Bạch Bích Vi Hà

Chương 76: Thỏ ngọc (hơi H)

Đêm xuống, rốt cuộc hai vị khách cũng rời đi.

Tống Tích dọn dẹp cơm thừa canh cặn, Bùi Tu Vân lấy một chiếc đèn thỏ ngọc trắng thuần, treo lên giàn hoa. Khi gió đêm bắt đầu nổi lên, thỏ ngọc nhẹ nhàng đung đưa dưới dưới ánh trăng bạc. Ánh đèn lay động, nhảy múa trên người họ.

Bùi Tu Vân quay vào nhà, mang theo một chiếc áo choàng bằng gấm dày nặng, mép mũ đính lông thỏ trắng như tuyết.

“Tích Nhi, lại đây.” Chàng ngồi dưới đất, ý cười rất sâu.

Tống Tích vừa làm xong việc, liền ngồi bên cạnh chàng, bị cánh tay thon dài ôm vào lòng. Chàng mở áo choàng ra rồi mặc nó cho Tống Tích. Chiếc mũ to rộng đội lên cái đầu nhỏ, vòng lông thỏ chôn kín khuôn mặt của nàng.

“Trời lạnh, đừng để bị cảm.” Anh dịu dàng hỏi.

“Tiên… tiên sinh, nóng quá …” Tống Tích vùi mặt trong lòng chàng, nâng tay nắm lông thỏ trên áo choàng.

Khoác chiếc áo này lên người nặng như ngàn cân vậy, nàng nhớ mùa đông khắc nghiệt mới phải mặc áo choàng kia mà!

“Cởi y phục ra sẽ không nóng nữa.” Giọng nói của chàng dịu dàng như mưa xuân, lay động lòng người.

“Ò.” Tống Tích duỗi tay cởi đai lưng của mình.

Không đúng, sao nàng lại phải cởi y phục chứ?

“Tiên sinh… ta thấy ta nên về phòng rồi.” Khuôn mặt của Tống Tích đỏ bừng vì nóng, trên trán rỉ ra vài giọt mồ hôi.

“Không, muội ở lại với ta.” Bùi Tu Vân cọ môi vào má nàng. Mắt chàng lờ đờ vì say, mùi rượu thuần khiến hun nóng da thịt mềm mại của Tống Tích.

“Tích Nhi, cởi y phục nhé, vi sư thích ôm Tích Nhi khi không mặc y phục.”

Tống Tích nghẹn họng, trợn mắt nhìn chàng, quả nhiên chỉ có tiên sinh mới có thể nói ra những lời lưu manh này một cách đương nhiên như vậy.

“Vậy vi sư cởi trước…” Bùi Tu Vân chạm lên đai lưng của mình, ngoắc một chút rồi ném nó xuống bàn.

“Sao Tích Nhi vẫn chưa cởi, là do vi sư chưa cởi đủ ư?” Chàng cởϊ áσ ngoài trắng thuần, trên người chỉ còn chiếc trung y trơn.

“Vẫn chưa cởi à?” Bùi Tu Vân hỏi: “Chắc là do vi sư chưa cởi hết.”

Thấy Bùi Tu Vân muốn cởi bỏ lớp y phục cuối cùng trên người, Tống Tích vội đè tay chàng lại, vội nói: “Ta cởi… tiên sinh đừng cởi nữa.”

Nàng chậm chạp cởϊ áσ ngoài của mình ra, chỉ còn lại chiếc trung y giống như chàng.

“Tích Nhi, vi sư muốn xem thử yếm lót của nàng có vừa hay không.” Chàng luồn tay vào cổ áo, cởi lớp trung y của nàng xuống, lộ ra chiếc yếm màu đỏ.

Cách lớp tơ lụa, bàn tay của Bùi Tu Vân nắm một bầu ngực, từ tốn xoa nắn. Ngực của nàng vừa đủ bàn tay của chàng, có thể nặn thành đủ thứ hình dạng.

“Chiếc yếm này tốt thật.” Cũng không biết là chàng khen ánh mắt của mình tốt hay là khen Tống Tích mặc yếm này đẹp.

Bùi Tu Vân đã sớm thèm khát muốn cởi chiếc yếm này ra, muốn nhìn hai bầu ngực trắng nõn căng đầy dưới lớp vải.

Những ngón tay thon thả của chàng nhấc mép yếm và thò vào trong. Ngón tay gảy đỉnh ngực mềm mại, cố tình se vài cái. Dần dần, hạt châu cứng lại dưới ngón tay của chàng, cũng nhô rõ trên mặt yếm lụa.

Bùi Tu Vân thoáng xốc áo choàng lên, cúi đầu cắn nhũ hoa. Đầu lưỡi trơn trượt liếʍ láp lớp tơ lụa, khiến nó ẩm ướt.

Chàng quay mặt, lại cắn bên còn lại, nhẹ nhàng day nghiến, đầu lưỡi quét một cái, để lại một vệt đỏ thẫm bóng loáng.

Bàn tay của chàng đặt trên bụng của Tống Tích, ngón tay lành lạnh khẽ luồn xuống dưới quần, tìm kiếm gì đó.

“Thỏ con, rất xinh đẹp.” Bùi Tu Vân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên đèn l*иg thỏ ngọc.

“Thỏ con vừa mềm vừa ngọt, thích hợp bị xoa nắn uốn bóp.” Ý cười của chàng dần đậm hơn, ngón tay chạm đến hoa tâm. Đầu ngón tay dừng lại, vuốt ve khe hở chính giữa.

“Thỏ con, bình thường nuôi nấng cẩn thận, để khi được yêu mới phát ra âm thanh ngọt ngào.” Bùi Tu Vân dùng ngón tay tác mép thịt mềm mại ra, từ tốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi cánh trăng nhỏ

“Đúng không? Thỏ con của ta?”

Giờ khắc này, rốt cuộc Tống Tích cũng biết được ban ngày chàng cười vì cái gì.