Phò Mã 16 Tuổi

Chương 24: Lương Tiêu Dẫn (B)

Lúc đó đã muộn, lập tức Thanh Thành vương hạ lệnh đưa Tiểu Kiều lên lầu Hương Các nghỉ ngơi.

Tòa lầu này vốn là  xây  trên mặt hồ, Tiểu Kiều đi vào cửa, chỉ thấy gian phòng vô cùng thanh nhã, giữa mặt hồ mở ra một cửa lớn, dính chút băng sa, được ánh mặt trăng chiếu xuống, một cánh cửa sổ tựa như bức tranh ánh trăng trước mắt, làm cho người ta tựa như sinh ra ảo mộng.

Bên trong cầm kì thư họa, không chỗ nào không đủ, làm Tiểu Kiều càng thêm yêu thích, lòng nói , phòng này so với khuê phòng của ta còn thú vị hơn, lập tức ngồi vào ghế, ngẫu hứng gảy một khúc  《 Lương Tiêu Dẫn 》.

Đàn một khúc xong, chợt nghe có người vỗ tay, cũng lớn tiếng khen, "Phò mã đàn thật hảo khúc."

Tiểu Kiều bị dọa nhảy dựng lên,  tìm theo tiếng ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy dưới ánh trăng có một nữ tử, toàn thân hắc y, hai bên mái tóc buông xuống trước ngực, còn có ít tóc thả xuống sau lưng, toán loạn rồi lại nhu thuận, cùng với tóc mái đang đồng thời phất phới bay bay trong gió, nói không ra được bao nhiêu phóng khoáng, một tay đè lên đầu gối, một tay cầm bình rượu, uống vô cùng phóng khoáng.

Tiểu Kiều vỗ bàn đứng dậy, "Ngươi là người phương nào? Đêm hôm dám cả gan xông vào phòng ngủ của bổn phò mã."

Nữ tử kia cũng không đáp lời, chỉ ngâm một bài thơ,  giọng nói trong trẻo.

"Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi,

Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu gian, bất thắng nhân sinh nhất trường túy,

Trần sự như triều nhân như thủy, chích thán giang hồ kỷ nhân hồi."

Tiểu Kiều vừa nghe đã biết đây căn bản chính là khúc hát mình vừa bịa đặt  để so tài với Cận Ngọc, tuy nghe không chút ra ngô ra khoai, nhưng ngược lại cũng thành một thể, bảy phần dũng cảm ba phần cảm thán, có thể càng là biểu lộ cảm xúc.

Tiểu Kiều nghiêng đầu hỏi, "Ngươi là người của Thanh Thành vương ?"

Chỉ nghe nữ tử kia  nói, "Ta là người trong giang hồ."

"Ý  ngươi nói ngươi  không phải người của Thanh Thành vương ?"

"Cho tới bây giờ, ta không thuộc về bất luận người nào."

Tròng mắt đen lay láy của Tiểu Kiều chuyển động,  "Ngươi vẫn bí mật giám sát  Thanh Thành vương ?" Không phải vậy làm sao  nghe rõ rõ ràng ràng bài hát trong yến ẩm ?

"Không phải vẫn, chỉ là tình cờ, thỉnh thoảng, có lúc."

Tiểu Kiều cảm thấy người này có chút phiền, nói xong cảm thấy cũng không thích hợp nói nhiều,  "Ngươi tới tìm bổn Phò Mã có chuyện gỉ ?"

"Đưa ngươi về phò mã phủ."

"Lẽ nào ngươi không nghe nói, bổn Phò mã vốn không muốn về Phò mã phủ sao ?"

Nữ tử ngửa đầu uống rượu ừng ực,  "Thế nhưng Phò mã cần phải về phò mã phủ."

"Coi như phải về phò mã phủ, cũng không cần ngươi quản! Bổn phò mã tự có kế thoát thân, còn nữa, bổn phò mã dựa vào cái gì tin tưởng ngươi ?"

"Kế thoát thân? Chuyện cười, " Nữ tử kia cười lạnh nói,"Nơi này phòng thủ như thùng sắt, tay ngươi sức trói gà không chặt, làm sao có thể thoát thân mà đi?"

"Hừ, " tiểu Kiều hai tay ôm ở trước ngực đem đầu nhỏ nghiêng đầu nói, "Ngươi có thể đi vào , bổn phò mã tự có thể đi ra."

"Hảo" nữ tử kia gật gù,  "Ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm sao thoát thân." Nói xong thân hình giương ra, nhảy lên không trung biến mất.

"Ồ,  sao con quạ đen này nói chuyện một hồi xong, lại đột nhiên biến mất ?"  Tiểu Kiều thò người ra nhìn một chút, thấp giọng nói thầm .

Rạng sáng ngày thứ hai, Chu Lập cùng Chu Hành vội vã tự Chu phủ chạy tới phò mã phủ.

Tối hôm qua không thấy tiểu Kiều trở lại, tuy nói phụ mẫu bởi vì đến Thái Sư Phủ chúc thọ  đến nửa đêm mới trở về, không  hỏi tới tiểu Kiều, nhưng trong lòng hai huynh đệ  vẫn không yên, quyết định đến phò mã phủ xem rõ ngọn ngành.

Cho đến khi  thấy Chu phu nhân, hai huynh đệ ấp a ấp úng, không biết làm sao mở miệng.

Tô phu nhân sẵng giọng, "Hai người thân là nam tử, sao lại giống như tiểu cô nương,  có chuyện nói thẳng, ta cũng không phải người ngoài."

Chu Lập Chu Hành lúc này mới rành mạch nói một lần,  "Tiểu Kiều tối hôm qua không trở lại, chỉ sợ lại thêm phiền toái  cho quý phủ ."

"Cái gì? ! Tiểu Kiều ở phò mã phủ? !" Tô phu nhân sợ hãi không nhẹ,  tiện đà cảm thấy buồn bực, "Nhưng  ta cũng không  nghe gia phó nói tới a."

Chu lập nghe xong cũng thấy kỳ quái, "Lẽ nào tiểu Kiều tối hôm qua ở trong phòng ngủ của Phò mã ?"

"Phi phi phi, phủi phui cái mồm nhà ngươi, lời này há có thể tùy tiện nói lung tung?" Tô phu nhân khiển trách luôn mồm nói, "May là hai ngày nay Phò mã  cùng với công chúa như hình với bóng, lời này mà truyền ra ngoài, còn đâu là danh dự của phò mã gia."

Chu lập cũng là nhất thời tình thế cấp bách nói sai, thấy Tô phu nhân trách cứ, tự biết đường đột, tự vả mình hai cái bạt tai, "Cái mồm của ta, nhất thời nói linh tinh."

"Được rồi được rồi, " Tô phu nhân vung vẩy khăn trong tay, "Bây giờ quan trọng nhất là tìm được Tiểu Kiều."

Chu Hành bỗng nhiên giẫm chân khóc ròng nói, "Một người lớn sống sờ sờ ở trong phủ nửa ngày một đêm không ai nhìn thấy, chẳng lẽ tiểu Kiều trượt chân rơi xuống bể nước hoặc giếng sâu nào đó ? Ô ô ô, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tô phu nhân vừa nghe, trầm ngâm một khắc, vẻ mặt nghiêm túc nói,  "Cái này nói không chắc." Lập tức dặn dò gia nhân đến từng bể nước, giếng nước, cùng với suối phun, khê thủy cẩn thận tìm kiếm, cũng dặn dò, "Công chúa và Phò mã chưa rời giường, các ngươi ghi nhớ kỹ không thể gây ra động tĩnh , bằng không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi các ngươi gánh tội không nổi." Kì thực là sợ công chúa sau khi biết chuyện này sẽ để tâm.

Cùng thời khắc đó, tiểu Kiều đã rời giường rửa mặt xong xuôi, có thị nữ bưng đồ ăn sáng đến, tiểu Kiều chậm rãi ăn một bữa.

Ăn xong chậm rãi xoay người, đứng ở trong cửa sổ nhìn ra hướng ngoài, hồ quang, sắc hoa thu hết vào mắt, nguyên lai chỗ này cũng vô cùng lí thú, từ trong nhìn ra ngoài thì dễ, từ ngoài e rằng khó có thể nhìn được vào bên trong.

Lập tức tiểu Kiều nhìn thấy ở ven hồ có một bóng người quen thuộc, chính là Cận Ngọc, hắn như một đóa hoa chậm rãi bước, ước chừng là sau bữa điểm tâm rảnh rỗi chậm bước thưởng thức cảnh đẹp rồi.

Tiểu Kiều nghiêng đầu xoa cằm suy nghĩ một chút, mặt mày hớn hở  chạy xuống lầu.

"Ngọc công tử !"

Đi tới bên hồ, tiểu Kiều nụ cười đáng yêu theo sát Cận Ngọc chào hỏi.

Cận Ngọc nghe tiếng gọi cũng chẳng để ý tới.

Tiểu Kiều cũng không quan tâm, chỉ  nhảy nhảy nhót nhót chạy đến, đối với Cận Ngọc làm cái mặt quỷ,  sau đó làm nũng nói, "Ngọc công tử thật là keo kiệt! Đều không để ý nhân gia!"

Cận Ngọc tức giận, "Bản công tử với ngươi có lời gì để nói?"

Tiểu Kiều  tiến vài bước gần về phía Cận Ngọc, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hắn , "Làm sao không có lời để nói ?  Chúng ta có thể đồng thời ngâm thơ làm phú a."

Cận Ngọc nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Tiểu Kiều, mũi hừ một tiếng, hướng tiểu Kiều lườm một cái, "Ai muốnngâm thơ làm phú với ngươi !"

"Ngọc công tử, ngươi như vậy là lòng dạ chật hẹp, bụng dạ hẹp hòi, không thể được a."  tiểu Kiều hì hì cười nói, "Làm đại sự nhất định phải. . . . . ." Nói tới chỗ này bỗng nhiên khóe miệng co giật, hai mắt trắng dã ngã trên mặt đất, toàn thân rung lên.

Làm cho Cận Ngọc đang để tay phía sau cũng giật mình, cho đến khi cẩn thận quan sát lại một lượt, phát hiện ra đây là biểu hiện của bệnh Động kinh,  không khỏi cười lạnh một tiếng, đem ống tay áo vung một cái, bước nhanh về phía phòng của Thanh Thành Vương.

"Cái gì? Ngươi nói Phò mã có bệnh khó nói ?" Thanh Thành vương không thể tin vào tai của mình, "Cận Ngọc, ngươi không thể vì đố kị với hắn mà hãm hại hắn như vậy."

Cận Ngọc nói, "Vương Gia nếu như không tin, có thể gọi người theo ta cùng đi xem."

Thanh Thành vương nói, "Bản vương há có thể nghe lời nói của một bên? Đương nhiên phải gọi người đi xác định một phen."

". . . . . ."

Cận Ngọc dẫn đường cho thị vệ của Thanh Thành vương đến chỗ Tiểu Kiều vừa nằm co giật,  phát hiện tiểu Kiều đang đứng ở cách đó không xa, đang ngắm hoa,  ngẩng đầu thấy hai người đi tới, nở nụ cười với hai người , mắt ngọc mày ngài cười duyên dáng.

Thị Vệ nhìn kĩ một hồi,  liền nói với Cận Ngọc," Ngọc công tử, ta nhìn thế nào  cũng không nhìn ra dáng vẻ phò mã có bệnh a."

". . . . . ." Cận Ngọc cứng đầu lưỡi, chỉ vào tiểu Kiều nửa ngày nói không ra lời.

"Có bệnh?" Tiểu Kiều một mặt tò mò hỏi, "Ngươi nói ai có bệnh a?"

Thị vệ lập tức hướng tiểu Kiều cười làm lành, nói, "Tiểu nhân nói Ngọc Công tử có bệnh."  Nói xong lại nói, "Phò mã ngươi  ngắm hoa, tiểu nhân có việc liền xin cáo từ."

"Ngươi !"

Cận Ngọc nín nửa ngày rốt cục nghiến răng nghiến lợi không phun ra được một chữ.

"Ta làm sao vậy? Ngươi chưa từng nghe nói một câu nói gọi " thiên kị anh tài " sao ? Trên đời nào có người nào thập toàn thập mỹ ?  Có điều, tuy nói ta từ nhỏ có chứng bệnh động kinh là không sai, nhưng là mỗi lần lúc phát tác  đều rất ngắn, sau một hồi là tốt rồi, cũng không cần xem đại phu. Ngươi nếu muốn khiến người ta tin tưởng ta có bệnh này, phải có chứng cứ mới được, nhưng cơ bản là chứng cứ này lóe lên sẽ nhanh chóng qua đi,  Vì lẽ đó ta khuyên ngươi tốt nhất thay ta giấu đi, nếu ngươi nói ra lại không có chứng cứ , sẽ chỉ làm cho Thanh Thành Vương ghét ngươi, xa lánh ngươi mà thôi."

"Ngươi. . . . . . Ngươi cho rằng giấy trắng có thể gói được lửa sao ? Tổng, một ngày nào đó sẽ lộ  mà thôi !"

"Có thể đi. . . . . ." Tiểu Kiều cúi đầu, như là nhớ tới chuyện thương tâm,  ánh mắt tràn ngập ưu thương, "Kỳ thực bệnh của ta đã bị công chúa phát hiện. . . . . lúc trước nàng ở trước mặt ta chẳng qua là một khối  Hàn Băng ngàn năm, sau khi nàng biết, đã  biến thành hàn băng vạn năm , ngay cả một ánh mắt lạnh lùng cũng không thèm ban phát cho ta, trực tiếp chuyển về phủ công chúa ,hơn nửa tháng cũng không triệu kiến ta một lần. . . . . ." Tiểu Kiều nói tới chỗ này bỗng nhiên lên giọng, "Vì lẽ đó ta hiện tại nhất định phải nắm lấy cánh tay của Vương gia cứu mạng ! Bởi vì ta cùng công chúa đã không có tương lai. . . . . ."

"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . ."  Thân thể Cận Ngọc run cầm cập,  "Ngươi. . . . . . Rất tốt!"

Cận Ngọc nói xong cũng không quay đầu lại,  hắn đã không có cách nào đối mặt với người này.

"Tại sao ngươi  không cố gắng nằm trên đất điên cuồng thêm một chút ?" Trong khóm hoa bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử, "Diễn thêm một lúc, Vương gia sẽ tin tưởng ngươi mắc bệnh điên,  sẽ lập tức phái người đem ngươi ném về phò mã phủ trả lại  cho Trường Ninh."

Tiểu Kiều nghe ra là giọng nói  của con quạ đen ngày hôm qua, không khỏi bĩu môi, mũi hừ một tiếng, "Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai!"  Nói xong vung ống tay áo đi ra, đi mấy bước, bỗng nhiên quay đầu lại, "Ta diễn chính là chứng động kinh không phải bệnh điên, ngươi mới chính là bị điên."

Tác giả có lời muốn nói: (^_^) Ô thân phận của quạ đen thỉnh xem lại chương 15