Phò Mã 16 Tuổi

Chương 50: Thọ Thương (B)

Nghe đàn tỳ bà tới? Ai sẽ ở thời điểm người khác giương cung bạt kiếm chạy tới  thưởng thức âm nhạc ?

Thanh Hà vương ở trong lòng hừ một tiếng, nhìn ông lão một chút, đã thấy hắn một mặt nghiêm túc, cũng không giống như dáng vẻ đùa giỡn.

Không chỉ Thanh Hà vương,  Trường Ninh cũng khó có thể phán đoán được ý đồ đến của Ngũ Chỉ Kiếm, bởi vậy nhàn nhạt nói một tiếng, "Sư phụ, ngươi đã đến rồi." Tính là chào hỏi.

Ngũ Chỉ Kiếm phất phất tay,"Các ngươi tiếp tục a, tuyệt đối đừng bởi vì lão hủ đến mà trì hoãn chính sự, như vậy  trong lòng lão hủ sẽ cảm thấy băn khoăn ." Nói xong ho khan một tiếng đi tới bên cạnh Thanh Nguyệt, vuốt vuốt râu cằm, nheo mắt lại, biểu hiện vô cùng say sưa.

Phất Nguyệt  thấy thế, cả giận nói, "Lão Thất Phu, ngươi quả là không để Ma Môn chúng ta vào trong mắt."

Ngũ Chỉ Kiếm  nghe vậy mở đôi mắt rộng , nhìn về phía Phất Nguyệt. Ánh mắt rơi xuống chiếc đàn trong tay hắn, đi tới trước mặt xoa xoa đuôi cầm, thở dài nói, "Cầm này 13 dây tựa như gỗ mà không phải gỗ, như kim mà không phải kim, hoa văn tinh mỹ trôi chảy, chính là cổ đồng Mộc Tinh chế, ngoại hình cổ điển nhã trí, dây đàn chính là  hỗn hợp Thiên Tằm  tinh kim làm ra, cầm thân đoạn vân như hoa mai, là đàn cổ trăm năm trở lên, quả thật thiên kim khó có!"

Nếu như bình thường, có người tán thưởng ái cầm của mình, Phất Nguyệt  tất nhiên mặt mày hớn hở, nhưng  lúc này lại là chuyện khác, trong lòng tuy rằng tán thành lời nói của Ngũ Chỉ Kiếm, nhưng lại phi thường cảm thấy hành vi của Ngũ Chỉ Kiếm phản cảm, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì cho phải, liền trợn mắt coi hắn.

Không chỉ Phất Nguyệt, chính  Thanh Nguyệt cùng Thanh Hà vương, cũng có cảm giác tương tự, tựa giống như một người đang tỉ mỉ đánh giá chất lượng vải, bị một người lấy dao cắt đứt, tuy rằng tức giận trong lòng, nhưng lại không có cách nào giúp đỡ.

Thanh Hà Vương rất nhanh nhận ra được sĩ khí sa rút là tối kỵ trong binh gia,  liền vận lên mười tầng nội lực, trong nháy mắt trên người tỏa ra Duy Ngã Độc Tôn  ngập trời khí, cầm trong tay tiêu ngọc đỏ đậm hướng tới Trường Ninh,

"Nếu công chúa điện hạ có ý muốn cùng bản vương cá chết rách lưới, vậy cũng chớ trách bản vương không khách khí !"

Nói xong trong con ngươi hiện ra màu đỏ sát khí, một trận cười dài.

Không tốt rồi ! Nội lực cường đại như vậy.....Thanh Hà vương ở trong ma môn rốt cuộc là địa vị gì? Công lực sao có thể cường đại được như thế, may là có sư phụ ở, không phải vậy đêm nay chắc chắn là nghiêng về một bên  thảm bại!

Trong lòng    Huyền Tuyết  âm thầm  kinh hãi, thả người từ đỉnh nhảy xuống, rơi vào bên người Trường Ninh,  "Tiểu cung phấn, ngươi và ta hợp lực, thiên hạ vô địch, có sư tỷ ở đây, tiểu cung phấn không cần phải sợ."

Trường Ninh lạnh lùng nói, "Ta sợ quái  gì."

"Ngươi trước đây xác thực không kiêng dè gì, hiện tại không giống với lúc trước, ngươi bây giờ là có vợ có chồng, ngươi nếu  có chuyện bất trắc, tiểu Phò mã không biết biến thành nam sủng của ai đây,"

Nói tới chỗ này, giống như đau răng "Ư"   một tiếng, nhíu mày nói,

"Đúng rồi, vừa nãy ta Thanh Hà vương nói, Phò mã là thiếu nữ cái gì?"

Vẻ mặt  Trường Ninh   càng ngày càng lạnh lùng, "Hắn nói bậy, ngươi cũng nói theo như vẹt?"

Ngũ Chỉ Kiếm  lắc đầu, "Ta nói hai người các ngươi, lập tức liền muốn Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, chính ở chỗ này cãi nhau, để sư phụ nói các ngươi  tốt cái gì ?"

Lời còn chưa dứt, liền thấy    thân hình  Thanh Hà vương  mang theo một luồng mạnh mẽ tuyệt luân  kình phong đánh về phía Trường Ninh cùng Huyền Tuyết.

Trong lòng hai người  biết không thể chính diện đón lấy, một mặt vận lên nội lực chống đỡ, một mặt đem hết toàn lực lùi về phía sau, sau đó liếc mắt ra hiệu với nhau, Trường Ninh một chiêu kiếm quang hàn đánh úp về phía sau Thanh Hà vương ,  trường kiếm của Huyền Tuyết đánh thẳng chính diện Thanh Hà vương.

Một bên khác,    thân hình hắc y ám vệ từ bốn phía  như chim ưng ban đêm từ trên đình nhảy xuống,  phân biệt vây nhốt Thanh Nguyệt cùng Phất Nguyệt.

Ngũ Chỉ Kiếm  cũng không nhúng tay, chỉ là vận lên nội lực, váy dài phất một cái, lên một trận cương phong, đem Tô Phu Phân cùng các mama, hầu gái đang mất thần trí lùi về khu vực an toàn ở góc sân, để tránh cho các nàng bị thương tích do tranh đấu.

Chính là tại đây xoay chuyển ánh mắt , trong lúc vô tình phát hiện ở một bên sân, có một bóng người nhạt nhòa như khói ở dưới ánh trăng, cho đến khi ngưng mắt nhìn kĩ, căn bản không còn bóng người.

Lẽ nào chỉ là ánh sáng của mặt trăng đập vào tường viện tạo thành bóng mờ ?

Ngũ Chỉ Kiếm vuốt râu dài nhíu mày trầm tư.

Liền chỉ trong chốc lát, cuộc chiến trong nội viện thắng bại đã nhìn ra đầu mối, hắc y ám vệ tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng công phu chỉ có thể tính là tầm tầm, mà nội lực lại bình thường, Thanh Nguyệt cùng Phất Nguyệt đang cùng bọn họ giao chiến vẫn có  thể nhàn nhã biểu diễn đàn tỳ bà cùng đàn cầm,  tiếng nhạc không ngừng quấy nhiễu tâm thần chúng ám vệ, từng người từng người dần mất đi sức chiến đấu.

Thanh Hà vương cùng Trường Ninh Huyền Tuyết chính là đang ở giữa không trung quyết đấu, Thanh Hà Vương không có ý cùng Huyền Tuyết giao thủ,  cực ít khi cùng nàng phát động tiến công, cơ hồ hết thảy chiêu thức đều là đánh úp về phía Trường Ninh, nội lực của Trường Ninh tu luyện còn không bằng Huyền Tuyết, càng không có cách nào so sánh cùng Thanh Hà Vương, cùng Thanh Hà Vương giao thủ không tránh khỏi có chút chậm chạp, bị Thanh Hà Vương nhất chưởng bắn trúng vai trái, rên lên một tiếng từ không trung rơi xuống.

Thanh Hà vương vẫn như cũ không  buông tha Trường Ninh, thân hình như điện nhào xuống, biểu hiện cười như không cười, trong mắt lộ ra màu mắt lạnh lẽo, đem nội lực tụ ở bàn tay phải, tấn công như điện đánh về phía Trường Ninh đang rơi.

Hắn vốn cũng không có sát ý, nhưng bây giờ đã thay đổi chủ ý, nếu Trường Ninh đã đem hành vi "Bái phỏng" phò mã phủ của hắn đánh đồng thành tạo phản, hắn há có thể hư gánh tội danh, đơn giản xứng danh, muốn mạng của Trường Ninh, Đại Tề Minh Đế mất đi tâm can, hắn thừa cơ hạ lệnh thuộc cấp khởi binh, một lần tấn công vào Kinh Thành, liền có thể thành tựu thiên thu đại nghiệp.

Huyền Tuyết kinh ngạc thốt lên một tiếng, "Cung phấn!" , cần phải vây Ngụỵ cứu Triệu, tập kích đánh về phía Thanh Hà Vương để hắn bỏ ý định tấn công Trường Ninh, nhưng đã quá muộn. Cũng trong lúc này, Tô Hạo một thân bạch y áo ngủ đi chân đất từ hành lang chạy ra, đưa hai cánh tay giang ra che chở trước người Trường Ninh.

Hết thảy chỉ xảy ra trong chốc lát, Thanh Hà vương không kịp thu tay lại,  thân hình  Trường Ninh  chính là đang rơi xuống không có cách nào  thay đổi được phương hướng, Ngũ Chỉ Kiếm tuy rằng đã bổ nhào lao tới nhưng vẫn chậm một chút xíu, vẫn là không kịp ngăn cản Thanh Hà Vương, trơ mắt nhìn tay phải Thanh Hà Vương chắc chắn đánh vào ngực Tô Hạo !

"Ầm!"

Ngũ Chỉ Kiếm dốc hết nội lực vào một chưởng đánh vào người Thanh Hà Vương

Thân thể Thanh Hà Vương cùng Tô Hạo  theo hai hướng khác nhau bay xuống, tầng tầng ngã xuống gạch xanh trên mặt đất trong viện.

"Hạo nhi"

Trường Ninh rõ ràng nghe được tiếng trái tim mình tan thành từng mảnh, không để ý bả vai truyền tới đau nhức, lắc mình hình đi tới bên người Tô Hạo, đem Tô Hạo ôm vào trong ngực, kiểm tra thương thế của Tô Hạo, chỉ thấy hai mắt Tô Hạo  nhắm nghiền, khóe miệng có tơ máu không ngừng chảy ra, màu trắng của áo ngủ bị màu máu tươi thấm ướt đẫm, hiển nhiên là nội phủ bị thương rất nặng, mà lúc ngã xuống chạm đất không đứng tư thế, hiển nhiên là nhiều vị trí sẽ bị thương.

Huyền Tuyết cũng nhanh chóng bay tới, "Tiểu Phò mã ngươi không sao chứ?" Cho đến khi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hạo, cũng biết được hiển nhiên sẽ không được Tô Hạo đáp lại. Tuy là cực kỳ đau lòng, nhưng nội tâm cũng cảm thấy kỳ quái, tiểu Phò mã căn bản không biết võ công, lại vì cái gì không bị tiếng đàn khống chế ? Hơn nữa thân hình chạy tới trước mặt Trường Ninh đánh chặn nhanh như vậy ? Ngay cả Huyền Tuyết ta cũng không thể nhanh bằng ? Lẽ nào đây như là trong truyền thuyết nói "Sức mạnh của ái tình là vô địch " ? Chà chà, thực sự là làm người cảm động a.....

Trường Ninh đem thân thể Tô Hạo nhẹ nhàng đặt xuống dưới đất, quay đầu từng chữ từng chữ hướng về Thanh Hà vương nói.

"Thanh Hà vương, Bổn cung nhất định phải tự tay gϊếŧ ngươi!"

Nói xong vận lên nội lực, bả vai truyền tới một cơn đau đớn thẳng đến cốt tủy, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không thể đứng thẳng được.

Thanh Hà vương vẫn chưa làm ra bất kỳ đáp lại, thậm chí căn bản không hề liếc mắt nhìn Trường Ninh một chút.

Thanh Nguyệt cùng Phất Nguyệt đánh bại hết thảy ám vệ, phải trái hai bên đỡ thân thể Thanh Hà Vương, trên mặt đều là vẻ khϊếp sợ -- chỉ thấy  ngũ quan Thanh Hà Vương  nhăn nhó đang nhìn hai tay của mình, con ngươi cơ hồ muốn rơi xuống đất, trong miệng tự lẩm bầm không ngừng nói, "Không thể, không thể, không thể. . . . . ." Nội lực của hắn hoàn toàn không còn.

"Vương Gia ngươi làm sao vậy?"

"Vương Gia?"

Thanh Nguyệt cùng Phất Nguyệt liền hoán mấy tiếng cũng không được Thanh Hà Vương phản ứng, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đồng thời mỗi người nhấc lên một bên tay của Thanh Hà Vương, thân hình bắn nhanh bỏ chạy.

Ngũ Chỉ Kiếm  cùng Huyền Tuyết vẫn chưa truy đuổi, bởi vì Trường Ninh cùng Tô Hạo  song song bị thương, hiện nay vẫn là cứu người quan trọng.

Ngũ Chỉ Kiếm đang muốn tiến về phía Trường Ninh kiểm tra thương thế, chợt nghe Trường Ninh nhìn Tô Hạo nói rằng.

"Sư phụ trước tiên  xem xét vết thương của Phò mã mới là quan trọng"

Cho đến khi Ngũ Chỉ Kiếm đi đến bên người Tô Hạo cúi xuống,  Trường Ninh bỗng đổi giọng, "Sư phụ dừng tay!" Thấy Ngũ Chỉ Kiếm quăng ánh mắt lấy làm dấu hỏi, nhất thời không giải thích được, Trường Ninh   nói,  "Phò mã sinh bệnh luôn có cô cô trong quý phủ xem trị." Dung cô cô là một trong hai thị nữ thân cận của Tô Phu nhân.

Ơ, vào lúc này còn "Chú ý" như vậy, Huyền Tuyết không khỏi ở một bên trêu ghẹo, "Sư phụ có nghe hay không, tiểu cung phấn bảo ngươi dừng tay."

Ngũ Chỉ Kiếm  từ trước đến giờ hiểu rõ Trường Ninh, biết nàng đối với đồ vật quý trọng không thích bị người khác động vào, đặc biệt là kiêng kỵ tiếp xúc thân thể, đầu tiên chính là không cho người khác động vào mình, hiện tại phò mã cũng không cho người khác động vào,  bởi vậy cũng không cảm giác bất ngờ, lập tức tằng hắng một cái, hai tay chấp ở phía sau lưng, cũng không đến xem Tô Hạo cũng không đi quản Trường Ninh.

Tô phu nhân lúc này đã khôi phục thần trí, nhìn thấy Tô Hạo nằm trên mặt đất máu me khắp người bất tỉnh nhân sự, khóc lóc chạy lên phía trước, "Hạo nhi ! Tâm cam của nương ! mới một cái nháy mắt mà sao phát sinh ra chuyện này ?"

Trường Ninh khẽ nói, "Phu nhân trước tiên chớ khóc, nhanh đi gọi cho cô cô đến mới là cấp bách."

Nói xong liếc mắt nhìn một đám mama cùng thị nữ đang một mặt mê hoặc không biết phải làm sao, "Việc này không thích hợp lộ ra, phu nhân hẳn phải biết làm thế nào." Lại nói, "Hạo nhi nhất định sẽ không sao, phu nhân không nên quá lo lắng."  Trong lòng kỳ thực cũng vô cùng lo lắng, nhưng lúc này không có chọn lựa, chỉ đành có thể nói như vậy.

Tô phu nhân cũng đã trải qua đại sự, nghe Trường Ninh vừa nói như thế, gật gù, vội vàng xoay người cho người gọi Dung cô cô, một bên không nhịn được quay đầu nhìn lại thấy Trường Ninh tay phải che vai trái nói, "Công chúa điện hạ, ngươi không sao chứ?"

Loại quan tâm này là từ trong tâm phát ra, trong lúc vô tình đã đem Trường Ninh xem là thân nhân của mình rồi.

Trường Ninh lắc lắc đầu, "Ta không sao, người tập võ, bị thương như này không coi là gì."

Trường Ninh đem Tô Hạo ôm trở về ngủ phòng nhẹ nhàng đặt trên giường nhỏ, Dung cô cô vội vã ôm hộp thuốc tới rồi, màn che hạ xuống, tách ra hai người, Trường Ninh cùng Huyền Tuyết, Ngũ Chỉ Kiếm, Tô phu nhân ở trong phòng chờ đợi kết quả chuẩn đoán.

Huyền Tuyết giúp Trường Ninh kiểm tra vết thương, chỉ thấy vết thương vẫn chưa xuất huyết, chỉ là máu ứ đọng sưng đỏ, nàng thuở nhỏ tập võ, cơ hồ  mỗi vị trí  trên thân thể  đều hiểu rất rõ,   có kinh nghiệm phong phú, phán đoán ra Trường Ninh là gãy xương vai, biết như vậy trước tiên là chườm lạnh tiêu sưng, sau đó đúng giờ xoa bóp nối xương,  mỗi lần đều sẽ rất đau, nhưng hơn tháng sau thì sẽ từng bước chuyển biến tốt.

Tác giả có lời muốn nói: từ trước tới nay nghiêm túc nhất  một chương. . . . . .

【 ngày hôm qua buổi trưa mưa to gió lớn bao phủ Hàng Châu cũng hạ xuống cây nho lớn nhỏ mưa đá. . . . . . Nhất định là Tiểu Bạch Xà đem tiểu Thanh đưa tới. . . . . . Tiểu Thanh đối với Tiểu Bạch  cảm tình quả nhiên chống lại thời gian ngàn năm  thử thách. . . . . . Hảo cảm người có hay không (≥◇≤)】