Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆ Chương 22:

Edit: Tuế Nguyệt

Beta: Nguyệt Kiều

Có kinh nghiệm của lần trước, Lăng An Tu rất nhanh dung hợp với bản thể. Lăng An Tu, giới tính nam, ham muốn nam, hai mươi bốn tuổi, ca sĩ thần tượng trong nước. Sùng Lãnh Chi, là sếp của hắn, cũng là bạn trai hiện tại. Đương nhiên, tại trong mắt người khác, bọn họ cũng chỉ là mối quan hệ bao dưỡng cùng bị bao dưỡng. Bọn họ không biết Lăng An Tu tự tôn hơn người thường, nếu không phải Sùng Lãnh Chi sử dụng bản lĩnh theo đuổi hắn hơn nửa năm, hắn sẽ không cùng sếp nói chuyện tình cảm.

Lăng An Tu mặc bộ âu phục màu đen, đi lại ở trong đám người. Dọc theo đường đi liên tục có người hướng hắn chúc mừng, hắn khẽ gật đầu làm đáp lại. Hắn xem xem thời gian, chính là lễ khánh công đã bắt đầu không lâu. Người gần như đến đầy đủ, mà người lớn nhất là BOSS Sùng Lãnh Chi còn chưa tới. Lăng An Tu bước nhanh đi ra hội trường chính, cặp mắt xinh đẹp đào hoa nhìn chung quanh, làm cho toàn bộ phái nữ nơi đây (đương nhiên còn có một vài nam nhân) làm cho tập thể tràn lan hormone. Trong cái vòng này, người đẹp cũng không hiếm thấy, mà Lăng An Tu lại là người đẹp đến mức trái đạo trời, đi tới chỗ nào là sẽ trở thành đối tượng tâm điểm của mọi người.

Đương nhiên, Lăng mỹ nhân không phải cố ý phóng điện lung tung, hắn chỉ là thời khắc chú ý cách xa một vài người, không phải trọng sinh một lần còn bị hủy dung, hắn liền thật sự có thể đi chết rồi.

Lăng An Tu vội vã mà đi qua cầu thang hành lang, đột nhiên cảm giác được trước mặt mình có một cái gì đó, sau đó liền tàn nhẫn mà bị đυ.ng trúng. Lăng An Tu lúc đó vô cùng chấn kinh, ngồi yên ở trên sàn nhà, nhìn một đoàn "thịt" vui vẻ chạy tới phía hắn.

Vào giờ phút này, Lăng An Tu trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cốc Xuyên, con mẹ nó cậu nhất định phải giảm béo cho tôi! (=)))))))) cute – NK)

"A, xin lỗi xin lỗi. Tôi không phải cố ý..." Cốc Xuyên biểu tình đột nhiên đọng lại xuống dưới, nhẹ nhàng phun ra một chữ cuối cùng: "."

Tâm tình trong ánh mắt tròn trịa của Cốc Xuyên biến hoá thất thường. Đầu tiên là khϊếp sợ, sau là mừng như điên, cuối cùng là vô cùng nóng bỏng.

Lăng An Tu nỗ lực duy trì hình tượng cao lãnh của mình, ung dung thong thả đứng lên, khoanh tay, mặt không thay đổi nhìn Cốc Xuyên.

"Lăng..."

"Câm miệng."

Cốc Xuyên nhanh chóng che miệng. Lăng An Tu nắm lấy cổ tay Cốc Xuyên, muốn đem hắn nhấc lên đến, nhưng hắn ngay lập tức liền phát hiện mình quá ngây thơ rồi, trước mặt là nam nhân chiều cao một mét tám lăm, cân nặng so với chiều cao đều hơn hắn rất nhiều, đến đấy hẳn đẩy còn không đẩy được chứ đừng nói là nhấc lên.

Lăng An Tu ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu Cốc Xuyên lại gần phía hắn. Cốc Xuyên như trúng phải độc dược, ngoan ngoãn đi theo phía sau Lăng An Tu, giống như con chó to lớn bị thuần hóa.

Lăng An Tu mang Cốc Xuyên vào một gian phòng trống không:"Đừng nói cho ai là cậu đã gặp tôi.

Cốc Xuyên gật đầu như gà con mổ thóc "Nhưng tại sao ạ?"

Lăng An Tu tiêu sái mà ngồi ở trên ghế sa lon, "Tôi đang trốn kẻ thù."

Cốc Xuyên lộ ra biểu tình "tôi hiểu", tùy cơ liền bực tức nói: "Lại có người muốn làm thương tổn anh! Quả thực không thể tha thứ!"

"Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ." Lăng An Tu hiếm thấy mà cười cười, trong nháy mắt đã làm tên bực tức dùm hắn - Cốc Xuyên mê đến "thất điên bát đảo".

Cốc Xuyên đã từng ảo tưởng vô số lần, nếu gặp mặt Lăng An Tu bản thân cậu muốn nói những lời gì, nhưng hiện tại trong đầu cậu tràn đầy bộ dạng mỉm cười của Lăng An Tu, đến một câu nói cũng không nói ra được. Cốc Xuyên ảo não đến muốn tự ngược bản thân mình, làm một fan não tàn thật sự không dễ dàng chút nào.

Giữa lúc Cốc Xuyên lấy dũng khí, hướng đến Lăng An Tu định tự giới thiệu về bản thân mình, đúng lúc đó đột nhiên có tiếng bước chần dồn giã. Lăng An Tu hé mắt, chỉ chỉ tủ quần áo, ra hiệu Cốc Xuyên cùng trốn vào.

Kết quả, Lăng An Tu bị chen lấn trước ngực và phía sau lưng, ghét bỏ mà nhìn Cốc Xuyên. Cốc Xuyên ngượng ngùng cúi đầu, tâm lý lại cao hứng muốn bay! Cậu và Lăng An Tu đã tiếp xúc trực tiếp như vậy rồi sao? A a a, sớm biết đã không mặc nhiều quần áo như vậy. (=))))))))))))))

"Tịnh Chi, anh cảnh cáo em một lần cuối, không được làm tổn thương Lăng An Tu."

Là thanh âm của y - Sùng Lãnh Chi, chúng ta lại gặp mặt. Lăng An Tu dán sát vào cửa tủ treo quần áo, nghe từng câu một của cuộc đối thoại.

"Em cũng đã cảnh cáo anh, muốn cho hắn an ổn sinh sống thì cách xa hắn một chút." Âm thanh này nghe tới rất trẻ trung, mang địch ý rõ ràng.

Sùng Lãnh Chi tầng tầng thở dài, âm thanh lại dịu xuống."Tịnh Chi, em đừng làm rộn. Em trước kia là không biết..."

"Đúng, trước đây em sẽ không quản anh này đó hoa hoa yến yến. Nhưng là, lần này anh đã động tâm có đúng hay không?"

Sùng Lãnh Chi im lặng không lên tiếng.

Không có được câu trả lời nam nhân dị thường phẫn nộ. Dưới cái nhìn của hắn, đây chính là ngầm thừa nhận! Lăng An Tu, nam nhân thích giả bộ kia, ỷ vào khuôn mặt đẹp đẽ, âm thanh êm tai đã chiếm được nhiều người yêu thích như vậy, tại sao còn muốn một thân một mình chiếm lấy Sùng Lãnh Chi? Không, hắn không cho phép!

Nam nhân một phát bắt được cổ áo của Sùng Lãnh Chi, "Nói cho em biết, anh không thích hắn! Người anh thích là em! Là em!"

"Chớ làm điều dại dột, Tịnh Chi, anh có thể yêu thích em trai ruột thịt của mình sao?"

Tâm lý Lăng An Tu đột nhiên chìm xuống.

"Nếu như không phải thì sao? Nếu như em không phải em trai của anh, mọi chuyện sẽ khác không?" Sùng Tịnh Chi vội vàng hỏi.

Sùng Lãnh Chi trầm mặc một lúc lâu, Lăng An Tu không biết đáp án của y, lại nghe thấy Sùng Tịnh Chi vui vẻ mà cười cười, trong thanh âm mang theo vẻ điên cuồng: "Được rồi, này là đủ rồi, anh trai của em."

"Nhưng là, trên thế giới này vĩnh viễn không bao giờ có được "nếu như". Sùng Lãnh Chi dù cho có bất đắc dĩ thế nào thì cũng không thể không tiếp nhận sự thật này."Tịnh Chi, Lăng An Tu dù như thế nào cũng là người trong tuyến nhất của công ty chúng ta. Vì lợi ích của công ty, em không thể làm tổn thương hắn."

Sùng Tịnh Chi khinh thường nói: "Em không cảm thấy hắn có thể kiếm về lợi ích cho công ti chúng ta."

"Nói thật, lễ phục trên người em có một phần riêng là do hắn kiếm." Sùng Lãnh Chi vỗ vỗ vai Sùng Tịnh Chi, "Được rồi, em biết điểm mà an phận. Thời gian không còn sớm, An Tu phỏng chừng còn đang chờ anh, anh phải đi,em cũng nhanh chóng tham gia đi."

Sùng Tịnh Chi phát ra một tiếng cười nhạo, rồi hai người mới lần lượt rời đi. Lăng An Tu cùng Cốc Xuyên từ tủ quần áo bò ra ngoài, hai mặt nhìn nhau.

Cốc Xuyên một bộ muốn nói lại thôi biểu tình: "Lăng An Tu... Người vừa rồi, là bạn trai anh?"

Lăng An Tu không tỏ rõ ý kiến, hướng Cốc Xuyên đưa tay ra: "Cho tôi."

"Cái gì?" Cốc Xuyên mờ mịt.

"Danh thϊếp." Lăng An Tu mặt không chút thay đổi nói: "Làm bạn đi."

"! ! !" Cốc Xuyên kinh ngạc đến mức miệng há to như quả trứng gà, căn bản không thể tin vào tai của mình.

Lăng An Tu không nhịn được giục: "Nhanh lên một chút đi!"

"À à!" Cốc Xuyên luống cuống tay chân mò loạn trong túi tiền của mình một trận, đột nhiên dừng lại động tác, vô tội nhìn Lăng An Tu: "Em không có danh thϊếp."

"..." Lăng An Tu hít sâu một hơi, tự nói với mình Cốc Xuyên chính là đang đùa giỡn, nếu nghiêm túc chính mình sẽ thua."Đi thôi."

"Ồ? Đi đâu a?"

Lăng An Tu vừa đi vừa nói: "Cậu đến đây vốn là muốn làm gì ?"

Cốc Xuyên cố gắng suy tư một hồi, nói: "Bạn em nói, nơi này hội tụ rất nhiều người trong nghề, nhất định em phải đến thử vận may."

Lăng An Tu lúc này mới nhớ tới Cốc Xuyên thật ra là một biên kịch, bình thường viết chút tiểu thuyết linh tinh, sau đó chính mình đổi thành kịch bản. Lăn lộn đến mấy năm cũng không kiếm ra cái tên tuổi gì.

"Vậy cậu còn lo lắng cái gì. Nhanh đi thôi!"

Cốc Xuyên oan ức mà cúi thấp đầu, "Em, em không quá thích những nơi như vậy. Anh biết đấy, em không giỏi giao tiếp với người khác."

"Thực sự là thất bại cho cậu." Lăng An Tu ở trong phòng tìm giấy cùng bút, "Tên Béo, nghe, đây là email của tôi, về nhà đem mấy thứ cậu viết gửi cho tôi, tôi thay cậu gửi cho người khác xem."

Cốc Xuyên trợn mắt lên: "Làm sao mà anh biết em viết tiểu thuyết?"

"Phí lời, tôi đoán. Nhìn một chút hình tượng của cậu biết ngay là một tác giả trạch nam viết tiểu thuyết."

Cốc Xuyên ngượng ngùng cười cười, "Không hẳn là tác giả ."

"... Cậu thật biết đổi trọng điểm. Tạm biệt, tên Béo." Lăng An Tu nói xong, mở cửa phòng, sải bước đi đi ra ngoài.

Lăng An Tu vừa về tới hội trường, liền bị tên trợ lý vừa đuổi kịp xoay vòng vòng."Ôi, Đại thiếu gia của tôi, anh vừa mới đi đâu vậy? Sùng BOSS tìm anh hơn nửa ngày rồi!" Trợ lý đang nói, Sùng Lãnh Chi đã thấy hắn, liền nhanh chân đi về phía hắn.

"An Tu, em vừa đi đâu vậy?"

"Tôi không thích nơi này." Lăng An Tu nói thẳng.

Sùng Lãnh Chi lộ ra một nụ cười sủng ái: "Nhưng em là nhân vật chính, chờ một chút nhé."

"Không muốn, tôi muốn trở về."

Sùng Lãnh Chi có chút giật mình. Lăng An Tu ở bề ngoài kiêu ngạo thanh lãnh, nhưng chỉ cần đi vào trong lòng hắn, liền sẽ phát hiện hắn thật ra là người trong nóng ngoài lạnh. Kể từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên Lăng An Tu trực tiếp từ chối.

"Được, anh gọi người đưa em về."

Lăng An Tu gật gật đầu, "Hẹn gặp lại."

Lăng An Tu thay đổi bộ quần áo, đi ra khỏi hội trường liền tìm cái lý do đuổi Sùng Lãnh Chi đi. Đùa, đời trước người tạt axit sunfuric vào hắn chính là vệ sĩ đi cùng của Sùng Lãnh Chi. Người vệ sĩ kia rốt cục là sao vậy, Lăng An Tu không có hứng thú biết đến, coi như Sùng Lãnh Chi gϊếŧ chết hắn cũng chuyện không liên quan, hắn chỉ quan tâm người hạ độc thủ sau màn lại không bị báo ứng.

Ngày hôm nay chính là có chuyện, người vệ sĩ kia đứng chờ tại cửa lớn, hắn sẽ không ngốc đến mức cùng trợ lý nghênh ngang ra ngoài. Lăng An Tu mang theo mũ cùng khẩu trang, chỉ lộ ra một cặp mắt ngàn vạn phong tình đào hoa, gọi một chiếc xe taxi.

Sùng Lãnh Chi... Lăng An Tu tại nói thầm ba chữ này, tâm lý ngũ vị tạp trần(1). Hắn là thật sự yêu nam nhân kia, nghiêm túc như vậy, cơ hồ tất cả nhiệt tình đều dành cho y. Cho dù hiện tại nhớ tới, tim vẫn là cảm thấy đau nhói. Chỉ là, vẫn thích sao? Lăng An Tu nhìn ngoài cửa xe cảnh sắc chợt lóe lên, cuối cùng cho mình một cái đáp án.

(1)ngũ vị: đắng, cay, chua, mặn, ngọt

Không thương, mà là thất vọng —— vì người mà mình đã từng xem là cả sinh mệnh mà thất vọng.

- Hết chương 22 -