao có thể khiến độc lan khắp núi, mà độc không lan như thế thì sao gϊếŧ được yêu quái của Cực Uyên phủ?"
"Người có bị thương không?"
Bạch Ngôn Lê thay lại đổi đề tài. Thương Phạt kinh ngạc nhìn y, không giống với sự sốt sắng của y mỗi khi lo lắng cho hắn ngày trước, hiện giờ Bạch Ngôn Lê đang chăm chú quan sát hắn, vẻ mặt hoàn toàn khác biệt.
"Có thứ này." Thương Phạt lấy ra chiếc lục lạc ném lên mặt bàn, cười lạnh, "Ta làm sao bị thương được chứ."
"Vậy thì tốt rồi." Bạch Ngôn Lê thở phào nhẹ nhôm. Thật ra từ lúc đầu, y đã cẩn thận quan sát Thương Phạt từ đầu đến chân xem có sứt mẻ gì không.
Thương Phạt cau mày, luôn cảm thấy không hiểu sao quyền kiếm soát lại rơi vào tay đối phương mất rồi. Đáng lẽ sau khi bắt Bạch Ngôn Lê cởϊ qυầи áo, hắn là người chất vấn y mới phải.
"Ta hỏi, ngươi có biết chuyện núi Phù Bạch bị tấn công hôm nay không?" Thương Phạt gằn từng chữ, nắm tay siết chặt.
Bạch Ngôn Lê thấp giọng đáp, "Có biết."
"..." Giờ chưa phải lúc nổi điên, còn nhiều chuyện phải hỏi. Thương Phạt hít sâu một hơi, điều chỉnh nhịp thở, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Không có lời nào đáp lại.
Thương Phạt vẫn đợi, hắn cũng cảm thấy nực cười. Hắn đang hỏi cái người mình ôm trong lòng ngủ hàng đêm là ai.
Bạch Ngôn Lê vẫn không mở miệng.
Thương Phạt đối mặt với y, chậm rãi hỏi, "Tại sao?"
Câu này chất chứa nhiều hàm nghĩa. Tại sao là vậy? Tại sao đến bên cạnh ta? Tại sao lại nói dối? Tại sao diệt Cực Uyên phủ?
"Một ngọn núi không thể có hai chúa sơn lâm. Ở Tuy Phục chỉ nên tồn tại một yêu phủ duy nhất."
Bạch Ngôn Lê rất ít để lộ uy phong trước mặt hắn, nhưng lúc này, lời y nói ra mang sự bình tĩnh tuyệt đối, không thể nghi ngờ.
Thương Phạt nhìn y, chỉ cảm thấy không mặt y vô cùng xa lạ.
Hắn nhớ Cừu Dư đã từng nhắc nhở mình, mà trước khi đi Hầu Phục, Cừu Dư lại mất tích. Không đúng, cũng không thể xem là mất tích, Bạch Ngôn Lê đã nói lúc trước hắn trốn ra ngoài chơi, đánh nhau với yêu quái nào đó đến nỗi ngớ ngẩn.
Khi đó hắn không quan tâm mấy chi tiết nhỏ này, nhưng giờ nghĩ lại chỉ thấy nực cười. Một lời nói dối ngớ ngẩn như thế mà lại lừa được hắn.
"Cừu Dư đâu?" Hắn hỏi lại.
Bạch Ngôn Lê không thắc mắc vì sao hắn đổi đề tài, bình tĩnh đáp, "Bị ngốc, đã nhốt lại rồi."
"Do ngươi làm?"
"Vâng."
"Vì sao?" Thương Phạt hỏi, nhưng cũng tự trả lời luôn, "Vì hắn phát hiện ra bí mật của ngươi?"
"Không." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Vì hắn là nội gian."
"Nội gian?" Thương Phạt không nghi ngờ lời Bạch Ngôn Lê, chỉ cảm thấy mình quá ngây thơ, quá ngu xuẩn.
"Hắn đến Hoang Phục với mục đích quan sát và quản lý Đông phủ, chờ khi có cơ hội thì giành quyền hoặc uy hϊếp, lợi dụng chúng ta làm việc cho họ."
"Họ nào?" Cho đến giờ hắn chưa từng quan tâm đến việc trong phủ, hóa ra dưới kia lại có nhiều sóng ngầm như thế.
"Hoang Phục ở một mộ lớn, những yêu quái ở trung ương biết nhưng không thể mở được mộ, mà khoảng cách lại quá xa, không tiện can thiệp, cho nên họ đã nâng đở một con rối ở Hoang Phục để thay họ trông coi."
"Con rối?" Thương Phạt ngẫm nghĩ, "Tu Cẩn?"
Lúc trước hắn đến Nam phủ, thấy bọn chúng có quá nhiều linh khí, mà Tư Cẩn thì không đi trên con đường tu luyện bình thường. Khi đó hắn đã từng nghi ngờ giá trị của Tu Cẩn, hắn dựa vào cái gì mà khiến các đại yêu ở Hầu Phục coi trọng đến mức phải nâng đỡ hắn.
Đã thế vị trí còn xa xôi cách trở, một kẻ như Tu Cẩn đáng lẽ không có giá trị gì.
Nhưng bên dưới Nam phủ là mộ, cái mộ này còn được Bạch Ngôn Lê hỗ trợ để mở ra, chuyện này Thương Phạt đã biết rồi.
"Tu Cẩn chết là chuyện nhỏ, nhưng vì sao hắn chết lại là vấn đề lớn. Ngay sau khi hắn chết, các yêu quái bên trên liền chú ý, cho nên đã sai một đại yêu khác đến theo dõi chúng ta." Bạch Ngôn Lê ngừng lại, "Đại yêu đó tên là Sơn Uế."
"Hắn có quan hệ gì với Cừu Dư?"
"Sơn Uế đến có hai mục đích, một là xem Đông phủ tiêu diệt Nam phủ có phải vì ngôi mộ bên dưới không, có liên quan đến Hạo Nguyệt hau không. Nếu như không có gì, mà chỉ đơn giản là các yêu phủ tranh giành địa bàn với nhau thì phải nhân cơ hội trà trộn vào Đông phủ, khống chế Đông phủ tiếp tục sứ mệnh chó canh của Tu Cẩn." Bạch Ngôn Lê kiên nhẫn giải thích, "Mà nhiệm vụ như thế chắc chắn không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Sơn Uế không muốn lãng phí thời gian ở nơi linh lực yếu ớt như Hoang Phục, cho nên phái Cừu Dư đến."
"Vậy ngươi ngụy trang không tồi." Kéo tơ bóc kén, từng lớp sự thật lộ ra trước mắt, Thương Phạt vẫn kiềm chế.
"Không, cũng không thành công lắm đâu. Lúc đầu qua mặt được hắn thật nhưng dần dần, hắn đã phát hiện ra có điều không ổn." Bạch Ngôn Lê thản nhiên nói, "Chẳng phải hắn từng đến nói xấu ta với người hay sao?"
"Cho nên ngươi nổi sát tâm?"
"Đúng, nhưng mà không phải sát tâm với hắn. Cừu Dư còn đang ở Đông phủ thì vẫn kiểm soát được. Nhưng nếu muốn kéo dài thời gian cho Đông phủ thì phải ra tay với kẻ đứng giữa liên lạc, là Sơn Uế."
Rất được, rất thẳng thắn, đã gỡ bỏ mặt nạ hoàn toàn rồi.
Thương Phạt nhìn Bạch Ngôn Lê, lần đầu tiên phát hiện ra vị thê lữ loài người của mình là kẻ vô cùng sát phạt, quyết liệt.
"Sơn Uế chết rồi à?"
"Chết rồi."
Kẻ đứng giữa để liên lạc chết đi, Cừu Dư không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ có thể tiếp tục ẩn mình chờ lệnh, chính chức trở thành con tốt thí.
Cách đây không lâu, Bạch Ngôn Lê mới ra tay với Cừu Dư, là vì đã phát hiện ra điều gì sao?
Thương Phạt cau mày, suy nghĩ được một lúc đã bỏ cuộc, hỏi luôn cho vuông, "Vì sao lại động đến Cừu Dư?"
"Vì đã đến lúc."
Y nhẹ nhàng nói mấy chữ, khiến Thương Phạt nhớ đến đại yêu Độc Nhãn kia.
"Là vì gia chủ của Độc phủ đã bị gϊếŧ."
"Vâng."
"Sông Duy là hộ trận của thành Tử Thủy. Cái đêm con sông bị phá là đêm chúng ta trọ lại thành Tử Thủy."
"Vâng."
"Ngươi nói kẻ đứng sau Tu Cẩn, Sơn Uế, Cừu Dư là yêu quái ở Hầu Phục..." Ban nãy y nói đã đến lúc, là lúc nào? Đương nhiên là lúc không cần kiêng nể thế lực chống lưng nữa, cho nên mới....
"Sơn Uế bị Độc phủ lệnh cho đến Hoang Phục, cái chết của hắn khó lòng che giấu."
"Cho nên ngươi nhất định phải tiên hạ thủ vi cường?"
Bạch Ngôn Lê mím môi không nói.
Thương Phạt phất tay, đánh bay chiếc lục lạc trên bàn vào người y, nghiến răng nói, "Tâm tư của ngươi sâu thật đấy, từng bước tính kế cho đến ngày hôm nay. Lúc trước ngươi nói ngươi không biết gì về cái mộ bên dưới Nam phủ kia, tất cả đều là người của Hạo Nguyệt cho ngươi biết?"
Nghe đến đây rồi, có thể thấy được toàn bộ hành động của Hạo Nguyệt đang tuân theo sự sắp xếp của y.
"Ta lừa người đó." Bạch Ngôn Lê ngồi xuống, nhặt chiếc lục lạc lên, nhưng vẫn khom lưng không ngẩng đầu nhìn Thương Phạt, "Nhưng phu quân đã hứa với ta, sẽ không tháo nó xuống."
"Ha ha!" Thương Phạt không nhịn nổi nữa, Bạch Ngôn Lê khiến hắn tức đến bật cười, "Ngươi nói muốn ra ngoài chơi, muốn đi ngắm dông sông trên trời, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
"Sông Duy là kết giới mạnh nhất bảo vệ thành Tử Thủy. Muốn hạ được Độc phủ thì phải phá hủy nó trước."
"Con mẹ nó, đêm đó ngươi cố tình làm loạn!" Kiến hắn đau lòng biết bao! Tuy hắn giận Bạch Ngôn Lê vô duyên vô cớ trút lên đầu hắn, nhưng hắn vẫn tha thứ, thậm chí còn âm thầm xót y. Hóa ra, hóa ra..."Ngươi chơi đùa với ta như con khỉ trong gánh xiếc."
"Ta chia phòng ngủ với người để tiện chỉ huy phá hủy sông Duy, nhưng những thống khổ và đau thương của ta ngày hôm đó không phải giả dối." Đứng trước cơn thịnh nộ của Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê chẳng hề sợ hãi hay bất an, thái độ vô cùng điềm tĩnh, "Cảnh ngộ của loài người trong thành Tử Thủy là thật, Độc phủ chăn nuôi con người như gia súc cũng là thật. Người cho rằng khi ấy ta khó chịu như vậy là giả vờ hay sao?"
Thương Phạt cười nhạo, gật đầu chờ y tiếp tục lảm nhảm.
"Nhưng so với đau thương trong vô vọng, ta muốn đáp trả bằng hành động thực tế."
"Ngươi chỉ huy cuộc phá hoại?" Thương Phạt gằn từng chữ, "Chúng ta cùng nhau ra ngoài du lịch là giả, con mẹ nó, ngươi nói muốn ăn cá cũng là giả...."
Thương Phạt không nhịn được mà văng tục. Hắn hít sâu một hơi, lại day day thái dương, cất tiếng cười, khích lệ nói, "Nào, giờ còn gì nữa không? Qua ngày hôm nay ngươi không còn cơ hội nữa đâu. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, có gì muốn nói với ta nữa?"
"Ta...."
"Thôi." Thương Phạt vừa nghe giọng Bạch Ngôn Lê liền thấy phiền chán, thấy buồn nôn, muốn gϊếŧ người. "Ta hỏi ngươi, ngươi biết rõ ta sẽ mở phong ấn ở núi Phù Bạch, biết Diễm Uyên sau khi thoát ra ngoài sẽ nói cho ta biết tất cả, ngươi đã từng ngăn cản mà không thành công. Có phải ngươi thấy cũng đã đến lúc rồi không?"
"Nghĩa là sao?"
"Ngươi nói đã đến lúc, đến lúc rồi cho nên ngươi mới xử lú Cừu Dư, đến lúc rồi cho nên ngươi mới gϊếŧ Độc Nhãn. Bây giờ chắc cũng đến lúc rồi nhỉ. Ngươi đã đoán trước được ngày hôm nay, cho nên ngươi mới không làm gì hết, chờ ta đến hỏi ngươi những câu này. Có phải ngươi cũng đang chuẩn bị gϊếŧ ta không?"
"Không có."
"Ngươi nói nghe không thành thật tí nào." Thương Phạt khép mắt, thấp giọng nói, "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta không biết cụ thể Diễm Uyên đã nói với người những gì."
"Lúc mới gặp Tư Vĩ, ta cũng từng tò mò hỏi lão. Vì sao ngôi làng nhỏ xíu Bạch gia thôn kia lại được yên bình mấy trăm năm. Lão nói là vì có một đại yêu đã tình cờ đi nang." Thương Phạt vừa nói vừa sắp xếp lại suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình, "Ta cũng từng nghe ngươi nhắc đến, các đây không lâu, hoa lê nở đầy Bạch gia thôn là bởi vì yêu quái nào đó đã chết ở đầu làng."
Bạch Ngôn Lê nghiêm túc lắng nghe.
"Vì vị đại yêu đã chết này, Diễm Uyên đã từ Tuy Phục đến Hoang Phục. Hắn không gặp lại đại yêu kia nhưng lại thấy hành động bất thường của Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt đã bố trí một đại trận nào đó lấy Bạch gia thôn làm trung tâm." Thương Phạt nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê, "Thời điểm cũng vừa khớp với lúc ta đến."
Nắm lục lạc trong tay, hàng mi Bạch Ngôn Lê khẽ chớp.
Thương Phạt có chút khó chịu, càng nhắc đến chuyện năm đó, tâm trí hắn càng nặng nề. Cơn phẫn nộ lắng xuống, chỉ còn lại sự thất vọng tột cùng, "Việc ta mất đi ký ức và yêu lực, cả việc ngươi bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh ta nữa."
Sau khi nghe câu chuyện, dọc đường về, Thương phạt lại nhớ đến từng chi tiết nhỏ, từ những bữa ăn mỗi ngày, từ những hành động săn sóc bình thường, những biểu hiện lo lắng sợ hãi, những lúc ỷ lại nung nịu, những đêm ân ái bên nhau, cùng sự quan tâm, cảm thông vô điều kiện.
Tất cả...e rằng đều là giả dối, là màn kịch mà con người này dựng nên.
"Khế ước bạn lữ giữa ta và ngươi là sao? Rốt cuộc năm đó vì sao ta lại dẫn ngươi đến cây tình duyên?"
"Phu quân thật sự muốn biết ư?"
"Ngươi nói xem?"
"Nếu như phu quân biết tất cả," Bạch Ngôn Lê nắm chặt lục lạc trong tay, thấp giọng nói, "Người sẽ rời bỏ ta ư?"
"Bị ngươi lừa gạt lâu như vậy, ta cảm thấy mình đã đủ ngây thơ rồi." Thương Phạt nhếch mép, "Không ngờ đến bây giờ mà ngươi còn hỏi ta câu này. Con mẹ nó, ngươi cũng ngây thơ quá nhỉ?"
Bạch Ngôn Lê khàn giọng, tuyệt vọng nói,"Phu quân chắc sẽ không tha thứ cho ta đâu...."
"Làm bộ làm tịch cho ai xem?" Thương Phạt đứng bật dậy, tàn nhẫn nói, "Nhân lúc ta còn đủ kiên trì, chưa gϊếŧ chết ngươi, nói đi!"
"Nếu người thật sự muốn biết." Bạch Ngôn Lê chia tay ra, Thương Phạt lại nhìn chiếc lục lạc bằng bạc nằm trên lòng bàn tay, "Vậy thì người đeo nó lên đi."
"Ngươi lại định bày trò gì?" Thương Phạt cau mày.
Bạch Ngôn Lê cười khổ, "Đây là quà ta tặng cho người. Người đã hứa vinh viễn không tháo nó xuống."
"Nếu ngay từ đầu đã là giả dối." Thương Phạt hít thật sâu, "Thì tất cả những gì ta nói với ngươi bấy lâu cũng không xem là thật."
Nếu Bạch Ngôn Lê là thành viên của Hạo Nguyệt, nếu như năm đó hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn là do bọn họ giở trò sau lưng, thì đâu chỉ là mất lòng tin. Thương Phạt cảm thấy mình sắp nổi điên rồi.
"Cho nên không có giá trị gì sao?" Bạch Ngôn Lê rất cố chấp, liên tục hỏi, "Mỗi đêm ta cùng người, những khoảnh khắc hai ta hòa làm một, cũng không có ý nghĩa gì sao?"
"Câm miệng!" Thương Phạt rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, vung tay đạp nát cái bàn. Hắn căm tức nhìn Bạch Ngôn Lê, trong mắt đầy sự chán ghét, "Nói ra mấy câu này mà ngươi cũng không biết xấu hổ à?"
"Sao lại không thể nói....Chúng ta thực sự đã cùng nhau, ta...."
"Ngươi còn có liêm sỉ hay không?" Gió nổi cuồn cuộn dưới chân Thương Phạt. Hắn không khống chế được yêu lực, toàn bộ nội thất căn phòng bị phá hủy trong chớp mắt.
Lấy hắn làn trung tâm, cơn cuồng phong mang theo những mảnh vụn gỗ cắt qua mặt Bạch Ngôn Lê.
Máu chảy xuống cằm, nhưng Bạch Ngôn Lê không đưa tay lên lau, mà mắt cũng chẳng buồn chớp.
"Chuyện ngươi từng lên giường với ta mà cũng đem ra làm lợi thế để tranh cãi?" Thương Phạt thật sự cảm thấy mình có mắt như mù, "Sao ta lại từng coi trọng ngươi cơ chứ? Sao ta có thể nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều một kẻ đê hèn, bất kham như ngươi cơ chứ?"
"Ta không có...." Bạch Ngôn Lê trăm miệng cũng không bào chữa được, "Ta không dùng đó làm lợi thế."
"Ngươi khiến ta buồn nôn." Thương Phạt thở ra một hơi, trận gió lốc trong phòng chậm rãi lắng xuống, mà hắn cũng tỉnh táo lại, "Quả nhiên không nên nói chuyện yêu đương gì với lũ gia súc. Ngươi thật bẩn thỉu."
"Thương Phạt..." Bạch Ngôn Lê chìa bàn tay đã bị móng tay găm đến nhuốm máu, khiến cho chiêc lục lạc cũng bị nhuộm đỏ, nài xin, "Người đừng nói về ta như thế....Xin người..."
"Ta cầm lấy, ngươi sẽ nói?" Thương Phạt không có tâm trạng quanh co nữa.
Trong mắt Bạch Ngôn Lê ngập nước, nhưng y nén khóc, lại chia lục lạc ra, liên tục gật đầu.
Thương Phạt vươn tay ra, khi đầu ngón tay chạm phải đối phương, hắn cứ như đυ.ng phải rắn rết, lập tức rút tay về.
Bạch Ngôn Lê ngơ ngác nhìn hắn.
Thương Phạt nhíu mày giật ngón tay. Chiếc lục lạc tự động bay vào tay hắn.
Trước ánh mắt tha thiết mong chờ kia, Thương Phạt không hề muốn nhưng cũng đành thỏa hiệp, treo lục lạc về bên hông.
Bạch Ngôn Lê dường như phát điên nở nụ cười ngây dại, cứ như thể Thương Phạt đeo lục lạc chẳng khác nào đã tha thứ cho y. Y ngẩng đầu lau khóe mắt.
Thương Phạt hết kiên nhẫn, "Nói được chưa?"