Phò Mã 16 Tuổi

Chương 91: Phiên ngoại 4: Chuyện Trên Thảo Nguyên (B)

Mùa hè năm đó trên Thảo Nguyên, cỏ xanh như tấm đệm, phồn hoa như gấm.

Tô Hạo phi ngựa như bay, đi tới trước lều tung người xuống ngựa.

Trường Ninh từ bên trong ra đón, thay Tô Hạo đỡ lấy cung cùng bao tên, nhẹ giọng nói, "Lại đi nơi nào, lâu như vậy mới  về." Hình như có tâm ý oán trách.

Tô Hạo một bên tháo con mồi buộc trên lưng ngựa xuống một bên nói, "Cũng không đi quá xa, ngay ở sườn núi rừng cây  bên kia."

Các nàng an cư ở thảo nguyên, trên một ngọn núi cao, bốn phía đều là sườn núi, trên đỉnh núi lại bằng phẳng, phủ trắng bằng dải hoa Bạch Vân, phất phơ hương thơm trong gió.....đáng mừng nhất là bên trên bãi cỏ còn  một hồ nước, hồ nước xanh biếc như khảm ngọc trên cỏ, Trường Ninh cực kì yêu thích.

Trường Ninh nhíu mày, "Không phải đã nuôi thả một đàn dê với bò sao, còn đi săn thú."

Tô Hạ cười, "Mùi vị không giống nhau a." Nhìn bụng nhỏ của Trường Ninh một chút lại nói, "Phải bồi bổ cho Điện hạ ăn nhiều một chút."

Khóe môi Trường Ninh hơi nở, "Phò mã còn nghĩ Bổn cung ăn không đủ sao."

Từ khi mang thai, khẩu vị của nàng tăng lên rất nhiều, hơn nữa lại cực kì kén ăn, thịt dê bò cùng pho mát cũng không muốn ăn, ngược lại toàn thích ăn những món ăn thanh đạm của Trung Nguyên, tỷ như hoa quế cao, cá bạc rau rút, toàn là những món trên thảo nguyên rất khó có được.

Tô Hạo tuy là không tìm được chỗ có hoa quế, rau rút, những mỗi ngày ba bữa đều thay đổi phương thức nấu ăn, làm cho Trường Ninh cũng muốn ăn nhiều một chút.

"Điện hạ là ăn cho hai người, ăn nhiều mới tốt."

"Hai người ?" Trường Ninh một bên cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán Tô Hạo, một bên nhẹ như mây gió nói, "Còn không biết là có thể sinh ra cái gì đây."

Tô Hạo nói, "Điện hạ coi như sinh ra một tiểu yêu quái ta cũng coi như bảo bối nuôi nấng nó."

Trường Ninh khẽ hừ một tiếng, "Nếu quả thật  sinh ra một tiểu yêu quái,  ta chắc chắn sẽ không để ngươi có cơ hội nuôi nó."

Tô Hạo "Xoạt" cười ra tiếng, Trường Ninh cũng nở ra nụ cười.

Hai người ở trong lều bạt rất lớn, tuy nói như thế, bởi vì lo lắng lúc Tô Hạo nấu ăn sẽ tỏa ra mùi khói dầu làm Trường Ninh không khỏe, phòng bếp vẫn là tách ra gian riêng, không nghĩ tới Trường Ninh luôn yêu thích bám lấy như rễ cây ngồi ở bên cạnh nhìn nàng nấu ăn, phen này làm cho khổ tâm của nàng cũng uổng phí rồi.

Cũng may Tô Hạo thông qua nhiều thử nghiệm, dùng thảo diệp, phân của dê bò cho vào một phong kín tạo ra khí MeTan, chôn dưới mặt đất, dùng ống đem dẫn khí Metan thông đến phòng bếp, luộc rau nấu cơm chỉ cần vặn van, đánh lửa là có thể duy trì được lửa nấu ăn, cơ hồ cũng không có khói, có điều đều là dùng khí sinh ra từ ủ phân nêu mùi rất nặng, cực kì sặc người.

Tô Hạo đem đống nấm hái trong rừng phân loại trên đất ném ra vài cây nấm, Trường Ninh nghiêng đầu không hiểu hỏi.

"Tại sao mấy cây nấm xinh đẹp  này lại ném xuống đất ?"

"Bởi vì chúng nó có độc."

"Ơ. . . . . ."

Trường Ninh gật gù, ánh mắt chuyển từ tay sang nhìn mặt Tô Hạo, lưu luyến trên đó quên tìm đường về.

Nói là xem Tô Hạo nấu ăn, nhưng kì thực phần lớn thời gian đều là ngắm Tô Hạo, nhìn ngắm dáng vẻ cẩn thận kia, so với bất cứ lúc nào càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Trường Ninh vẫn đang nhìn, canh nấm đã nấu xong rồi, khẩu vị Trường Ninh gần đây thay đổi, đều là làm thành món cay.

Tô Hạo đem bát canh bê lên trước mặt Trường Ninh, để lên trên bàn, ôn nhu nói, "Điện hạ nếm thử."

Trường Ninh cũng không khách khí, cầm lấy muôi xúc, múc nửa thìa, nhấp một miếng, thưởng thức thức ăn, gật đầu nói, "Cũng không tệ lắm." Nói xong liền từng muỗng từng muỗng uống.

Từ lúc ở Bội Huyện đến giờ vẫn luôn như thế, Tô Hạo làm xong món ăn nào, nàng liền ăn một lượt, nhưng cũng không quên phần cho Tô Hạo một phần.

Tô Hạo cũng không quản nàng, chưa bao giờ nói với nàng, ở dân gian không giống như vậy, chưa bày xong bàn ăn đã ăn xong là không lễ phép ---- nàng chỉ cần Trường Ninh ăn ngon là hài lòng, nào cam lòng dạy nàng những quy củ kia.

Không chỉ có như vậy, Tô Hạo còn cố ý theo thói quen này của Trường Ninh, đem mỗi món ăn khống chế trong một lượng nhất định, để Trường Ninh ăn xong bốn năm phần vẫn đợi được những món ăn tiếp theo ra, sau khi món cuối xong sẽ lại đói bụng, liền có thể khiến cho Trường Ninh ăn nhiều hơn một chút cũng không cảm thấy quá no.

Món thứ hai là món thịt hươu kho, trước tiên lọc thịt nầm, làm cho mềm thịt, Trường Ninh rất thích ăn, Tô Hạo nhìn ở trong mắt, cảm thấy phi thường vui vẻ, trong lòng so với ăn mật ngọt còn muốn ngọt hơn.

Lúc xuất quan mang theo 20 ngàn tướng sĩ tinh nhuệ của Thần Cơ Doanh, đều đồn trú ở dưới chân núi, thứ nhất là để bảo vệ Trường Ninh cùng Tô Hạo, thứ hai cũng là để bảo hộ dân chăn nuôi trong vòng trăm dặm quanh đây không bị bộ lạc khác trên thảo nguyên quấy nhiễu, trong thời gian một năm, nghiễm nhiên tự thành một quốc gia.

Tô Hạo vì theo Trường Ninh, cực ít khi hạ sơn hỏi thăm tới chính vụ quân sự, đều là giao cho tướng quân tâm phúc quản lí, chỉ có một vài trường hợp đại sự mới đích thân đứng ra giải quyết.

Có lúc, ở trong tiết trời chạng vạng, hai người cùng giải ra đệm lông cừu nằm trên cỏ, nắm tay nằm hoặc ngồi tâm sự một ít chuyện.

Có một lần, Trường Ninh nói, "Phò mã, chúng ta liền ở lại nơi này, vĩnh viễn không trở về Trung Nguyên , Được không ?"

Tô Hạo nói, "Được."

Nhưng là, một lát sau, Trường Ninh lại nói, "Không biết mẫu hậu bệnh ra sao. . . . . . Có phải là đã khỏe hơn rồi......." Tựa như hỏi dò, lại tựa như lầm bầm tự nhủ.

Tô Hạo nói, "Ta thường xuyên nhớ tới mẹ ta, vốn  sống yên ổn được ở trong Tô Gia là do coi ta như nam nhi mà nuôi lớn, bây giờ ta đi rồi, nàng ở trước mặt hai di nương nhất định là ngốc đầu lên không được............Bây giờ cũng đã bốn mươi tuổi, về nhà mẹ đẻ cũng không thể ở lại lâu.........." Trong lời nói khá là lo lắng.

Trường Ninh xoay người nhìn Tô Hạo, thấy trong mắt nàng ngấn lệ lấp lóe, đưa tay vuốt ve hai gò má nàng, "Vậy chúng ta vẫn là trở lại thôi, ngươi nói xem?"

Tô Hạo nói, "Ta trước sau muốn bồi tiếp Điện hạ. . . . . . Điện hạ nói thế nào liền là thế ấy. . . . . ." Nói xong nghẹn ngào khóc.

Trường Ninh nhẹ nhàng ôm Tô Hạo vào ngực, "Chớ khóc, chúng ta trở lại. . . . . . Chờ tiểu yêu quái sinh ra xong liền trở về."

Tô Hạo nín khóc mỉm cười, "Không muốn."

"Làm sao?"

"Chờ hài tử lớn lên nữa rồi trở về ----- khi đó thân thể Điện hạ cũng đã bình thường, thân thể hài tử cũng đi được đường xa."

"Phò mã cứ như vậy khẳng định Bổn cung có thể sinh ra hài tử bình thường ?"

Tô Hạo nhướng mày nói, "Đó là đương nhiên. Hài tử của ta và Điện hạ, tất nhiên sẽ là tiểu mỹ nhân đáng yêu."

"Tiểu mỹ nhân đáng yêu......Nhất định phải giống phò mã, không phải vậy Bổn cung liền đem nàng ném đi."

Tô Hạo khóc dở cười, "Không được a, giống Điện hạ cũng rất tốt a, ta lại hi vọng hình hài nàng giống Điện hạ."

"Giống phò mã chẳng phải sẽ là tuyệt đại mỹ nhân hay sao ? Trời cao nỡ lòng nào? Bổn cung vì sao phải chịu nỗi khổ mang thai ?"

"Không được a." Tô Hạo cong lên miệng nhỏ, tựa đầu vào trong lòng Trường Ninh, cọ tới cọ lui làm nũng, "Nhân gia muốn hài tử giống Điện hạ.......Hài tử nhất định phải giống Điện hạ. . . . . ."

"Không được, " Trường Ninh đẩy Tô Hạo ra, ngồi dậy, "Chuyện này Bổn cung tuyệt đối không nhượng bộ." Nói xong mặt lạnh như tiền bỏ lại Tô Hạo, một mình đi mất.

Tô Hạo bò lên cuộn đệm lông cừu, đi theo ở phía sau, nhưng bởi vì giận hờn, cũng không cùng Trường Ninh nói chuyện.

Đến khi đi đến trước lều, Trường Ninh xoay người, lạnh lùng nhìn Tô Hạo.

Tô Hạo miết miệng nhỏ, tức giận nhìn lại Trường Ninh.

Hai đôi ánh mắt bắt đầu chiến tranh lạnh.

Một lát, Trường Ninh trước tiên phá vỡ bầu không khí, "Xoạt" cười ra tiếng.

Tô Hạo cũng cười lên.

Tuy nói lần này tranh chấp ở trong tiếng cười kết thúc, nhưng trong lòng hai người đều khúc mắc về tướng mạo hài tử sinh ra sẽ như thế nào, mãi cho đến mùa xuân năm thứ hai.

Trường Ninh xuất hiện trận đau đớn đầu tiên, Tô Hạo liền phái người đi tìm một lão nương Mông Cổ có kinh nghiệm lâu năm, ở trên núi bất cứ lúc nào cũng có thể đợi lệnh.

Sau khi sinh Tô Nhược, Lão nương Mông Cổ cười ha hả đem hài tử ôm tới trước mặt Trường Ninh cho nàng xem, Trường Ninh không nhìn thì thôi, nhìn xong nhất thời không có hứng thú, hạ xuống khóe miệng quay đầu đi, phất phất tay, lạnh lùng thốt, "Ôm đi."

Tô Hạo lại vui vẻ không thôi, tiếp nhận tã lót của Tô Nhược, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ của hài tử, hướng về Trường Ninh nói, "Điện hạ, ngươi xem một chút a, mắt mũi gương mặt của hài tử không có một điểm nào là không giống ngươi."

"Không nên nhìn, " Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Ta tình nguyện sinh ra một tiểu yêu quái còn hơn."

Cũng trong lúc này, Trường Ninh cảm thấy trong bụng vẫn còn "Động tĩnh", Lão nương sau khi xem tình hình, phát ra tiếng la vui mừng, chỉ chốc lát sau tiếng khóc của Tô Manh vang lên trong lều bạt.

Trường Ninh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của hài tử, trong đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, yếu ớt duỗi ra hai cánh tay, "Đến đây, để ta ôm."

Tô Hạo đem Tô Nhược cũng phóng tới trước mặt Trường Ninh, "Điện hạ, cũng  ôm lão đại đi a."

Trường Ninh hờ hững nói, "Chờ thân thể ta khỏe lên lại nói."

Tô Hạo, ". . . . . ."

Một tháng sau.

Để ăn mừng đầu tháng, Tô Hạo đặc biệt chuẩn bị một bàn cơm phong phú, đặt ở trước mặt Trường Ninh.

Trường Ninh vốn là người tập võ, thân thể vô cùng tốt, lúc này dĩ nhiên gần như hoàn toàn khôi phục , không muốn Tô Hạo đút cho ăn, liền tự mình ngồi dậy, mới vừa cầm đũa, một đạo hàn quang từ ngoài bay vào.

Tô Hạo mau lẹ đón mai hoa tiêu trong tay, vui mừng nói, "Huyền Tuyết sư tỷ?"

Vừa dứt lời, bóng người Huyền Tuyết liền xuất hiện trong lều vải, "Tiểu cung phấn không tệ lắm, một hồi sinh hai hài tử, còn một hài tử giống như tiểu Tô Hạo, một giống như tiểu Trường Ninh, thật có thể nói nhân sinh viên mãn a."

Trường Ninh cười yếu ớt, "Sư tỷ ngươi vừa vặn tới, chúng ta vừa muốn ăn cơm."

Huyền Tuyết tiến đến trước bàn nhìn một chút, khịt khịt mũi, "Oa, thật phong phú a, thức ăn trên thảo nguyên này tất cả đều có trên bàn a, tất nhiên vô tâm lại đi quấy nhiễu Trung Nguyên rồi." Nói tới chỗ này chuyển đề tài, "Có điều, Bổn cung ngày hôm nay tới, đầu tiên là muốn nhìn hai đứa bé."

Nói xong quỳ xuống bên cạnh hai đứa bé, nắm ngón tay nhỏ của hài tử, nhéo nhéo cái mũi, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hai tiểu nhân nhân, bỗng nhiên nói, "Có thể để cho Bổn cung nuôi một đứa được hay không ?" Ngữ khí nghe cũng không có vẻ như đùa giỡn.

Trường Ninh bật thốt lên, "Đem Tô Nhược ôm đi là được rồi, nàng trông giống ta."

Tô Hạo lập tức đứng dậy, lấy ra một thức mở đầu, "Phải đợi Huyền Tuyết sư tỷ  đánh bại ta lại nói."

"Ahaha, " Huyền Tuyết cười đi tới trước mặt Tô Hạo nói ,"Sư tỷ ta chỉ là giỡn chơi, Hạo nhi không cần nghiêm túc như vậy, xem ra vẫn là chưa lớn mà."

Tô Hạo, ". . . . . ."

"Ai. . . . . ." Sau khi cơm nước xong, Huyền Tuyết để đũa xuống, thở dài, "Nhìn hai người các ngươi ngươi nông ta nông, Bổn cung đột nhiên muốn đi chinh phục thế giới. . . . . ." Nói xong đứng lên đi ra ngoài, "Việc này không nên chậm trễ, Bổn cung liền xuất phát."

"Sư tỷ. . . . . ." Tô Hạo đuổi theo, "Sư tỷ chờ một chút, " nói xong lấy ra một bản vẽ từ trong l*иg ngực đưa cho Huyền Tuyết, "Đây là cấu tạo cùng quy trình chế tác hỏa súng, có thể hữu dụng đối với sư tỷ."

Huyền Tuyết cũng không khách khí, vỗ vỗ vai Tô Hạo, "Hạo nhi thật có tâm."

Lần thứ hai định rời đi lại nghe Tô Hạo hoán, "Sư tỷ, ta còn một món đồ muốn đưa cho ngươi." Nói xong đem mai hoa tiêu phóng vào trong tay Huyền Tuyết, "Sư tỷ, nếu có thời gian trở lại thăm chúng ta, ta cùng Điện bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi cùng mai hoa tiêu."

Huyền Tuyết xoay người, quay lưng cùng Tô Hạo và Trường Ninh ngửa đầu nhìn bầu trời, một lát thở ra một hơi nói, "Được! Ta nhất định sẽ trở lại thăm các ngươi, bất luận các ngươi ở phương trời nào." Nói xong không quay đầu rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: đoạn này là viết về việc sinh 2 đứa bé ở quan ngoại, Tiểu Bình Quả  viết nhiều như vậy, các điện hạ không  dị nghị chứ? (*^﹏^*)