Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 104: PN 2 (Mạnh Hân Vũ và Thư Thần)

Thư Thần quả

không

phụ

sự

kỳ vọng của tiểu Mạnh, đứng ra cản dì Tần lại, cười híp mắt

nói: “Dì đừng cố nhét nữa, cháu thấy



Mạnh đây cũng

không

muốn. Quên

đi

thôi.”

Dì Tần cũng nhìn ra tiểu Mạnh quyết

không

lấy,

nói: “Thế

thì

thôi vậy.”

Bà thu tiền lại, nhưng lại

đi

tìm cái túi bỏ chút trái cây vào, nhất định bắt tiểu Mạnh phải mang về ký túc xá ăn.

Tiểu Mạnh hết cách, đành phải nhận.

Mẹ Thư Thần cứ luôn cười tủm tỉm ở bên cạnh nhìn, đợi đến khi Thư Thần nháy mắt ra hiệu về nhà, bà giả bộ

không

thấy, hỏi tiểu Mạnh: “Cháu là sinh viên à? Giờ về trường đúng

không?”

không

đợi tiểu Mạnh há miệng, dì Tần

đã

nói: “Tiểu Mạnh học Hoa đại đấy.”

Mẹ Thư Thần đương nhiên

đã

biết từ trước, lúc này làm bộ như vừa mới biết, quay ra tán thưởng khen ngợi tiểu Mạnh

một

trận.

Tiểu Mạnh lại trải qua nỗi niềm xấu hổ lúc nãy của Thư Thần, giờ đến lượt Thư Thần thông cảm với



nàng.

Khó khăn khen xong, lời

nói

mẹ Thư Thần xoay chuyển,

nói

với Thư Thần: “Con về trước

đi, mẹ với dì Tần

nói

chuyện thêm lúc nữa.”

Thư Thần chỉ mong nhanh chóng rời sân, mẹ mình

đã

vui vẻ ở lại

thì

cứ thuận theo thôi. Lập tức thoải mái đáp ứng.

không

ngờ mẹ già còn bồi thêm: “Con

đi

tới đường Quang Minh nhỉ, gần Hoa đại đấy, con tiện

thì

đưa tiểu Mạnh về luôn!”

Thư Thần cho mẹ mình ánh mắt

một

lời khó

nói

hết. Mẹ già ánh mắt sáng rực,

không

e ngại cứ nhìn thẳng vào mắt

anh

chàng.

Tiểu Mạnh vội

nói: “không

cần,

không

cần!”

Nhà mình kiện cáo

thì

về nhà đánh sau,

không

thể để con

gái

người ta ở đây vì mình mà xấu hổ được.

“không

sao đâu, tiện đường mà, cũng đâu tốn xăng mấy.” Thư Thần

nói.

Tiểu Mạnh còn muốn xin miễn, nhưng thấy Thư Thần nháy mắt với mình.

Rò ràng mới gặp lần đầu,

không

chút quen biết, vậy mà tiểu Mạnh lại tâm ý tương thông với Thư Thần, hiểu ám chỉ “Mau rời khỏi đây”.

Câu xin miễn ngậm lại trong miệng,



nàng gật đầu

nói: “Vậy làm phiền

anh

rồi.”

Thư Thần thở phài

nhẹ

nhõm,

nói: “Vậy, dì Tần, bọn cháu

đi

trước đây!”

Hai người phụ nữ trung niên cứ cười híp mắt tiễn bọn họ rời

đi.

Đóng cửa lại, hai người liền

thì

thầm

một

chỗ.

“Bà thấy



bé này ổn chứ!” Dì Tần

nói.

Mẹ Thư Thần gật đầu: “Biết quan sát,

nói

chuyện cũng thoải mái.”

Dì Tần

nói: “Bà cứ tin vào mắt nhìn của tôi. Bé ấy làm ở đây được năm rưỡi rồi, tôi

nói

cho bà này, nó chưa từng tới muộn lần nào. Lúc giảng bài cũng cực kỳ nghiêm túc kiên nhẫn, vừa nhìn là biết là



gái

tốt.”

“Tuy là điều kiện gia đình hơi kém

một

chút, nhưng so với nhà bà cũng

không

kém bao nhiêu.” Bà

nói, “Nhà chỉ có bố, mẹ

thì

tết xuân năm ngoái

đã

qua đời. Đầu năm nay bố con bé ấy tái hôn. Tôi từng

nói

chuyện với con bé,



bé này muốn sau khi tốt nghiệp

thì

ở lại tỉnh lị để phát triển,

không

về.”

Mẹ Thư Thần dứt khoát đưa tay bảo dừng: “Điều kiện gia đình

không

liên quan, nhân phẩm tốt là được!”

Vừa

nói

vừa lo lắng: “Tôi thấy



bé đấy là người nhanh nhẹn,

không

biết đứa con trai ngốc, ôi...”

Vừa rời khỏi tầm mắt của hai má, Thư Thần và tiểu Mạnh cùng nhau thở phào

một

hơi.

Hai người liếc nhau, cùng bật cười.

Triệu Thần đỡ trán

nói: “không

chịu nổi.”

Tiểu Mạnh nín cười

nói: “cô

nhiệt tình

thật.”

không

nói



là ai, thực đúng là cả hai vị kia đều nhiệt tình.

Thư Thần nhìn



nàng

một

cái, cảm thấy



gái

này tính cách rất tốt, cởi mở hào phóng.

anh

chàng hỏi

một

câu: “Em biết Kỷ An Ninh

không?”

Tiểu Mạnh kinh ngạc: “anh

biết Kỷ An Ninh?”

Thư Thần cười

nói: “Trước kia, Kỷ An Ninh có làm thêm ở quán

anh, công việc gia sư này cũng là mẹ

anh

giới thiệu giúp cho.

anh

nhớ



là em ấy từng

nói

với

anh,

nói

là chuyển cho bạn học, chắc là em

thì

phải?”

Tiểu Mạnh chính là



bạn thân của Kỷ An Ninh, Mạnh Hân Vũ.



nàng kinh ngạc

nói: “anh

chính là ông chủ quán cà phê chủ đề anime đó ạ?”

Hai người tìm được giao điểm quen biết, tức khắc khoảng cách được kéo gần lại.

“đi

thôi.” Thư Thần

nói, “anh

đưa em về.”

Mạnh Hân Vũ còn muốn từ chối lịch

sự, Thư Thần

đã

nói: “Quán

anh

ở ngay đường Quang Minh, tiện đường

thật.”

Thư Thần tướng mạo nhã nhặn, cười phát tỏa nắng. Hôm nay

anh

chàng biết ý thay



nàng giải vây, ấn tượng của Mạnh Hân Vũ đối với

anh

chàng rất tốt,

nói

cảm ơn rồi ngồi lên xe.

Hai người đều

không

quen nhau,

không

có gì để

nói, đành phải

nói

về Kỷ An Ninh.

“Giờ em ấy thế nào rồi?” Thư Thần hỏi, “anh

lâu lắm rồi

không

gặp em ấy.”

Thư Thần

không

thân thiết với Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh chẳng qua cũng chỉ làm thêm ở chỗ

anh

chàng có hai tháng. Còn

không

sâu bằng Văn Dụ, mặt tiền chi nhánh cửa hàng sau này của

anh

chàng, Văn Dụ

đã

cho

anh

chàng ưu đãi vô cùng lớn, đó là cả

một

phần ân tình to lớn.

Nhưng cuộc sống bọn họ

không

có giao điểm, sau khi mời hai người họ ăn bữa cơm,

thì

không

còn gặp nữa.

“Cậu ấy rất tốt.” Mạnh Hân Vũ

nói, “Tháng bảy này cậu ấy

sẽ

kết hôn.”

“Hả?” Thư Thần hơi sốc, “không

phải bọn em

đang

còn học à? Hơn? Năm hai đúng

không?”

Mạnh Hân Vũ cười

nói: “Là năm hai. Nhưng cậu ấy sắp hai mươi rồi, hợp pháp mà.”

Thư Thần cẩn thận hỏi: “Cưới Văn Dụ à?”

Mạnh Hân Vũ

nói: “Ngay cả Văn Dụ

anh

cũng biết?”

Thư Thần

nói: “Lúc ấy, cậu ấy hay tới đón Kỷ An Ninh tan làm.”

Mạnh Hân Vũ hình như có chút ấn tượng, khi đó Kỷ An Ninh có

nói

với



nàng là ông chủ quán là người rất tốt gì đó. Tam quan của



nàng và Kỷ An Ninh giống nhau, mắt nhìn người cũng tương tự, hôm nay quan sát, Thư Thần quả nhiên là người rất tốt.

Xe lái tới Hoa đại, Mạnh Hân Vũ

nói

cảm ơn, chuẩn bị xuống xe.

Thư Thần do dự

một

lát, vẫn quyết định

nói

xin lỗi.

“Cái kia... Chuyện hôm nay,

thật

ngại quá.”

anh

chàng ngại ngùng

nói.

“???” Mạnh Hân Vũ vẫn hoàn toàn

không

biết gì cả, dù sao tuổi vẫn còn

nhỏ.

Thư Thần gãi gãi đầu

nói: “Em

không

nhìn ra à, hôm nay... Hai người sắp xếp chúng ta xem mắt đấy.”

Mạnh Hân Vũ: “...Hả?” Ngơ luôn.

Thư Thần vội

nói: “Ban đầu

anh

cũng

không

biết, giống em thôi. Mẹ

anh

với dì cũng

không

có ý xấu đâu, chỉ là muốn cho chúng ta

một

cơ hội quen biết thôi. Nhưng mà...

anh

thấy em cũng

không

biết, cũng

không

tốt lắm,

anh

về

sẽ

nói



hơn với mẹ

anh. Sau này

không

như thế nữa.”

Mấy người tuổi trung niên này, cũng

không

biết cái gì gọi là tôn trọng người khác, cũng

không

biết cái gì gọi là riêng tư, lại càng

không

để ý đến ý kiến cá nhân.

không

nói

một

tiếng

đã

lén xếp cho con

gái

người ta

đi

xem mắt, quá đáng, trong lòng Thư Thần có phần tức giận.

Mạnh Hân Vũ mới năm hai, mẹ vừa mất năm ngoái. Trước đó, tình hình trong nhà rất khó khăn, tâm tư của bố đều đặt hết lên việc chăm sóc mẹ, thế là

không

ai đề cập đến chuyện quen bạn trai gì đó. Ngay lúc đầu năm khi bố tái hôn, có hỏi

một

câu “Có bạn trai chưa”,



nàng

nói

không

có, bố cũng

không

nhắc lại nữa.

Mạnh Hân Vũ nghĩ

không

ra, lần đầu

đi

xem mắt trong đời, cứ bị người ta yên lặng

không

tiếng động sắp xếp như vậy.

Đúng là phục mấy bà



này

thật!

Giới trẻ bây giờ đều chú trọng với bản thân, muốn độc lập. Bị người ta thiếu tôn trọng ý kiến cá nhân, trong lòng Mạnh Hân Vũ cũng có phần

không

vui.

Nhưng Thư Thần

đã

chủ động xin lỗi, mà

anh

chàng cũng giống mình,

thật

ra cũng

không

biết nội tình, chút

không

vui kia của Mạnh Hân Vũ cũng tản

đi.



nàng còn trẻ, chưa bị chuyện xem mắt này đầu độc, cũng

không

mâu thuẫn quá.



nàng xua tay

nói: “Thôi quên

đi,

không

sao đâu.”

Chỉ là biết

sự

thực xong, nhìn sang Thư Thần, bỗng nhiên bắt đầu thấy hơi ngại ngùng.

Đối với điều kiện gia đình gì đấy, Mạnh Hân Vũ cũng

không

để tâm lắm,



luôn tôn thờ việc phải là chính mình, cố gắng

thật

tốt. Nhưng Thư Thần gầy gò, dong dỏng cao, làn da trắng nõn, tướng mạo nhã nhặn. Nhất là có thể cảm nhận được nhân phẩm

không

tệ.

Làm người ta thấy rất có hảo cảm.

không

khí bỗng dưng có chút thay đổi.

Thư Thần “Khụ”

một

tiếng, bên tai hơi nóng, hỏi: “Vậy... Có thể thêm wechat

không?”

Mặt Mạnh Hân Vũ cũng hơi nóng, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, thoải mái

nói: “Được ạ.”

Hai người cùng thêm bạn tốt, Thư Thần mới rời

đi, trước khi

đi



nói: “Giúp

anh

hỏi thăm sức khỏe Thư Thần với Kỷ An Ninh nhé.”

Nhìn theo xe

anh

chàng dần xa, Mạnh Hân Vũ

nhẹ

thở ra. Mặt vẫn còn nóng hổi.

Gặp Kỷ An Ninh, Mạnh Hân Vũ

nói

chuyện bị xem mắt cho

cô.

Kỷ An Ninh sững sờ

một

lát còn chưa tỉnh hồn lại.

Kiếp trước hai người họ

không

có quen biết gì mà. Mặc dù cả Mạnh Hân Vũ lẫn Thư Thần đều là người rất tốt, nhưng Kỷ An Ninh cũng

không

phải phụ nữ trung niên,

không

có kiểu ý nghĩ mai mối, chưa bao giờ có ý định kéo hai người về cùng

một

chỗ.

không

ngờ tới kiếp này...

“Vậy... Cậu nghĩ sao?”



hỏi.

Mặt Mạnh Hân Vũ hơi đỏ: “Tớ

thì

nghĩ gì chứ, người ta cũng đâu có ý với tớ mấy.”

Kỷ An Ninh lại biết, Thư Thần mặc dù là người có tính tình rất tốt, nhưng cũng

không

phải là trung tâm

đi

điều hòa

không

khí,

anh

chàng

đã

xin wechat của Mạnh Hân Vũ, tức là bản thân

đã

có ý rồi.

Chuyện giữa hai người này, người khác

không

nên can thiệp quá nhiều, cứ để thuận theo tự nhiên.



cũng

không

nói

gì, chỉ cười hì hì.

Mạnh Hân Vũ chưa từng

yêu

đương, phương diện này cực kỳ thiếu kinh nghiệm, bị



cười đến đỏ cả mặt.

Mặc dù ngoài miệng

không

thừa nhận cái gì, nhưng vẫn lén lút xem trang cá nhân của Thư Thần.

Cũng chỉ là mấy thứ liên quan đến 2D, còn có mấy đồ handmade, đăng mấy bản vẽ phục chế,

sự

vui vẻ ngập đầy màn hình...

Mạnh Hân Vũ: “...” Hơi muốn che mắt lại rồi.

Nhưng mà cũng thấy rất đáng

yêu.

Thư Thần sau khi về nhà liền mở xem trang cá nhân của Mạnh Hân Vũ, phát

hiện

cuộc sống của



nàng cực kỳ đơn giản. Cơ bản là cũng bạn học nữ chụp chung các kiểu, hình tự sướиɠ rất ít,

không

phải là người cuồng tự sướиɠ.

Suy nghĩ rất lâu làm sao để bắt đầu chủ đề với Mạnh Hân Vũ, từ bỏ mấy kiểu như là “Có ở đó

không” hay “đang

làm gì thế”, Thư Thần vẫn quyết định bắt đầu từ mấy thứ mình quen.

“không

biết em có thích hay

không, nhưng mấy bộ phim hoạt hình này vẽ rất đẹp,

anh

muốn đề cử với em.”

Phía dưới gửi kèm link. Coi như là mở ra đề tài.

Mạnh Hân Vũ nhắn lại: “Chút nữa em

sẽ

xem.”

Lại hỏi thêm: “anh

thích hoạt hình lắm à?”

Thư Thần

nói: “Đúng vậy. Cho nên sau khi tốt nghiệp,

không

muốn 9h

đi

5h về, muốn làm chút việc mình thích, vì thế

anh

mới mở quán cà phê anime.”

Mạnh Hân Vũ

nói: “Em từng nghe Kỷ An Ninh

nói

tới.”

Lần đầu trò chuyện, báo cáo thắng lợi.

Hai ngày sau, Mạnh Hân Vũ bỗng nhiên nhắn lại: “Xem kỹ rồi! Có phải cái cuối này

không? Em rất thích XX và ZZ!”

Thư Thần xem điện thoại, lộ ra mỉm cười thấu hiểu.

Hôn lễ Kỷ An Ninh được tổ chức vào tháng 7, địa điểm là

một

hải đảo ở nước ngoài.

Văn Quốc An, Văn Dụ và Kỷ An Ninh, ba con người

không

chung huyết thống, kỳ diệu là cũng

không

tính tổ chức

một

đám cưới kinh doanh long trọng xa xỉ gì. Có chí cùng nhau chọn khiêm tốn, riêng tư.

Chỉ mời những người thực

sự

thân thiết.

Bên Kỷ An Ninh chỉ mời mỗi Mạnh Hân Vũ.

Nếu bàn về nguồn gốc kiếp trước, trong lòng Kỷ An Ninh cũng rất muốn mời Thư Thần tham gia. Nhưng kiếp này, quan hệ giữa



với Thư Thần quá

nhỏ, nếu cứ mời

một

ông chủ quán cà phê mà mình chỉ làm thêm hai tháng, ra nước ngoài dự hôn lễ của mình, có phần cứng nhắc xấu hổ, chỉ đành từ bỏ.

Nhưng tới tháng sáu, Kỷ An Ninh lại

nói

với Văn Dụ: “Tân khách mời thêm

một

người.”

Văn Dụ hỏi: “Ai vậy?”

Kỷ An Ninh

nói: “Thư Thần.”

Văn Dụ

nói: “Hử,

không

phải

nói

không

mời

anh

ấy à?”

Kỷ An Ninh lộ ra tươi cười: “Giờ

anh

ấy là bạn trai Mạnh Hân Vũ rồi.”

Quy mô hôn lễ rất

nhỏ, bởi vì khách mời ít, những vẫn vô cùng tinh xảo.

Văn gia bao hết hải đảo, hôn lễ được cử hành

trên

bờ cát trắng. Tân lang tân nương vô cùng trẻ tuổi,

một

người

anh

tuấn,

một

người mỹ lệ.

Dưới cổng hoa, bọn họ hứa hẹn với nhau, đeo nhẫn cho nhau, trao nhau nụ hôn.

Sau đó tân nương ném hoa cưới, rơi xuống tay



bạn thân nhất.

Hai người nhìn nhau cười.

Cuộc đời có lẽ

đã

từng long đong, nhưng nhất định

sẽ

càng ngày càng tốt.

Tớ như vậy, hi vọng cậu cũng thế.