Cái gọi là lệnh triệu tập chỉ có thể là mệnh lệnh của bề trên dành cho thuộc hạ.
Đời này, Thương Phạt chưa tưng nghĩ sẽ tới lúc mình nhận được thứ đó.
Hắn trầm mặt không nói lời nào. Phía dưới, Tư Vĩ đến gần lão điểu, thì thầm, "Lại có tên điếc không sợ súng như vậy sao?"
"Vị này nhà chúng ta....." Đan ngoài mặt thở dài nhưng trong bụng lại cười trên sự đau khổ của người khác, ngả ngớn nói, "Chưa chắc sẽ phát động chiến tranh vì công to chuyện lớn gì, nhưng mà một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ này..."
Hắn không nói nữa, Tư Vĩ cũng cũng đành lắc đầu ngao ngán.
"Đúng là xúi quẩy." Đan sờ cằm mình, "Sao tên Chu Yếm này lại cứ thích đâm đầu tìm chết vậy cơ chứ?"
Không chỉ hắn, nhìn vẻ mặt Thương Phạt, bất cứ ai trong phòng cũng có suy nghĩ như vậy.
"Ngươi!" Im lặng một hồi, Thương Phạt chỉ tay vào Tư Vĩ.
Lão nhện nơm nớp lo sợ tiến đến, chỉ sợ mình cũng xui xẻo lây.
"Đọc." Chỉ có độc một chữ bật ra, đủ thấy Thương Phạt đang nông giận cỡ nào.
"Khụ khụ." Tư Vĩ co rúm người nhận lấy cuốn vải màu đỏ kia mở ra, bên trên chỉ có ngắn gọn vài câu.
"...." Tư Vĩ nhìn lão điểu tìm sự đồng cảm, rồi lại len lén nhìn chủ thượng đang ngồi trên ghế lớn.
Bạch Ngôn Lê không hiểu lệnh triệu tập là thế nào, nhưng nhìn bầu không khí trong sảnh cũng đoán ra được một chút.
So với Tư Vĩ, y hiểu tính tinh Thương Phạt hơn, thấy lão nô bộc do dự mãi, y chủ động mở miệng nói, "Lão cứ đọc đi."
Vào lúc này mà còn quanh quanh co co thì chỉ tổ khiến Thương Phạt giận hơn.
"Yêu quái Đông phủ kia...." Trên lệnh triệu tập viết đung như thế, giọng văn hết sức bỡn cợt, nhưng Tu Vĩ nào dám thể hiện ra, chỉ có run rẩy đọc, "Cút đến Yếu Phục cho ta."
"..." Can đảm lắm, Đan âm thầm vỗ tay khen ngợi, ngoài miệng không nói gì.
"Còn gì nữa?" Có vị yêu vương trong sảnh đang vểnh tai lên nghe, lão nhện chỉ đọc được có đến đó rồi ngừng.
"Hết rồi." Nuốt nước bọt, Tư Vĩ cuộn tấm vải lại.
"Hết rồi?" Tiếng bàn luận lại ồ lên, mấy vị yêu vương đồng loạt há hốc mồm.
Thương Phạt lại hét sức bình tĩnh, vân vê ngón tay mình, lại cất một tiếng cười khẽ.
"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê cau mày, đứng dậy đi xuống.
Tư Vĩ thấy y tự mình đến lấy, liền dâng cuốn vải lên. Bạch Ngôn Lê mở ra xem thật kỹ, cũng bắt đầu hiểu được chút tính khí của vị đại yêu tên Chu Yếm này.
Ở một góc độ nào đó, hắn khá giống với bạn lữ của y.
Thô bạo, thẳng thắn, không coi ai ra gì.
"Người sẽ đi sao?" Bạch Ngôn Lê hỏi.
Đây là câu hỏi ai cũng nghĩ đến nhưng không ai dám mở miệng.
Thương Phạt ngồi dậy, rất khó đoán tâm trạng hắn chỉ bằng nét mặt, "Đi?"
Chữ này đầy ý chế nhạo, Bạch Ngôn Lê gật đầu, "Vậy là không đi rồi."
"Đương nhiên không đi." Thương Phạt soạt một tiếng mở quạt phe phẩy cho mình, "Hắn bảo ta đi ta liền đi, thế có khác nào vâng lệnh hắn."
"Ừm." Ném cái gọi là lệnh triệu tập xuống đất, Bạch Ngôn Lê quay về chỗ cũ.
Thương Phạt nhìn chăm chằm cuốn vải đỏ, lại ngoắc tay với tiểu yêu vừa đến báo tin.
"Gia chủ?" Trong sảnh toàn lãnh đạo cấp cao, tiểu yêu kia có chút run sợ.
Cũng may giọng điệu của Thương Phạt nghe khá ôn hòa, "Ta cũng có lệnh triệu tập dành cho hắn."
"Ngài muốn nói gì, thuộc hạ lập tức chuẩn bị." Tư Vĩ đứng dậy.
Thương Phạt ngoài cươ trong không cười, đề lên tấm lệnh triệu tập vừa được chuẩn bị ba chữ.
"Đấu tay đôi."
"...." Bạch Ngôn Lê nhận lấy bút lông từ tay hắn xong, nhìn ba chữ kia, khóe miệng giật một cái. Cái vị này nhà y tính tinh đúng là chẳng khó đoán tí nào.
Thương Phạt vốn định dẹp yên mâu thuẫn trong hòa bình, nhưng tấm lệnh triệu tập này đã phát ra, đàm phân cái con khỉ.
Quay về Phù Dung trấn, hắn phát hiện yêu phủ của mình lại rộng thêm mấy lần, tâm trạng phức tạp đi dạo vòng quanh.
Bạch Ngôn Lê vẫn luôn đi theo bên cạnh, thi thoảng lại lén cười ngây ngô.
Thương Phạt vưa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại nói với y mấy câu, "Làm sao? Mặt ta có dính gì à?"
Cứ bị nhìn chằm chằm như vậy, dù sao cũng ngại chứ.
"Hai tháng không gặp phu quân." Bạch Ngôn Lê sóng vai cùng hắn, lại to gan lớn mật ôm cánh tay hắn, nịnh nọt, "Người càng đẹp trai hơn rồi."
Đúng là da mặt dày, Thương Phạt cũng không chịu nổi, "Thôi đi."
"Sao lại thế?" Bạch Ngôn Lê bất mãn nói, "Ngay cả nói thật mà cũng không cho à?"
"Không ngờ tới." Thương Phạt cố tinh chuyển đề tài, nhưng hắn cũng thật lòng cảm khái, "Chẳng hiểu sao lại thành cái yêu phủ lớn thế này."
Sau này nếu hắn mang cả phủ về tộc rồi thả ra, chắc sẽ khiến các thành viên trong tộc khϊếp sợ.
"Làm ăn mà, càng lớn càng tốt chứ." Bạch Ngôn Lê kéo tay hắn, người càng dựa sát vào.
"Ngươi coi yêu phủ như chuyện kinh doanh?"
"Không phải sao?" Bạch Ngôn Lê nói như lẽ đương nhiên.
Thương Phạt dừng lại. Dù hắn mới thực sự là người lập ra yêu phủ nhưng lại không có bao nhiêm cảm giác chân thực. Còn Bạch Ngôn Lê thì lại tính toán mọi thứ rất rõ ràng.
Một khi đã làm mà không làm lớn thì khiến người ta thất vọng, nhưng làm lớn rồi hắn lại không muốn phải gánh trách nhiệm của gia chủ. Thương Phạt quyết định thuận theo tự nhiên, "Ta vừa bế quan xong, hơi mệt rồi."
"Vậy thì về nghỉ ngơi thôi." Bạch Ngôn Lê đổi hướng, miệng vẫn nói, "Ban nãy tưởng người định về nghỉ luôn nên đã chuẩn bị phòng từ sớm. Người có muốn tắm trước không?"
"Ừ."
"Ta chuẩn bị cho người mấy bộ quần áo mới. Phu quân thích nhất màu xanh sẫm có đung không?"
"Ừ." Bị y lôi kéo, Thương Phạt bắt đầu híp mắt lại.
Bạch Ngôn Lê dùng sức, kéo cái vị đại yêu đang chơi xấu không chịu bước đi đàng hoàng kia, "Người đã hứa với ta sau khi bế quan xong sẽ đưa ta ra ngoài chơi."
"Ừ." Đến nơi, Bạch Ngôn Lê mở cửa ra, Thương Phạt bước vào.
"Ngươ chơ một lát, ta gọi ngươi đến chuẩn bị." Bạch Ngôn Lê vào nhà rồi lại vội vàng chạy ra, không lâu sau thì có một bán yêu khiêng thùng gỗ lớn đến.
Bạch Ngôn Lê đứng cạnh chỉ tay năm ngón. Sau khi đám bán yêu và tinh quái lui đi rồi, y cởϊ áσ ngoài, vén ống tay áo lên.
Thương Phạt đã cởi gần hế, thấy y đứng bên thùng tắm lớn, nhíu mày hỏi, "Làm gì thế?"
"Giúp người tắm rửa." Bạch Ngôn Lê còn chẳng buồn chớp mắt, mang cái ghế nhỏ tới.
Thương Phạt nhún vai, lười cự tuyệt, bèn bay thẳng vào thùng.
Động tác của hắn hơi lớn, khiến nước bắn tung tóe. Bạch Ngôn Lê bất đắc dĩ lau nước trên mắt, "Người vẫn cứ như thế."
"Thế nào?" Trong nước còn có cả cánh hoa. Thương Phạt buồn tay gảy gảy.
"Tính tình trẻ con. Ngày trước cũng thế, mỗi lần tắm cho người xong, ta lại phải thay quần áo khác." Y nâng tay lên, nhẹ nhàng dội nước ấm cho hắn, giúp hắn xoa bóp đỉnh đầu.
Thương Phạt thích ý ngả ra sau, dựa đầu vào ngực y, mắt nửa khép nửa mở thờ ơ nói, "Ngươi nói lúc ta còn mất trí hả?"
"Vâng." Vẻ mặt Bạch Ngôn Lê hết sức dịu dàng, động tác trên tay cũng nhẹ, "Khi ấy, tuy người ngây ngốc nhưng lại rất ưa sạch sẽ."
"Có mệt không?"
"Sao cơ ạ?"
Thương Phạt nhắm mắt lại, nói nhỏ, "Trước kia, chăm sóc ta có mệt không?"
"Ừm..." Không ngờ hắn lại hỏi câu này, Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, dịu dàng nói, "Không mệt, rất thoải mái."
"Thoải mái?"
"Vâng, thoải mái." Nụ cười vẫn như trước, Thương Phạt mở mắt ra, thấy y đang nhìn minh rất chân thành, giọng nói đầy hoài niệm, "Bởi vì khi đó không cần suy nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là chung sống với người."
"Còn giờ thì sao?" Thương Phạt cho là y đang oán giận việc quản lý yêu phủ vất vả, "Mệt lắm không?"
"Không." Bạch Ngôn Lê lắc đầu phủ nhận, dịch tay xuống một chút. Thương Phạt bị y đẩy ngồi thẳng dậy. Y bắt đầu giúp hắn chà lưng, "CŨng không khó khăn gì, vì ta biết người luôn ở sau lưng ta bất cứ khi nào."
"Ừ." Nếu như vậy thì hình như Thương Phạt được lợi quá rồi.
Được hầu hạ tắm rửa cẩn thận, Thương Phạt chậm rãi nhắm mắt tĩnh tâm. Hắn ngáp một cái, cơn buồn ngủ từ từ xâm chiếm, khiến đầu óc mơ hồ.
Trong lúc đó, hình như hắn nghe thấy tiếng nước động, phản ứng chậm mấy giây, một lúc sau thì giật mình.
Không biết từ khi nào, Bạch Ngôn Lê đã vào trong thung tắm, một tay ôm vai hắn, một tay mò xuống cầm lấy....
"Ngươi..." Thương Phạt lại ưỡn lưng lên.
Bạch Ngôn Lê nằm nhoài trên ngực hắn, động tác của bàn tay chìm dưới nước không dừng lại, "Những chỗ khác đều cọ rửa rồi, chỗ này cũng nên...."
"Ngươi đang tự chuốc khổ vào thân đấy." Thương Phạt hít thở không thông, nghiến răng nghiến lợi, "Giờ mà cũng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta."
"Sao lại gọi là kɧıêυ ҡɧí©ɧ." Bạch Ngôn Lê hít một hơi, lập tức chôn cả đầu xuống nước, hai phút sau mới nổi lên, há miệng thở dốc, "Rõ ràng ta đang chông ghẹo người mà."
"Sáng mai không dậy nổi thì chớ có oán ta." Thương Phạt uy hϊếp một câu, không chờ trả lời đã ôm Bạch Ngôn Lê ra khỏi nước, mau chóng đến bên giường.
...
Quả nhiên hôm sau Bạch Ngôn Lê không dậy nổi, đến ngày tiếp theo cũng còn năm lì trên giường, lười nhúc nhích.
Ngày thứ tư, sau khi Thương Phạt tự bưng cơm nước tới, y mới ai oán ăn vài miếng, ép mình chuyển đến nằm trên ghế cạnh cửa sổ.
Tâm trạng Thương Phạt cực kỳ tốt, cái gì mà phiền phức với Chu phủ ở Yếu Phục, cái gì mà mấy trăm ngàn yêu quân đối đầu trên sông, mấy chuyện đó có gì mà quan trọng.
Hắn thân là đương gia Đông phủ, Bạch Ngôn Lê là người nắm quyền thực tế, hai vị trốn tiệt trong phòng suốt mấy hôm, đám yêu quái và bán yêu thuộc cấp hoảng muốn phát điên.
Con ngươi có câu, tiểu biệt thắng tân hôn, ai mà dám đi quấy nhiễu tầm này.
Đành lòng nhẫn nhịn, bọn họ chờ một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, lửa sắp cháy đến mông, ấy thế mà tiểu viện ở trung tâm yêu phủ vẫn chưa mở cửa.
Hết cách, thân làm tâm phúc số một, Tư Vĩ và Đào Bão Bão bị phái đến tìm hiểu tình hình.
Bạch Ngôn Lê vừa mới bình phục, biết chắc đám thuộc hạ đang loạn ra sao, mặc kệ sắc mặt khó coi của Thương Phạt, y bảo hộ vệ gọi các lãnh đạo cấp cao đến một gian phòng.
Thương Phạt biểu hiện cực kỳ khó ở, ngồi ở chính giữa. Đan cùng các yêu quái khác cung kính hành lễ.
Bạch Ngôn Lê đứng bên cạnh, mỉm cười hỏi thăm sức khỏe chúng yêu.
"Chuyện ngài yêu cầu đấu tay đôi..." Đã mấy ngày rồi không có động tĩnh, Đan cảm thấy chuyện rất vô căn cứ, "Chu Yếm hẳn là không đồng ý đâu. Dù sao xét về quân số, số lượng của chúng ta đông gấp ba lần chúng, nhưng xét về thực lực thì chúng mạnh hơn nhiều."
Nếu yêu quái ở đẳng cấp thấp thì có thể dựa vào số lượng quyết định thắng thua, nhưng khi đẳng cấp cao rồi, chênh lệch thực lực không phải thứ mà số lượng có thể bù đắp.
Ở Đông phủ, tiểu yêu đã được xem là lợi hại, nhưng ở Chu phủ, nghe đâu kẻ có thực lực yếu nhất trong yêu quân cũng ở hóa hình kỳ.
Trong hoàn cảnh ấy mà lại chọn một mình quyết đấu? Tuy nói đấu tay đôi là hình thức yêu quái sùng bái, nhưng Thương Phạt và Chu Yếm đều không phải yêu quái du đãng đơn độc, phía sau bọn họ còn có yêu phủ, rất nhiều chuyện phải suy xét.
"Đấu tay đôi là do ta quyết định." Thương Phạt dửng dưng nói, "Hắn có đồng ý hay không, không quan trọng."
"Liệu có thể...." Đan còn định nói gì nữa thì chợt bên ngoài, có tiểu yêu chạy vào, vẻ mặt hớt hải, "Là thư từ Chu phủ."
"Mang đến đây." Bạch Ngôn Lê thấp giọng.
Đan lập tức nhìn sang thứ trên tay tiểu yêu kia. Những yêu quái khác trong sảnh cũng đổ dồn về phía gã.
"Đọc đi." Bạch Ngôn Lê lên tiếng.
"Con mẹ nó ngươi cút đây!" Đan há to miệng, sững sờ chốc lát mới đọc nốt câu còn lại trong thư, "Ta ở Yếu Phục chờ ngươi. Thua phải gọi bằng cha."
"Chuyện này...." Gấp thư lại, Đan hoàn toàn cạn lời.
Bạch Ngôn Lê cũng thấp thỏm, ngơ ngác nhìn Thương Phạt.
Thương Phạt đưa tay ra, xoa xoa đầu Bạch Ngôn Lê.
Sau khi bẹo bẹo khuôn mặt y chán rồi, Thương Phạt mỉm cười, ý vị thâm trường, "Ta sắp có con rồi."