*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆ Chương 26:
"A?" Cốc Xuyên theo ánh mắt Lăng An Tu nhìn xuống, sờ sờ chính cái bụng căng tròn của mình, một mặt mờ mịt: "Tôi mập sao?"
"..." Lăng An Tu mặc kệ hắn, chỉ chỗ ngồi đối diện mình, ra hiệu hắn ngồi xuống. Động tác đơn giản này bị hắn làm đến có mười phần phong thái nữ vương, Cốc Xuyên cảm giác mình có một loại kích động hướng hắn quỳ xuống. Mọi người đều gọi Lăng An Tu là ca vương, nhưng là Cốc Xuyên vẫn cho rằng, dùng ca hậu hình dung hắn sẽ khít khao hơn.
Cốc Xuyên thận trọng ngồi xuống, hơn một nửa cái cái mông đáng thương lơ lửng giữa trời.
"Uống chút gì không?" Lăng An Tu xem lướt qua thực đơn.
"A... Nước sprite là tốt rồi."
Lăng An Tu đùng một cái đem thực đơn thả xuống, nghiêm túc nhìn Cốc Xuyên: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Cốc Xuyên nhu nhu tóc của chính mình, "Mười tám."
Lăng An Tu có chút giật mình, hắn không nghĩ tới Cốc Xuyên lại nhỏ hơn mình sáu tuổi. Bất quá tỉ mỉ mà xem, Cốc Xuyên ngũ quan đích xác rất trẻ. Lăng An Tu không khỏi hắc tuyến, hoá ra hắn một đời trước liền bị một đứa nhỏ chiếu cố hơn nửa năm?
"Mười tám tuổi, không phải nên học đại học sao?"
"Đúng a."
Lăng An Tu liếc mắt nhìn hắn, "Vậy cậu vẫn rảnh rỗi như thế?"
Cốc Xuyên không quá tốt, ý tứ nói: "Tôi không thích đọc sách, chương trình trong trường học tôi cũng cảm thấy không hứng thú."
"Cho nên cậu là viết đại những thứ đó?"
Cốc Xuyên mặt đỏ lên, "Cũng không phải không biết viết, tôi rất dụng tâm."
"Nhìn ra được, " Lăng An Tu hiếm thấy mà nói câu lời hay, "Xác thực viết không sai."
Trong đôi mắt tròn tròn của Cốc Xuyên lập loè vẻ hưng phấn, "Thật sự a?"
Lăng An Tu cảm thấy được Cốc Xuyên lại như một con Caucasus mập mạp đang không ngừng hướng chính mình lay động đuôi. Hắn không nhịn được mỉm cười nhàn nhạt, "Thật sự." Lăng An Tu nghĩ đến kịch bản mà chính mình vừa mới đọc, vừa định dò hỏi Cốc Xuyên, điện thoại di động liền vang lên. Hắn nhìn lướt qua màn hình điện thoại, đối Cốc Xuyên nói: "Cậu trước tiên ăn một chút gì, tôi nhận cú điện thoại."
Điện thoại đương nhiên là Sùng Lãnh Chi gọi tới, hắn nói cho Lăng An Tu rằng mấy ngày nay phải đi công tác, Lăng An Tu phu diễn vài tiếng, thời điểm trở lại, nhìn thấy Cốc Xuyên đang vui vẻ gặm cua đồng, trên tay ngoài miệng tất cả đều là dầu.
Lăng An Tu khóe miệng co giật, không chút lưu tình mắng: "Ăn ăn ăn, cậu chỉ có biết ăn thôi! Nhìn cậu đều mập thành hình dáng ra sao!"
Cốc Xuyên nuốt xuống thịt cua trong miệng, thận trọng quan sát sắc mặt Lăng An Tu: "Là anh bảo tôi ăn a..."
Lăng An Tu chỉ cảm thấy một ngụm máu tươi vọt tới yết hầu, suýt chút nữa phun ra ngoài. Hắn tận lực lơ là sự tồn tại cực mạnh của Cốc Xuyên, ưu nhã hưởng thụ cơm trưa, đồng thời đang suy tư bước hành động kế tiếp.
Lăng An Tu quyết định thừa dịp Sùng Lãnh Chi đi công tác mấy ngày nay, vội vàng từ nhà hắn dọn ra. Còn chuyển tới chỗ nào, nhà trọ trước kia nhất định là không thể trở về, Sùng Tịnh Chi sẽ điều tra ra hắn ở nơi đó dễ như ăn cháo, một người ở lại vẫn rất nguy hiểm. Lăng An Tu liếc mắt nhìn Cốc Xuyên trước mặt đang vui mừng vì được ăn, bây giờ người có thể tin tưởng thật giống chỉ có cậu ta.
Lăng An Tu uống một hớp canh, hắng giọng, sau đó nói: "Tên Béo, cậu ở trường học sao?"
"À không, tôi ở bên ngoài thuê phòng ở."
"Ồ." Lăng An Tu hài lòng gật gật đầu, "Cậu ở chỗ nào?"
"XX tiểu khu."
Lăng An Tu hơi kinh ngạc, cái tiểu khu xa hoa này tọa lạc tại thành phố vòng hai, mấy năm trước mới xây, giá đều trên trời, Lăng An Tu không nghĩ tới Cốc Xuyên có tài lực ở nhà trọ như vậy."Một mình cậu sao?"
Cốc Xuyên nhét miếng xương sườn lớn vào trong miệng, lời nói đều không nói ra được, chỉ cần gật gật đầu.
Lăng An Tu hài lòng, "Vậy tôi chuyển vào với cậu, ở cùng nhau đi."
"! ! !" Cốc Xuyên xương sườn cũng không gặm, trừng hai mắt nhìn Lăng An Tu, trên mặt biểu tình như thấy quỷ.
Lăng An Tu bị hắn nhìn có mấy phần chột dạ."Tôi sẽ trả tiền mướn phòng cho cậu, cậu liền nói có được hay không đi!"
"Được!"
"..." Cốc Xuyên trả lời quá nhanh, cho nên Lăng An Tu nhất thời chưa kịp phản ứng, chần chờ hỏi một câu: "Thật sự "
"Thật sự! Đương nhiên là thật sự!" Cốc Xuyên gật đầu liên tục, "Anh nếu nói mấy lần tôi cũng đều nguyện ý, thật sự!"
Lăng An Tu không nhịn được đến gần véo khuôn mặt mập phì của Cốc Xuyên, cười nói: "Cám ơn cậu."
Cốc Xuyên nhìn mỹ nhân gần trong gang tấc, ngây người như phỗng.
Nói là dọn nhà, Lăng An Tu chỉ thu thập một cái vali liền đi nhờ vả Cốc Xuyên. Việc chuyển nhà về tình hắn chỉ nói cho tiểu P phụ trách đưa đón hắn, hắn bây giờ càng biết điều càng tốt, dù sao nói không chắc tại phụ cận đã có người lom lom nhìn hắn đây.
Lăng An Tu đối với hoàn cảnh nhà mới phi thường hài lòng, khu này có quản lý, người bình thường căn bản không vào được. Ở nơi này đại thể đều là tầng lớp tinh anh của xã hội, cái tên sinh viên Cốc Xuyên mỗi ngày trốn tiết hoàn toàn không hợp a.
Mãi đến tận khi Lăng An Tu đứng ở trong phòng khách nhà Cốc Xuyên, Cốc Xuyên vẫn cảm thấy như nằm mơ. Trên tường còn dán áp phích quảng cáo của Lăng An Tu, trong ngăn kéo là mấy album, trên màn ảnh máy vi tính vẫn là hình của hắn —— Cốc Xuyên mỗi ngày đều sinh sống ở bên trong "Lăng An Tu", thế nhưng đánh chết hắn hắn đều không thể tin được, Lăng An Tu thật sự xuất hiện ở nhà hắn!
Lăng An Tu nhìn đứa bé kia cứ nhìn chằm chặp chính mình, ngồi ở trên ghế sa lon hướng hắn ngoắc ngoắc tay. Cốc Xuyên vui vẻ mà chạy tới, ở trên sàn nhà mà ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lăng An Tu.
Lăng An Tu nín cười, một mặt nghiêm túc: "Biết đến tại sao tôi muốn chuyển tới nhà cậu không?"
Cốc Xuyên lắc đầu một cái.
Lăng An Tu gọn gàng dứt khoát, "Tôi phải trốn kẻ thù."
Cốc Xuyên liền là một bộ biểu tình nuốt trứng gà sống, lắp bắp nói: "Thù hận, kẻ thù?"
"Ừm. Có người muốn tìm tôi gây phiền phức, tôi lần trước cũng đã nói với cậu. Cái người kia biết đến địa chỉ nhà tôi, cho nên tôi nhất định phải dọn ra." Lăng An Tu hướng Cốc Xuyên nháy mắt mấy cái, "Cậu không ngại đi?"
Cốc Xuyên đầu to lắc như giã trống, hắn vỗ ngực một cái, "Anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh!"
"Chỉ cậu?" Lăng An Tu trên dưới quan sát Cốc Xuyên một phen, ghét bỏ nói: "Cậu muốn đè chết bọn họ sao?"
Cốc Xuyên vô cùng đáng thương mà cúi thấp đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi có béo như vậy sao?" (Cute vl =))))) )
Lăng An Tu thành khẩn gật gật đầu, lời nói ý vị sâu xa: "Tiếp tục như vậy cậu sẽ không tìm được bạn gái."
"Tôi không muốn bạn gái, tôi muốn bạn trai." Cốc Xuyên vẻ mặt thành thật.
Lăng An Tu một cái tát liền vỗ xuống đi, "Cậu như vậy, bạn trai cũng không tìm được. Với cậu làm cùng một tảng thịt làm khác nhau ở chỗ nào?"
Cốc Xuyên bĩu môi, vẻ mặt đó quả thực liền muốn khóc.
Ngày thứ hai, tiểu P đến nhà trọ đem Lăng An Tu đón đi công ty thử vai. Tiểu P ngồi ở ghế phụ trong xe, nhìn Lăng An Tu ngoài cửa sổ dần dần hướng hắn đi tới, ân, trước sau như một mà soái, chỉ là phía sau hắn là cái gì mà lớn như vậy?
"Tôi đi, cậu trở về đi thôi."
"Ồ." Cốc Xuyên lấy dũng khí hỏi, "Anh chừng nào thì trở về nha?"
"Không biết." Lăng An Tu ngồi trên xe, lại bổ sung một câu: "Cậu không cần chờ tôi về ăn cơm."
"Hắn là ai nha?" Tiểu P hiếu kỳ nói.
"Anh quản thật rộng." Lăng An Tu điều chỉnh tốt chỗ ngồi, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ bù.
Thời điểm Lăng An Tu đến Sùng Tịnh Chi còn chưa tới, diễn viên nữ số một ngược lại là đã thay xong quần áo tại phim trường chờ. Nàng nhìn thấy Lăng An Tu, cố ý lại đây mỉm cười đến hướng hắn chào hỏi.
Nữ số một —— Thẩm Thu cũng là nghệ sĩ của công ty, tuy rằng không phải ảnh hậu, nhưng là ở trong giới lăn lộn bảy, tám năm, tác phẩm to nhỏ gì đều đóng qua rất nhiều, nhân khí khá cao. Nàng đã từng tham diễn cùng Lăng An Tu trong MV, hai người cũng coi như có mấy phần giao tình.
Thẩm Thu mặc sườn xám, vóc người lồi lõm thích thú, trang phục cổ, tóc quăn cùng môi đỏ, nhìn qua tương đương đẹp mắt. Lăng An Tu hồi tưởng lại kịch bản hình dung nữ số một, cảm thấy được Thẩm Thu khí chất vẫn là rất phù hợp.
Bởi vì vai nam chính còn chưa tới, thử vai nhất thời không có cách nào bắt đầu, Lăng An Tu an vị tại góc cùng Thẩm Thu tán gẫu.
"Cô rất đẹp." Lăng An Tu tự đáy lòng mà khen.
Thẩm Thu lễ phép cười, "Cảm tạ."
Lăng An Tu thân tình đưa cho Thẩm Thu một ly cà phê, "Bất quá tôi nghe nói cô không phải chính ở nước ngoài đóng phim sao, làm sao đột nhiên trở về?"
"Sùng BOSS lên tiếng tôi nào dám không theo a." Thẩm Thu thở dài, "Cái bộ phim kia đã đến giai đoạn kết thúc, một cú điện thoại liền đem tôi gọi trở về. Toàn bộ đoàn phim đều đang chờ tôi trở lại, hiện tại không biết muốn tha tới khi nào."
Tiểu P cũng không nhịn được qua chen vào một câu: "Chúng tôi cũng thế, album mới vốn là nên bắt đầu chuẩn bị, hiện tại thì tốt rồi, muốn chia một phần lớn thời gian đóng bộ phim này."
"Hết cách rồi, ai kêu vai chính là Sùng Tịnh Chi đây." Lăng An Tu hời hợt nói, "Nói không chắc sau đó công ty chính là của hắn."
Nói chuyện, Sùng Tịnh Chi đã đến, lúc này đã so với ước định thời gian chậm một canh giờ. Sùng Tịnh Chi quét Lăng An Tu liếc mắt một cái, liền đi dẫn đường diễn nói xin lỗi.
Lăng An Tu đứng dậy, "Tôi cũng nên đi thay quần áo."
Lăng An Tu đi vào phòng thay quần áo, phát hiện Sùng Tịnh Chi đã ở bên trong. Một nhóm trợ lý vây bên người hắn thay hắn chỉnh lý quần áo. Đây là một bộ phim thời Dân quốc, Sùng Tịnh Chi mặc một thân âu phục thẳng tắp, khí chất mười phần. Nhân vật của hắn là một phần tử trí thức từ nước ngoài du học về, mà Lăng An Tu thì lại đóng vai một thiếu gia độc tài lãnh huyết quân phiệt.
Sùng Tịnh Chi đối gương nhìn thấy Lăng An Tu, cười nói: "Nghe nói tiền bối từ nhà anh tôi dời ra ngoài ?"
Quan hệ Lăng An Tu cùng Sùng Lãnh Chi ở trong công ty bộ đã không phải là một bí mật, người ở chỗ này không hẹn mà cùng làm như không nghe thấy thứ gì, tâm lý lại cấp tốc tự hỏi câu nói này hàm nghĩa: Hai người ly thân ? Lẽ nào bọn họ cãi nhau? Thiệt hay giả!
"Cậu biết còn rất nhiều." Lăng An Tu cởϊ qυầи áo, nhìn thẳng, không liếc mắt nhìn Sùng Tịnh Chi.
"Bởi vì tôi chuyển vào nhà của anh a. Chúng ta thiếu một chút trở thành bạn cùng phòng rồi đó." Sùng Tịnh Chi lộ ra một nụ cười khả ái, đơn thuần ngây thơ."Thật đáng tiếc."
Sùng Tịnh Chi thay đổi quần áo sau cũng không đi ra ngoài, an vị ở một bên, khoanh tay xem Lăng An Tu thay quần áo. Hắn càng xem càng phải không sảng khoái, tâm lý lòng đố kị chà xát mà hướng lên trên.
Hắn không phải không thừa nhận, Lăng An Tu thật là cực phẩm nam nhân. Hai cái chân thẳng tắp, phần eo đường nét phi thường ưu mỹ, trên người bắp thịt cũng không khoa trương cũng sẽ không khiến người cảm thấy được hắn gầy yếu. Khi hắn mặc vào một thân cấm dục quân trang, phối hợp giày bó màu đen, một đám nhân viên công tác mỗi ngày đối mặt mỹ nam đều kìm không được.
Bọn họ vẫn cho là Lăng An Tu tao nhã có thừa, bạo ngược không đủ, cũng không quá thích hợp nhân vật này, không nghĩ tới hắn có thể đem quân trang mặc lên tạo ra một loại cảm giác mâu thuẫn như vậy —— vừa cảm thấy được hắn thần thánh không thể xâm phạm, liền không nhịn được nghĩ đem quân trang lột xuống, tàn nhẫn mà chà đạp một phen.
Sùng Lãnh Chi cắn môi, nhìn Lăng An Tu trước mặt cơ hồ hoàn mỹ, đột nhiên cảm thấy sợ sệt. Hắn sợ sệt, anh trai duy nhất của hắn, người năm nào dành hết chú ý vào hắn, người hắn ái mộ cả đời, sẽ cùng nam nhân này một đường đi tiếp, trở thành người duy nhất của nhau.
Caucasus :