Thê Lữ Khế Ước / Đại Yêu

Chương 18: Ghét con người

Hai người ở trong núi suốt mất ngày. Nói cũng buồn cười, cuối cùng Thương Phạt phòng Bạch Ngôn Lê như phòng trộm, mấy mối hiềm nghi trước đó cũng quên luôn.

Sau biến cố trên trấn, y lúc nào cũng tìm cơ hội dính chặt lấy hắn. Sau lần hôn nhau trong đầm nước đêm nọ, hình như hắn cũng không biết phải dùng lập trường nào để cự tuyệt nữa.

Mãi đến khi rời núi, Thương Phạt mới thả lỏng được chút ít, bởi vì tâm trạng Bạch Ngôn Lê thay đổi, không còn như lúc lánh nạn trong hang. Dọc đường về, họ đi ngang thôn làng. Giấy trắng bay khắp nơi, còn văng vẳng tiếng khóc, nhà cửa lụp xụp rách nát, không khiến người ta khó hình dung chuyện gì đã xảy ra.

"Phu quân...." Bạch Ngôn Lê bước chậm lại, chờ khi Thương Phạt sóng vai với mình mới khàn giọng nói, "Có phải trong thôn cũng xảy ra chuyện rồi không?"

Các thôn làng quanh đó đều bị tấn công, liệu Bạch gia thôn có may mắn thoát được?

"Sợ thì đừng có về." Thương Phạt ngẫm nghĩ, cứ ở Hoang Phục mãi thì sẽ không tìm được cách giải trừ khế lữ, cho nên muốn đến các phục khác xem sao.

"Đó là nhà chúng ta." Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng kháng nghị, "Sao lại không về cơ chứ?"

Là nhà của ngươi thôi. Thương Phạt bấy giờ mới nhận ra cách xưng hô của y, bất mãn nói, "Ta đã bảo rồi, không muốn ngươi gọi như thế."

"Nhưng chẳng phải phu quân quen rồi sao?"

"Con mẹ nó ai quen?" Bỗng nhiên quát tướng lên khiến người đi đường trố mắt nhìn, Thương Phạt đành phải dịu giọng lại, "Chẳng qua ta lười sửa ngươi."

"Vâng." Bạch Ngôn Lê ngoan ngoãn nghe theo, "Ta biết rồi."

Bạch gia thôn nằm khá sâu, coi như may mắn thoát được lần này, trước mắt không bị yêu quái ghé thăm. Tư Vĩ đã về trước, báo cho Thương Phạt tình hình cụ thể. Có điều hắn không nói cho Bạch Ngôn Lê biết.

Đằng nào chả phải về, hắn không muốn nhiều lời, mệt lắm.

Kết quả là dọc đường đi, Bạch Ngôn Lê thấp thỏm lo lắng, còn hắn thì như chờ xem kịch vui. Hai người vừa về đến đầu thôn, thủ vệ gác thôn lập tức nhận ra.

Bạch Ngôn Lê nghe tiếng dân làng kêu lên kinh ngạc, còn có một người khác tách ra chạy thẳng về làng gào lớn, "A Lê còn sống!"

"Mấy ngày nay không về, mọi người tưởng mi đã....." Các cụ trong thôn chạy đến, một ngươi dẫn đầu xúc động ôm lấy Bạch Ngôn Lê, "Tốt rồi, Tốt rồi, không bị làm sao cả."

Trải qua đau thương, dân chúng vừa cười vừa khóc một tràng, mừng bọn họ quay về. Bạch Ngôn Lê bấy giờ mới có cảm giác mình vừa thoát khỏi cái chết, kể cho người làng nghe câu chuyện lẩn vào rừng trốn ly kì, rồi kéo nhau đến nhà trưởng thôn ăn bữa cơm.

"Thoát được trận này là có phúc lớn lắm, sau này sẽ tốt thôi." Một ông cụ chừng bảy mươi tuổi vỗ vai Thương Phạt, cảm kích nói, "Cũng nhờ mi bảo vệ Lê Lê."

Từ nhỏ đã không cha không mẹ, Bạch Ngôn Lê được người làng nuôi lớn, các cụ già lúc nào cũng rất quan tâm đến y.

Thương Phạt không quen gần gũi với con người, nhưng Bạch Ngôn Lê lại khẽ cầm ngón tay hắn dưới khăn trải bàn.

Hắn đành phải nhẫn nhịn không tỏ vẻ gì.

Người làng cũng không trách hắn, kể từ khi hắn "bình thường trở lại" đến nay, tính tình vẫn luôn lạnh nhạt, trừ Bạch Ngôn Lê ra thì không nói chuyện với ai.

"Bọn mi ăn no vào, rồi về ngủ một giấc tử tế đi ha." Bà thím bưng đồ ăn lên, lấy tay gạt nước mắt.

Bạch Ngôn Lê sực nhớ ra chuyện gì, mở miệng hỏi, "Những người cùng lên trấn hôm đó đâu rồi?"

Vừa nãy trên đường đến nhà trưởng thôn, y thấy mấy nhà treo đèn l*иg trắng.

"Ừ thì...." Trưởng thôn nhìn trái nhìn phải, nói, "Thôi ăn cơm đi, để đó nói sau."

Bạch Ngôn Lê không thể không cầm đũa gắp mấy món, nhưng bỏ vào miệng ăn lại chẳng có mùi vị gì.

Vui sướиɠ qua đ, bầu không khí lại trở nên ngột ngạt, y cũng thầm đoán được câu trả lời.

Nhưng bây giờ không ai muốn nhắc đến, y chỉ có thể ép mình ăn cơm.

Thương Phạt cũng không đói, nhưng Bạch Ngôn Lê kiên quyết nhét đũa vào tay hắn, dùng ánh mắt ám chỉ, hắn cũng đành phải nể mặt mà gắp mấy miếng.

Cố gắng cười đùa dùng xong bữa cơm, Thương Phạt và Bạch Ngôn Lê được người ta vây quanh, tiễn về tận nhà.

Thương Phạt bước vào cửa, cau có ngồi xuống cạnh bàn.

Bạch Ngôn Lê chào từ biệt hàng xóm, đóng cửa lại xong, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên đờ đẫn, nước mặt cũng lặng lẽ chảy dài xuống má.

Thương Phạt gác chân lên, tựa cằm vào đầu gối.

Bạch Ngôn Lê nức nở trong im lặng, chậm rãi dựa lưng vào ván cửa, trượt dần xuống đất.

Thương Phạt lạnh lùng đánh giá, cả thấy chẳng hiểu nổi sự thay đổi của con người này.

"Bọn họ....Chắc là xảy ra chuyện rồi."

"..."

"Hình như trong thôn có đám tang."

Nhảy xuống bàn, Thương Phạt đi tới trước mặt y.

Bạch Ngôn Lê chôn đầu vào gối, hai cánh tay ôm lấy mình, run rẩy nói, "Giá mà....Giá mà ta có thể cứu bọn họ...."

"Ngươi cứu cách nào?" Đá đá chân vào người y, Thương Phạt chậm rãi quay lưng, thờ ơ nói, "Ta đói rồi."

"Gì cơ?" Bị kéo khỏi tâm trạng nặng nề, Bạch Ngôn Lê hoang mang ngẩng mặt lên.

Thương Phạt nhắc lại, "Đói rồi, nấu cơm đi."

"Không phải vừa ăn ban nãy sao?" Vì đoán được chuyện xảy ra nên Bạch Ngôn Lê ăn cũng chẳng thấy vị. Để người làng yên tâm, y phải ép mình và từng miếng lớn.

Thương Phạt là yêu quái, không có tí tình cảm nào với dân làng, nên không bi thương như y. Y còn tưởng hắn ăn đầy một bụng rồi.

"Cơm bọn họ làm không ngon." Dường như không biết mình đang cực kỳ ích kỷ, Thương Phạt thúc giục, "Làm canh trứng."

"Vâng." Bạch Ngôn Lê cảm thấy vô cùng bất lực trước những đau đớn mất mát của dân làng. Y rất đau lòng, có thể coi là vậy, nhưng Thương Phạt đã yêu cầu, y vẫn đứng dậy đi xuống bếp.

Trên xà nhà, một con nhện đen phun tơ chậm rãi đu xuống.

Thương Phạt vỗ vai, phủi lão bay xuống đất.

Con nhện đen vừa chạm đất đã biến thành ông lão gầy gò nhỏ thó. Tư Vĩ khom lưng hành lễ, nhanh chóng nói, "Bây giờ Đông Hoang loạn thật rồi. Có mấy con yêu quái trăm năm không được nếm thịt người, giờ bắt đầu tung hoành ngang dọc."

Lão cũng thèm uống máu lắm. Nếu không phải đã nhận chủ thì mấy ngày nay hẳn là đi uống đã đời rồi.

"Con người quá mức yếu ớt." Lùi về phía sau nửa bước, ngồi lên ghế, Thương Phạt bắt đầu gác chân, hờ hững nói, "Gió thổi một cái là bay."

"Bọn chúng chỉ biết than khóc." Lão già cười nham hiểm, "Nhưng mà lão hủ thích tiếng khóc của chúng lắm. Khóc càng lớn, đánh chén càng ngon."

Thương Phạt liếc mắt, chống cằm ngáp một cái.

Nụ cười toét rộng tận mang tai của lão chợt cứng đời. Rõ ràng không có gì xuất hiện, nhưng bầu không khí bỗng như nặng ngàn cân, đè thân hình lão sụp xuống.

Thấy sắp bị ép đến mức hiện ra yêu thân, Tư Vĩ bấy giờ mới chợt hiểu ra vấn đề, nước mắt nước mũi ròng ròng xin tha, "Tôn chủ, thuộc hạ lỡ lời, xin tôn chủ tha mạng."

"Ta ghét con người." Thương Phạt mở miệng, sức nặng đè lên Tư Vĩ giảm bớt đi phân nửa. Hắn lạnh giọng nhắc nhở lão nô bộc của mình, "Đừng để ta ngửi thấy mùi máu tanh của bọn chúng trên người ngươi."