Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 82

☆, Chương 82:

Edit: Nguyệt Kiều

Lăng An Tu ngồi ở trên ghế sa lon tỉnh táo lại, ánh mắt rõ ràng, Thẩm Chu đoán không được hắn đang suy nghĩ gì. Thẩm Chu lấy cồn sát trùng lại miệng vết thương, cẩn thận nói: "Em giúp anh xử lý vết thương."

Lăng An Tu không hề nói gì, Thẩm Chu ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quỳ gối bên ghế sô pha, tỉ mỉ xử lý vết thương.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Chu tỉ mỉ quan sát tay Lăng An Tu, tay hắn khoong giống như mình với Tô Hàn, ngón tay không có mảnh khảnh, lòng bàn tay có chút thô ráp, nhưng thật ấm áp. Thẩm Chu băng bó xong, nắm chặt tay Lăng An Tu, ngước đầu nhìn hắn, "Anh đừng tự làm bị thương bản thân, anh như vậy em rất khó chịu."

Lăng An Tu rút tay về, "Tôi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi."

Thẩm Chu nhíu mày lại, không yên lòng nói: "Anh không ăn tối sao? Có muốn ăn chút gì rồi mới ngủ không."

"Không cần." Lăng An Tu đứng lên, "Đến cái tuổi này, nếu không chú ý giữ gìn vóc dáng sẽ phát phì."

Thẩm Chu lập tức nói: "Sẽ không, phong độ của anh vẫn luôn rất tốt mà."

Lăng An Tu dùng mũi hừ một tiếng.

Thẩm Chu đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao. Bọn họ vừa mới cãi nhau, hiện tại hẳn cũng không tính là hòa hảo. Y không xác định Lăng An Tu có muốn ngủ cùng y hay không. Thẩm Chu thở dài, cuối cùng vẫn là quyết định không nên đi quấy rầy Lăng An Tu. Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, y muốn ngủ cũng ngủ không được, ở trên giường lăn qua lộn lại cũng sẽ ảnh hưởng Lăng An Tu nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Thẩm Chu đã rời giường rất sớm. Tối hôm qua quả nhiên ngủ không được ngon giấc, ngoại trừ lo lắng cho Tô Hàn, còn có một nguyên nhân, chính là y đã quen cái cảm giác ngủ giường lớn kia cùng với Lăng An Tu, ngủ một mình sẽ luôn cảm thấy thiếu đi cái gì đó.

Ngày nghỉ, Lăng An Tu đều có thói quen ngủ nướng, hắn còn thích lôi kéo Thẩm Chu cùng ngủ. Hai người làm ổ ở trên giường, nghe ca khúc diễn tấu violon mà Thẩm Chu thích, câu được câu không nói chuyện, đây là chương trình nhất định phải có trong ngày nghỉ của bọn họ. Nhưng hôm nay sợ rằng tiến hành không được. Thẩm Chu nghĩ Lăng An Tu không có rời giường sớm như vậy, trước tiên đi vào bếp nấu một nồi cháo gà xé, cho vào bát giữ nhiệt, lái xe đến bệnh viện.

Tô hàn vẫn chưa có tỉnh. Thẩm Chu đem bát giữ nhiệt đặt ở đầu giường, lại nhìn cậu một hồi, mới vừa muốn rời khỏi, Tô Hàn đột nhiên liền mở mắt ra.

Thẩm Chu sững sờ, cười nói: "Cậu đang giả vờ ngủ à?"

Tô Hàn nghịch ngợm nháy mắt, "Cậu không có nhìn ra sao?"

Thẩm Chu lắc đầu một cái, "Không có."

Tô Hàn than thở nói: "Tôi vừa đang nghĩ, cậu có thừa dịp tôi ngủ mà lén hôn một cái hay không, xem ra là tôi cả nghĩ quá rồi."

Ánh mắt Thẩm Chu tối sầm xuống, biểu tình vừa giãy dụa vừa lúng túng, "Tô Hàn, cậu đừng như vậy."

Tô Hàn cười hì hì nói: "Như nào cơ?"

Thẩm Chu mãi không nói ra thành lời, trực tiếp không nói nữa, cầm lấy bát giữ nhiệt, "Tôi ninh chút cháo, uống chút đi?"

"Cậu lái xe Porsche đến bệnh viện chính là vì cho tôi đưa một bát cháo?"

"Không được sao?" Thẩm Chu nhướn mày.

"Tôi rất kinh ngạc nha, Lăng tiên sinh đối với cậu thật tốt."

"Ừ, " Thẩm Chu nhẹ giọng nói, "Anh ấy đối với tôi rất tốt, cho nên tôi không thể làm bất kỳ việc gì có lỗi với anh ấy. Tô Hàn, tôi hy vọng cậu hiểu rõ."

Tô Hàn nhận lấy bát, chạm tay Thẩm Chu có chút lạnh như băng, dừng lại một chút, nói: "Tôi hiểu, Thẩm Chu, tôi sẽ không muốn cậu làm việc vi phạm nguyên tắc. Cho dù là dùng thân phận bạn bè ở bên cạnh cậu, tôi cũng sẽ không có lời oán hận. Hơn nữa, không có Lăng tiên sinh, chúng ta không thể gặp gỡ, cậu không thể có cơ hội thực hiện giấc mộng âm nhạc của mình. Tôi hiểu được, cũng sẽ không làm mấy cái việc ly gián. Cậu yên tâm đi."

"Tôi chưa từng lo cậu sẽ như thế." Thẩm Chu cười khổ nói, "Tôi chỉ đang lo chính mình."

"Hả?"

"Lo lắng tôi sẽ..." Thẩm Chu dừng một chút, "Thôi, không nói cái này. Nhân lúc còn nóng mau uống đi."

"Cậu nấu thật nhiều! Cậu đem tôi nuôi đến mập à?"

"Tôi nào có..."

Tô Hàn hét lên: "Tôi phải nằm trên giường rất lâu, lại ăn nhiều như vậy nhất định sẽ béo phì. Cậu cũng chưa ăn sáng, chi bằng ăn cùng tôi đi?"

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Thẩm Chu nhìn đồng hồ, nói: "Không được, An Tu tầm này chắc sắp rời giường, tôi phải trở lại nấu bữa sáng cho anh ấy."

Tô Hàn nhún nhún vai, "Vậy đi."

"Sắc mặt anh ấy hôm qua có vẻ không tốt, có thể là bệnh dạ dày tái phát, ngày hôm qua lại không có ăn tối..." Thẩm Chu nói không khỏi mà lo lắng, "Tôi nhất định phải lập tức trở lại."

Tô Hàn bất đắc dĩ nói: "Anh ta là một người hơn ba mươi tuổi rồi, còn cần cậu chăm như chăm em bé à?"

Thẩm Chu cười nói: "Tôi cũng cảm thấy kỳ quái. Anh ấy rõ ràng là một người vô cùng trưởng thành, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày bcái gì cũng không biết. Đến mì cũng không biết nấu, tôi thật không yên lòng để anh ấy ở nhà một mình."

"Được rồi được rồi, " Tô Hàn chế nhạo nói, "Cậu nhanh đi về, đừng để "đứa nhỏ" bị đói ở nhà."

Lăng An Tu cảm giác rất nhanh sẽ nhịn chết mất. Nhưng mà cho dù là như vậy, hắn vẫn không nhịn được lại cầm một cái bánh rán vòng (donut í) lên. Là một người máy phương tây, bánh ngọt Tiểu An làm vẫn luôn được Lăng An Tu coi là mỹ vị nhân gian, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Cuối cùng cũng uống xong một cốc sữa bò lớn, Lăng An Tu triệt để không ăn được nữa, ôm bụng nằm trên ghế sa lông rầm rì.

Tiểu An dọn dẹp bàn xong, khoác balo lên, "Tôi về đây."

"Đi đâu?"

"Bệnh viện."

"..."

"Llà anh bảo tôi phải ở bên Tô Hàn." Tiểu An nhắc nhở hắn, "Hơn nữa, Thẩm Chu lập tức sẽ quay về , anh không hy vọng cậu ta nhìn thấy tôi chứ."

"Cậu ta sẽ không về ngay." Lăng An Tu khẳng định nói, "Thật vất vả mới cùng Tô Hàn gặp mặt, lẽ nào cậu ta bỏ về."

"Sửa lại một chút, bọn họ không có "Thật vất vả" mà gặp. Trên thực tế, ở trường học, mỗi ngày đều gặp, cùng ăn cơm trưa, cùng luyện đàn, " còn có...

Lăng An Tu không chút do dự mà đánh gãy lời Tiểu An, "Nói ra thì, bây giờ cậu cũng là một người có thân phận, còn là một sinh viên mỹ thuật. Có cảm giác gì đặc biệt không?"

"Không có."

Tiểu An trả lời quyết đoán, nhưng Lăng An Tu vẫn cứ chưa từ bỏ ý định: "Đây chính là nghệ thuật, nhìn Thẩm Chu với Tô Hàn mà xem, nghệ thuật chính là tính mạng của bọn họ, cậu không có loại cảm giác đó sao?"

"Không có."

"..." Lăng An Tu bất đắc dĩ đỡ trán, "Cậu biết vẽ không?"

"Đương nhiên."

"Thật sự?" Lăng An Tu hoài nghi nói.

Tiểu An nhìn Lăng An Tu như nhìn đứa ngốc, "Cần tôi chứng minh cho anh xem sao?"

"Được lắm."

Tiểu An lấy từ trong balo giấy vẽ cùng họa cụ, "Cởϊ qυầи áo đi." Ngữ khí bình thản giống như đang nói "Thời tiết hôm nay thật đẹp".

Lăng An Tu không xác định nói: "Hả?"

"Trong mấy thế kỷ, thân thể con người đều là cảm hứng sáng tác của vô số nghệ sĩ. Không phải là anh muốn kích phát linh cảm nghệ thuật sao? Đến đi."

Da mặt Lăng An Tu nhất thời có chút nóng lên. Chỉ là hắn nghĩ đến trước mặt bất quá là một người máy mang dáng dấp nhân loại mà thôi, hơn nữa đây còn là người máy đã nhìn thân thể của hắn không biết bao nhiêu lần, hiện tại mình còn đạo đức giả cái quái gì.

Lăng An Tu chậm rãi cở cúc áo, thắt lưng, quần... Một vóc người có thể nói là hoàn mỹ hiện ra trước mặt Tiểu An. Đường nét đẹp đẽ cân xứng trên người, hai chân thon dài thẳng tắp —— Lăng An Tu lười biếng nằm trên ghế sa lông, tiện tay đốt một điếu xì gà, híp mắt.

Tiểu An lập tức bắt đầu vẽ. Trong lúc nhất thời, trong phòng khách rất là yên tĩnh, chỉ có âm thanh loạt xoạt của bút vẽ trên giấy.

Mặt trời càng lên càng cao, rèm cửa sổ chỉ mở một nửa, tia sáng không mãnh liệt lắm từ trước cửa sổ tiến vào, chiếu rọi loang lổ ở trên sàn nhà. Lăng An Tu một nửa mặt lộ ra dưới ánh mặt trời, nửa kia lại chìm ở trong bóng tối, cả người toát ra ra một loại mỹ cảm đặc biệt.

"Xong chưa?" Lăng An Tu hỏi.

"Vẫn chưa."

"Tôi rất mệt, " Lăng An Tu ai oán nói, "Giữ mãi một tư thế rất mỏi."

"Anh có thể hoạt động, hình ảnh của anh đã sớm tồn tại trong đầu tôi."

"Cậu không nói sớm."

Tiểu An vô tội nói: "Anh lại không hỏi tôi."

Lăng An Tu Trợn mắt liếc Tiểu An một cái, đứng dậy rót nước uống. Hắn mới vừa cầm cốc lên, cửa lại đột nhiên mở ra. Thẩm Chu thở hồng hộc đứng ở cửa, tay vẫn đang là dáng dùng sức mở, xem ra là một đường chạy về.

Thẩm Chu nhìn thấy bộ dáng Lăng An Tu khỏa thân, giật nảy cả mình: "An Tu, anh..."

"Còn không đóng cửa vào? Muốn để tôi tạo sự kiện khiêu da^ʍ sao?"

Thẩm Chu vội vã thay giày tiến vào, nhìn thấy Tiểu An ngồi trên ghế salon, nhất thời sững sờ ở tại chỗ, quay đầu kinh ngạc mà nhìn về phía Lăng An Tu.

Lăng An Tu tùy tiện khoác thêm một cái áo ngủ, nói với Tiểu An: "Cậu đi trước đi, lần sau tiếp tục."

"Ừm." Tiểu An thu lại bức vẽ, đi hướng cửa. Lúc cùng Thẩm Chu sượt qua người, dừng lại hỏi y một câu: "Anh tôi hiện tại thế nào rồi?"

Thẩm Chu theo bản năng mà trả lời: "Rất tốt."

Tiểu An đi rồi, Lăng An Tu nằm dài trên ghế salon đọc báo. Thẩm Chu liền đứng ở bên cạnh hắn, không nói tiếng nào, chỉ dùng đôi mắt nhìn hắn, một bộ biểu tình muốn nói lại thôi. Hắn tại đợi Lăng An Tu giải thích, nhưng là Lăng An Tu thật giống như cái gì cũng đều không nói.

Thẩm Chu giãy dụa một phen, vẫn là lên tiếng: "An Tu, Tô An tại sao ở nhà chúng ta?"

Lăng An Tu lật một tờ báo, hỏi: "Em rất tò mò?"

"Ừm..."

"Nếu như chuyện này có một chút liên quan đến em, tôi có thể nói cho em rằng tôi và Tiểu An quen biết lâu rồi, vẫn luôn là bạn tốt."

Thẩm Chu kinh ngạc nói: "Tại sao em chưa từng nghe anh nhắc qua?"

"Tôi cũng muốn hỏi em, em vì cậu ấy ở "nhà chúng ta" mà hiếu kỳ, hay là bởi vì cậu ấy là em của Tô Hàn nên mới thế."

Thẩm Chu giống như con vật nhỏ bị chủ nhân đánh trúng, nhất thời có chút nhút nhát, nhỏ giọng nói: "An Tu, em và Tô Hàn thật sự không có cái gì. Bọn em chỉ là bạn bè."

"Bọn em đương nhiên không có gì." Lăng An Tu trào phúng mà cười, "Dù sao, nếu như có cái gì, em mất đi tất cả những gì bây giờ đang có. Biệt thự, xe thể thao, hết thảy quần áo Armani cùng giày giới hạn, tiền tiêu vặt mỗi tháng không dùng hết."

Sắc mặt Thẩm Chu triệt để chìm xuống, mà ngữ khí vẫn bình tĩnh: "An Tu, anh biết rõ, chúng ta bên nhau không phải là bởi vì cái này."

Lăng An Tu không nhịn được cười ra tiếng: "Ồ? Vậy em có thể nói một chút, em có cái gì?"

"Em... Em có âm nhạc. Dù như thế nào, nó vẫn sẽ ở bên em, có nó, cái gì em cũng không sợ." Thẩm Chu mắt sáng như sao, thấp giọng nói: "An Tu, anh sẽ không hiểu, nghệ thuật là vô giá."

"Đúng, tôi không hiểu, tôi không có phẩm vị cao thượng như các người." Lăng An Tu nhún nhún vai, "Nhưng tôi nghe nói qua một câu như này —— nghệ thuật giống như gái điếm vậy, nhất định phải trang điểm lộng lẫy. Không có tôi cung cấp cho em bộ áo khoác hoa lệ như vậy, cái nghệ thuật này bất quá cũng chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Hết chương 82