"Cái tên lắm mồm này...." Tư Vĩ nghiến răng nghiến lượi, lau mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa. Cảm nhận được ánh mắt ác liệt sau lưng, lão cứng đờ người quay lại, lắp bắp nói, "Tôn chủ, chuyện này....."
Thương Phạt đặt chén rượu lên bờ, mặt không cảm xúc nhìn lão nô bộc vô tích sự của minh.
"Ngài nghe ta giải thích." Tư Vĩ hít sâu, lúng túng nói, "Lúc trước ta đi lấy rượu cho ngài, phu chủ giao chìa khoa cho Đào Bão Bão giữ. Y hiếu kỳ hỏi ta một câu, ta nói ta theo ngài ra ngoài tắm suối nước nóng. Y nằng nặc đòi theo nhưng ta ngăn lại. Y đành hỏi suối nước nông ở đâu để sau này có dịp sẽ đến. Ta không ngờ...."
Lão lại nhìn Bạch Ngôn Lê cầu cứu trong im lặng.
Chẳng nghĩ cũng biết, Đan sẽ không đột nhiên tìm đến đây, ai bắt hắn đưa tới là chuyện rất rõ ràng. Mà tên yêu hoa Đào Bão Bão kia rất dễ lừa, Bạch Ngôn Lê chỉ cần dụ dỗ mấy câu, y đã tuôn ra sạch.
Bạch Ngôn Lê phủi phủi bụi bặm trên người, đưa mắt nhìn quanh suối nước nông được vây trong những tảng đá lớn. Mãi đến khi Thương Phạt chậm rãi rời mắt sang Đan, Tư Vĩ kể mọi chuyện đầu đuôi rõ ràng, y mới đi về phía trước.
"Phu chủ lệnh cho ta đưa tới." Đối diện với ánh mắt Thương Phạt, Đan trước tiên hành lễ, rồi mới bất đắc dĩ nhún vai, "Lời phu chủ nói, ta không dám không nghe."
Nếu thật sự hắn cung kính vâng lời thật thì cũng sẽ chẳng để Bạch Ngôn Lê khổ sở bò xuống khỏi lưng mình đến mức ngã dập mông như thế. Hắn mang người đến chẳng qua chỉ vì tò mò muốn xem trò vui thôi.
Thương Phạt không vạch trần, uống tiếp bầu rượu thứ hai. Bây giờ hắn đang rất thư giãn.
"Các ngươi về trước đi." Tới bên bờ nước, Bạch Ngôn Lê ngồi xổm xuống, nhìn màn sương trắng lượn lờ.
Đan đứng im đó, cợt nhả, "Chỗ tốt thế này, phu chủ cho ta xuống tắm cùng đi. Gần đây trong phủ nhiều việc, bận rộn quá"
Ngón tay chạm vào nước suối xanh lục, Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Hai mươi viên."
Đan háo hức chờ kịch vui bỗng giật minh, "Chuyện này...."
"Ba mươi viên." Vẫn ngồi xổm bên bờ nước, Bạch Ngôn Lê thử nhúng cả bàn tay xuống.
"Ba....Ba mươi viên?" Đan hơi lắp bắp, không ngờ người này lại hào phóng như vậy.
"Bốn mươi." Rất bình tĩnh, Bạch Ngôn Lê thậm chí còn không nhìn Thương Phạt.
Đan nhìn bóng lưng của con người này, hơi do dự, "Ta xuống tắm chút, không ảnh hưởng đến ngài và gia chủ nói chuyện...."
"Năm mươi viên." Đứng dậy, Bạch Ngôn Lê ngắt lời hắn, hờ hững liếc mắt về phía Tư Vĩ đang ngây như trời trồng.
Lão nhện cũng bị cuốn vào cuộc mặc cả này, vô thức nhìn về phía tôn chủ nhà mình.
Thương Phạt vẫn nghiêng người dựa vào tảng đá, vẻ mặt lơ đãng tận phương nào.
"Phu chủ, ngài bỏ ra cái giá như thế...." Dù trong lòng đang hú hét nhưng Đan vẫn phải nuốt nước bọt cho đỡ căng thẳng, "Không ổn lắm đâu...."
"Sáu mươi." Bạch Ngôn Lê nói như chém đinh chặt sắt, liếc nhìn hắn một cái, nở nụ cười giả tạo, "Làm yêu quái không thể quá tham lam được đâu."
"...." Hoàn toàn chìm đắm trong sáu mươi viên nhất đẳng linh tinh thạch, lão điểu suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên tại chỗ. Hắn kìm nén cơn xúc động, vội thưa, "Ta đi, đi ngay, đi ngay lập tức, đi trong trong nháy mắt."
Nói vậy, hắn giơ tay lùi về phía sau.
Tư Vĩ bấy giờ mới xem như sực tỉnh, kinh ngạc nhìn Bạch Ngôn Lê, sau đó lại nhìn Đan.
Đảo qua đảo lại mấy lần, lão định nói gì đó nhưng Bạch Ngôn Lê đã hờ hững lên tiếng.
"Đưa lão ta theo cùng."
Ngón tay nhắm thẳng vào đầu lão chẳng sai một ki... Tư Vĩ nhận thấy vẻ mặt của Đan rất chi khó xử, thì con người kia lại lạnh lùng nói tiếp, "Thêm mười viên."
"...." Không có phòng bị, Đan bưng tay che miệng, bị chính nước bọt của minh khiến cho chết sặc. Hắn cúi người ho một trận, sau khi thở đều rồi thì nhanh như chớp lao đến tóm lấy Tư Vĩ lôi đi.
Không nhận được mệnh lệnh của Thương Phạt, Tư Vĩ nào dám nhúc nhích. Lão giây đành đạch, nhưng lão điểu đang lôi kéo thấp giọng quát, "Có muốn linh tinh thạch hay không?"
"Cái gì...." Vẻ mặt đần ra, Tư Vĩ không dám nhúc nhích.
Thương Phạt vẫn còn ngâm minh đằng kia, Đan không tiện ra tay trực tiếp, chỉ có thể dụ dỗ, "Ta mang lão đi. Được thêm chục viên nhất đẳng linh tinh thạch, ta cho lão năm viên."
"Có ý gì?" Vẽ mặt lão nhện nứt toác ra, há hốc mồm, "Thế sáu mươi viên y nói lúc nãy cũng là...."
"Ban đầu bàn trước, ta đưa phu chủ đến đây, y cho ta mười viên." Nếu không có lợi thì hắn việc gì phải đêm hôm băng đèo lội suối đưa một con người đến đây. Tâm trạng tò mò muốn xem chút trò vui cũng không bằng nguy hiểm khi khiến Thương Phạt nổi giận. Đan phấn khích nói, "Hào phóng chưa?"
Dễ kiếm lời thế sao? Linh tinh thạch trân quý nhường nào, hầu hết các cuộc đại chiến giữa các yêu phủ đều là vì tranh đoạt thứ đó. Nhất đẳng linh tinh thạch, mẹ ơi, sống đến ngàn năm, Tư Vĩ chỉ có được một viên.
Một viên duy nhất!
Phu chủ hẳn là.... Đầu óc có vấn đề rồi. Gia chủ có biết y điên như thế không?
Tư Vĩ ngây người, vẫn hoang mang nhìn cái vị đang ngâm mình trong nước.
Được lắm.... Thương Phạt nhếch môi, ánh mắt sâu hút nhìn xoáy vào Bạch Ngôn Lê.
Xem ra y biết....Cũng phải, con người này dám trắng trợn mua bán như thế, có vẻ như cũng không muốn dối gạt tôn chủ.
"Mười viên." Hạ thấp giọng, Tư Vĩ bắt đầu mặc cả.
Đan nhíu mày, lộ chút sát ý, "Tham lam quá đấy."
"Ta không đi thì sáu mươi viên kia, một viên ngươi cũng đừng mơ." Nhất đẳng linh tinh thạch đó, không nhận được cái giá xứng đáng thì đâu đáng liều mạng.
"Được." Đan cắn răng đồng ý.
Tư Vĩ bàn xong điều kiện nhưng cũng không dám đi ngay. Lão quay đầu nhìn lại vị tôn chủ của mình.
Thương Phạt vẫn ung dung thưởng thức cảnh khôi hài trước mắt, đợi tên hạ nhân đang run lẩy bẩy nhìn mình, hắn mới quay sang nhìn Bạch Ngôn Lê, hờ hững gật đầu.
Thở phào nhẹ nhôm, Tư Vĩ vui mừng như điên. Sau khi liếc mắt ra hiệu với Đan, hai yêu quái đều bay lên, biến mất sau ngọn núi.
Cách một màn hơi nước trắng toát lượn lờ, Bạch Ngôn Lê khom lưng cởi giây.
Thương Phạt đối diện nhìn y, hai tay gác lên tảng đá lớn sau lưng.
Bạch Ngôn Lê bước xuống nước, mặt không đổi sắc mà cởi hết quần áo.
Dưới ánh trăng đỏ thẫm, nửa thân trên của y nhanh chông lộ ra.
Thương Phạt tự rót tự uống, làm như không thấy có người đang đến gần.
Bạch Ngôn Lê từng bước tiến đến, mãi đến khi mũi chân mình chạm được vào mũi chân bạn lữ ở dưới nước mới chịu dừng.
"Cho chúng linh tinh thạch à?" Nhìn Bạch Ngôn Lê thì có vẻ như y không hiểu rõ thái độ của hắn sau buổi hội nghị chiều nay. Thương Phạt vốn tưởng chiến tranh lạnh sẽ tiếp tục kéo dài, ai ngờ mới đến đêm, đối phương đã tìm đến cửa."
"Nhất đẳng linh tinh thạch." Nước ngập đến ngang ngực Bạch Ngôn Lê, y bình tĩnh nhấn mạnh.
Thương Phạt cau mày, giọng điệu nghe không ra hỉ nộ, "Bảy mươi viên, thế mà ngươi cũng dám bỏ ra."
"Nếu có thể xóa bỏ sự không vui của người, bảy trăm viên cũng đáng."
Thương Phạt ngửa đầu uống một hớp rượu. Nuốt xong, y rũ đầu xuống, mở miệng nói một câu toát đầy khí lạnh, "Cầm của cải của ta mà phung phí như vậy, ngươi cũng không lo ta không vui sao?"
"Phu quân vốn đã không vui rồi." Bạch Ngôn Lê không thấy rõ sắc mặt hắn, nhưng tối nay đến đây, y đã chuẩn bị tinh thần cả.
"Không vui thì có nhiều loại." Mở miệng, Thương Phạt nói trong cổ họng, "Một loại là mặc kệ ngươi làm gì thì làm, còn một loại..." Hắn ngẩng lên, nheo mắt, "Dìm ngươi xuống suối này, cho ngươi chết đuối một lần và vinh viễn."
Dù vẻ mặt hờ hững, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.
Thương Phạt quan sát từng biến đổi nhỏ trên gương mặt Bạch Ngôn Lê.
Con người này chẳng có lấy một chút e sợ trước ánh mắt của hắn, chỉ nhẹ nhàng nói, "Với ta thì hai loại này không có gì khác nhau."
Không có cách nào tiến về phía trước hơn nữa, có bước thêm cũng chỉ có thể rúc vào ngực Thương Phạt. Mái tóc Bạch Ngôn Lê bập bềnh trên mặt nước, dưới ánh tráng, rất giống với một cảnh tượng đã diễn ra cách đây không lâu.
Thương Phạt nhớ lại, cái lần vào núi trốn tránh yêu quái truy đuổi, đêm ấy Bạch Ngôn Lê muốn tắm, hắn mang y ra ngoài, rồi lại lừa hắn xuống nước, bắt hắn tắm cùng.
Đêm đó, hắn phát giác Bạch Ngôn Lê căm hận yêu quái nên nổi lên sát tâm, nhưng cũng lại vì chuyện xảy ra ở đầm nước, y chủ động dâng cho hắn nụ hôn, nên hắn mới bỏ qua.
"Lại khóc à?" Thương Phạt trầm ngâm.
Bạch Ngôn Lê mím môi, không nói dối, chỉ lắc đầu.
"Tối hôm đó ngươi khóc ầm ĩ trong đầm nước." Không nhỉ hôn, hắn còn chứng kiến Bạch Ngôn Lê gần như sụp đổ mà khóc òa như đứa trẻ, "Khiến ta hoàn toàn bối rối."
Sự yếu ớt của y khiến hắn buông lỏng đề phòng, rồi sự thân cận ngay sau đó mê hoặc hắn. Chỉ sau một cái hôn, sát tâm đã nổi lên lại bị dập tắt.
"Mỗi khi ta nảy sinh ý định gϊếŧ ngươi." Từ lúc y quyết tâm lãnh đạo Bạch gia thôn chiến đấu, đến lúc y bình tĩnh đối mặt với loạn lạc ở Áo thành, rồi quản lý cả yêu phủ, Bạch Ngôn Lê không hề giống với người đã khóc như đứa trẻ trong đầm hôm ấy, "Ngươi sẽ cho ta điều bất ngờ."
Không hề căng thẳng khi bị vạch trần, Bạch Ngôn Lê rất bình tĩnh nhìn Thương Phạt đăm đăm, chứa chan tình cảm.
"Lần này thì sao?" Để chén rượu xuống, Thương Phạt ngồi thẳng lên, cười lạnh với y, "Định chơi chiêu gì để khiến ta phân tâm?"
Bạch Ngôn Lê im lặng.
Thương Phạt lại giễu cợt, "Lần này khóc cũng không được đâu, lần trước đã dùng rồi."
"Cho nên hôn cũng không có tác dụng à?" Bạch Ngôn Lê không phản bác. Y túm gọn tóc của mình ra sau, dùng sợi dây đỏ buộc lại.
"Ngươi đoán xem?"
"Nếu như có thể không dùng thủ đoạn mà được ở bên người." Bạch Ngôn Lê thản nhiên nói, "Thì ta chẳng cầu gì hơn."
"Ta ghét những thứ phức tạp." Thương Phạt không buồn xem vở tuồng của y, "Càng ghét kẻ bụng dạ thâm hiểm."
"Ai cũng muốn sống thật đơn giản." Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn trăng, "Mà khi người sinh ra với phận thấp hèn, vì miếng cơm manh áo, người phải tính toán, phải mưu mô, ai cho người đơn giản?"
Thương Phạt không nói gì.
Bạch Ngôn Lê cười khẽ, "Sau khi người cùng ta bái đường thành thân, người là thân nhân duy nhất của ta. Để ở bên cạnh người, ta sẽ làm mọi cách, kể cả dùng thủ đoạn hay gì đi nữa."
"Cũng biết là ta ghét?"
"Phu quân sợ không khống chế được ta sao?" Bạch Ngôn Lê bỗng nghiêng đầu.
"..." Thương Phạt cau mày, bầu không khí có chút không ổn rồi.
"Phu quân ghét kẻ tâm cơ tính toán, giờ gì sao?" Khịt mũi, Bạch Ngôn Lê thấp giọng nói, "Cái tâm cơ mà phu quân nói đến, với người thì nó là thủ đoạn, còn với ta, đó là kỹ năng sinh tồn, ta không thể từ bỏ."
"...."
"Không phải phu quân rất ghét kẻ tâm cơ sao?" Bạch Ngôn Lê rướn người về phía trước, bàn tay lần xuống, "Vậy nếu không cần dùng tâm cơ nữa thì thế nào?"
Thương Phạt bị mấy câu của y khiến cho rối loạn, bỗng nhiên...hắn cứng đờ người.
Tay Bạch Ngôn Lê mò rất chuẩn xác tới người hắn, rồi chủ động ngồi lên đùi.
"Dùng thân thể cảm nhận, có được không?"
"Xuống." Ngón tay kia cực kì linh hoạt, Bạch Ngôn Lê không dừng một chút nào, Thương Phạt chỉ có thể khàn giọng quát.
"Người cũng đâu ghét bỏ ta. Không suy tính nữa, chắc là người sẽ cảm nhận được?" Bạch Ngôn Lê thỏ thẻ, tiếp tục thân cận.