Phò Mã 16 Tuổi

Chương 1: Tiểu Kiều ngất xỉu rồi! (B)

Bích Thủy quán :

Vạn An trấn - vùng sông nước tráng lệ của Giang Nam, cũng là cố hương của Thanh châu Thái Thú Tô Tranh.

Tháng ba Yên Hoa.

Tại phủ Thái Thú.

Thị nữ Tiểu Hạnh nhi chạy như một cơn gió vào thư phòng Tô Hạo , "Công tử, người báo tin nói chạng vạng hôm naylão gia  sẽ về đến nhà !"

Thị nữ Ngọc Cầm theo sát phía sau thưa, "Công tử, biểu lão gia Tri Phủ Dương Châu Chu đại nhân cùng gia quyến trong nhà đã đến địa giới của Vạn An , phu nhân phái hơn một trăm  gia đinh đi trước nghênh đón."

"Ân?" Ánh mắt Tô Hạo vẫn đặt ở trong sách đang nâng trên tay, "Phủ ta tổng cộng bao nhiêu gia nhân ? Một hồi đi tới hơn một trăm người ?"

Giọng nói trong suốt như nước , ngữ khí nhu hòa.

Bởi tuổi còn  quá  nhỏ, nghe có chút hơi trẻ con.

"Vâng, " Tiểu Hạnh nhi nghiêng đầu nhỏ, bẻ ngón tay vô cùng nghiêm túc tính toán một chút, trả lời, " Gia đinh của Tô phủ chúng ta  nói ít cũng  chừng hai trăm người."

Tuổi tác Ngọc Cầm  lớn hơn một chút, biết ý của công tử nói chính là "Làm sao đi tới nhiều người như vậy ?" , nhân tiện nói, "Theo lý thuyết biểu lão gia bất quá là  Tri Phủ Dương Châu, lão gia nhà chúng ta cũng là Thái Thú Thanh châu , quan phẩm của biểu lão gia so với lão gia cũng không  chênh lệch quá lớn, biểu lão gia đến Tô gia chúng ta, Tô gia hoàn toàn không cần phải sắp xếp lớn như vậy để nghênh tiếp, thế nhưng. . . . . ."

"Ta biết ta biết, " Tiểu Hạnh nhi cướp lời nói, "Thiên kim nhà biểu lão gia--  thiên hạ  đệ nhất  mỹ nữ Chu Tiểu Kiều tiểu thư lần này cũng theo phụ thân cùng phu nhân đặc biệt tới đây, vì lẽ đó có được ân sủng này, đãi ngộ so với người khác cũng không giống."

Ngọc Cầm nói, "Truyền thuyết vị tiểu thư này từ thuở nhỏ đã thanh tú, tư tính lại càng thông minh. Lên bảy tuổi , liền vào nhà thục* đọc sách, ngày thuộc ngàn chữ. Lúc mười tuổi , liền có thể ngâm thơ làm phú. Đến 12 tuổi, cầm, kì, thi, họa không gì không biết. May vá thành thạo, càng là làm người ta nhìn mà ngưỡng mộ. Hiện nay đã 17 tuổi,  có người nói người đến quý phủ làm mai đều xếp hàng ngoài thành Dương Châu tới mấy ngàn dặm. . . . . ."

(Nhà thục - là nơi để con em vào học cho nên còn gọi là gia thục 家塾 sau còn gọi là trường tư thục =.= giải thích hơi rắc rối nhưng ý là phòng để học cho dễ hiểu đi :D)

"Ơ? Đứng hàng dài  như vậy?" Tô Hạo lật qua một trang sách, khẽ mỉm cười, nói, "Đây không  phải nói là xếp tới Kinh Thành sao ?"

Tiểu Hạnh mới nói, "Nói thế cũng không quá, vì lẽ đó Chu Tiểu Kiều tiểu thư hiện tại đã danh chấn kinh thành."

Ngọc Cầm liếc nàng một chút, "Cái gì gọi là " hiện tại đã danh chấn Kinh Thành "? Chu Tiểu Kiều tiểu thư cũng sớm đã vang danh thiên hạ có được hay không?"

Tiểu Hạnh nhi nhìn nàng như vậy, rất không cao hứng, hai tay nhỏ chống eo, vặn cổ mới nói, "Ngươi so với ta biết nhiều hơn chút thì thế nào? Còn không phải bởi vì so với ta ăn nhiều hơn một năm muối sao ?"

Tô Hạo cười nhìn Tiểu Hạnh nhi một chút, "Được rồi, đừng  ầm ĩ lên, đại thọ lão thái gia không qua loa được, hiện tại chính là thời điểm dùng người, nhanh đi Tiền viện nghe theo phân phó, đừng làm cho lão mụ tử mượn cớ nói các ngươi lười biếng."

"Vâng, công tử."

Ngọc Cầm cùng Tiểu Hạnh nhi cung cung kính kính đáp một tiếng đồng thời thối lui ra khỏi thư phòng.

"Hừ!"

Hai người ở ngoài cửa ngắt lấy eo nhe răng nhếch miệng với nhau, hừ một tiếng, lúc này mới bỏ rơi ống tay áo, đưa đẩy chen đường đi ra sân.

Tô Hạo ở bên trong thư phòng lắc đầu cười.

Ước chừng  một canh giờ sau.

Một nhóm người  của Tri Phủ Dương Châu  Chu Thế An cùng gia quyến đi tới Tô phủ.

Tô phu nhân sai gia nhân mở ra ba cửa lớn, cùng với gia quyến ra nghênh đón.

Tất cả mọi người vội vã muốn chứng kiến dung mạo của Chu gia tiểu thư.

Cho đến khi cỗ kiệu dừng hẳn, mama xốc lên màn kiệu, tiểu Kiều tiểu thư bước  đi vô cùng nhẹ nhàng , từ trong kiệu đi ra, mọi người vừa nhìn, quả nhiên dung mạo tuyệt đại, sóng mắt lưu chuyển, thật là khuynh quốc khuynh thành.

"Ôi! Trái tim nhỏ của ta !" Tô phu nhân lên  tiếng gọi, cướp bước lên trước, dắt tay tiểu Kiều, "Bây giờ so với trước kia càng xinh đẹp hơn rồi!" Hận không thể nâng ở lòng bàn tay hôn mấy cái.

Chu phu nhân cười, "Đứa nhỏ này đã được cha nàng làm cho hư rồi , Biểu tẩu đừng quá khen nàng." Lại khen ngợi chỉ sợ hết ngày.

Chu Thế An thì đứng một bên ha ha cười, một mặt cưng chiều  nhìn con gái.

Hai ca ca của Chu Tiểu Kiều là Chu Lập cùng Chu Hành dồn dập tiến về phía Tô phu nhân hành lễ, Tô phu nhân nói, "Phong thái hiên ngang, dung mạo như châu ngọc, đây mới là dáng vẻ của nam nhi ," nghĩ đến nhi tử của mình, không khỏi thở dài, "Hạo nhi nhà ta, từ khi sinh ra liền ốm đau bệnh tật , như một ấm sắc thuốc, năm trước mời một Lão Sư Phụ dạy nàng cách lưu thông khí huyết, mới thoáng có khởi sắc, miễn cưỡng có thể ngồi dậy xem vài thi thư, nhưng thể chất vẫn gầy yếu, đi được vài bước đường liền choáng váng đầu."

Chu phu nhân nói, "Hạo nhi là cát nhân tự có thiên tướng,  ta tin tưởng rằng lớn lên khí huyết đầy đủ, nhất định sẽ từng ngày từng ngày khá hơn."

"Chỉ hy vọng như thế, " Tô phu nhân nói xong lại thở dài, tiếp theo chuyển đề tài, "Vì lẽ đó Tô Hạo không tiện ra nghênh đón, mong các ngươi vạn lần có thể thông cảm." Đi vòng nửa ngày trời, câu cuối cùng mới là lời phu nhân muốn nói.

Chu Thế An nói, "Biểu tẩu sao phải khách khí như thế, thân thể Hạo nhi không khỏe, chúng ta đều  đã sớm biết, làm sao còn trách cứ  chứ."

Tô phu nhân dàn xếp một nhà Chu Thế An ổn thỏa, lại vội vàng đi nghênh đón khách mời mới tới, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò gia nhân "Đối với Chu tiểu thư chớ làm phật ý, ngàn vạn không thể ủy khuất nàng."

Mama cùng gia nhân đều biết Chu tiểu thư được biểu lão gia Chu Thái An cưng chiều hết mực, nào dám thất lễ, lập tức thưa, "Phu nhân cứ việc yên tâm, chúng ta nhất định nghe theo."

Tô phu nhân lúc này mới yên lòng lại.

Khách mời từng toán nhỏ đi vào bên trong, mắt thấy sắc trời sắp tối, Tô phu nhân tính toán đoàn xe của Tô Tranh không lâu nữa có thể về đến nhà, liền đem Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm gọi vào một góc yên lặng, "Hai người các ngươi trước tiên lui đến nội viện đi, một lúc nữa  nghe được bên ngoài gọi " lão gia đến nhà! ", hai người các ngươi liền chạy đến, nhìn thấy lão gia, liền nói " công tử muốn tới bái kiến lão gia, nửa đường bỗng nhiên té xỉu, hiện tại đang được đại phu xem bệnh" có nghe thấy hay không?"

Tiểu Hạnh nhi nhìn sang Ngọc Cầm, Ngọc Cầm nhìn sang Tiểu Hạnh nhi, sau đó đồng loạt nhìn Tô phu nhân, "Nghe được, phu nhân."

Tô phu nhân rất bất mãn, "Giọng nói nhỏ như muỗi , lớn tiếng lên xem nào !"

Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm ngẩng đầu ưỡn ngực dồn khí đan điền, "Nghe được!"

Tô phu nhân lúc này mới hài lòng, nhưng vẫn như cũ không quên căn dặn, "Còn có một chuyện phải nhớ kỹ cho ta, đến thời điểm đó không chỉ lo chạy, trên mặt còn phải diễn thật tốt mới được, nếu giả bộ không được thì cứ nghĩ tới như lúc kho thóc bị cháy, hiểu chưa ?"