Tống Tích ngắm đến ngẩn người, nhất thời quên mất phải học theo.
“Con đã học xong chưa?” Bùi Tu Vân ngừng lại, quay mặt về phía nàng.
Tống Tích nhụt chí, “Kỹ thuật múa của tiên sinh tốt quá, động tác nhẹ như yến oanh nhưng lại tràn đầy sức lực. Con sợ con không học nổi.”
Bùi Tu Vân tới trước mặt nàng, tháo mặt nạ trên mặt mình ra rồi đeo cho nàng.
“Còn nhớ bài 《Ngu mỹ nhân · Thính Vũ》 mà trước đây ta từng dạy con không?” Bùi Tu Vân ôm nàng vào lòng, hai tay mỗi tay cầm một sợi dây đeo, từ tốn buộc chúng lại thành nút.
Chiếc mặt nạ có hoạ tiết hung tợn đắp lên mặt Tống Tích, hơi thở như lan của Bùi Tu Vân quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến mặt nàng không khỏi nóng lên.
“Dạ nhớ…” Nàng khe khẽ đáp.
“Vi sư từng nói với con rằng, tâm trạng khác nhau sẽ nghe ra tiếng mưa khác nhau, nhảy múa cũng vậy. Cùng một điệu múa, những người khác nhau sẽ thể hiện khác nhau. Ta thể hiện nó như thế này, Tống Tích cũng sẽ có cách thể hiện riêng biệt của mình.”
Đôi mắt của Tống Tích sáng ngời, nàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt dịu dàng của Bùi Tu Vân.
“Để ta dạy kỹ thuật cho con trước, làm thế nào để đỡ tốn sức lực, làm thế nào để giữ thăng bằng.” Chàng dẫn Tống Tích đến trước giá trống, để nàng đối mặt với mặt trống, còn mình thì đứng phía sau và nắm tay nàng, cầm dùi trống.
“Tiên sinh, con không với tới…” Tống Tích rầu rĩ nói.
“Đứng lên chân ta đi.” Giọng nói của chàng hệt như làn gió ấm, nhẹ nhàng len vào tai nàng.
Tống Tích hơi do dự, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, người thả tay con ra trước đã.”
Bùi Tu Vân tưởng nàng mỏi nên cầm lấy dùi trống trong tay nàng.
Tống Tích lập tức nhấc chân, lưu loát cởi vớ ra rồi ném sang một bên.
“Vớ của con mới bị ướt, không thể làm bẩn chân của người được.” Bàn chân trắng mịn và nhỏ nhắn của cô bước nhẹ lên mu bàn chân của Bùi Tu Vân.
Ngón chân xinh xắn mềm mại cong cong, len vào kẽ hở giữa các ngón chân dài hơn của chàng.
Một ngọn lửa nhen lên từ đáy lòng của Bùi Tu Vân, cảm giác như bị mèo cào vậy, nhẹ nhàng khe khẽ cào mu bàn chân của chàng. Chỉ có điều, chính con mèo ấy lại chớ hề nhận ra.
Bùi Tu Vân vòng tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Tống Tích, giữ nàng đứng vững rồi đặt dùi trống vào tay nàng, sau đó lại nắm tay nàng lần nữa.
Tống Tích ngẩng đầu, giơ tay đánh vào mặt trống. Bấy giờ, nàng vừa tầm đánh vào chính giữa mặt trống, âm thanh trầm bổng vang xa, khí thế hào hùng.
“Tốt lắm,” Chàng ngợi khen, “Con giữ nguyên tiết tấu này, chúng ta luyện tập vài lần rồi thử tiết tấu nhanh hơn.”
Từng đợt trống vang, khí thế mạnh mẽ đến mức thuyền cũng bị lay động. Tống Tích càng đánh càng nhanh, cánh tay của nàng đong đưa như làn sóng, nhịp trống dày và dồn dập khiến người khác cũng phải cảm thấy bị bóp nghẹt.
Không biết từ khi nào, Bùi Tu Vân đã thả tay nàng ra, thế mà Tống Tính không hề phát hiện, vẫn miệt mài đánh trống.
Mãi đến khi kiệt sức, nàng mới rút tay về trong sự hồ hởi.
“Tiên sinh, con làm được rồi!” Nàng quay người, bước xuống nền đất vững chắc.
“Ừm, con rất thông minh, cũng rất tài giỏi.” La y của Bùi Tu Vân bị dính mưa, dán sát vào người, lộ rõ thân hình hao gầy.
Tống Tích liếc dọc liếc ngang mặt đất, thấy bàn chân của chàng bị dẫm đến mức tái nhợt, nàng không khỏi áy náy.
“Tiên sinh, có phải con dẫm đau chân người rồi không?” Tống Tích vén váy, nâng bàn chân trắng nõn của mình lên và ấn lòng bàn chân xuống, nhẹ nhàng dùng ngón cái để mát xa mu bàn chân của Bùi Tu Vân.
“Tống Tích…” Bùi Tu Vân nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt tối đi.
“Sao thế ạ?” Tống Tích lại dùng mũi chân để ấn mu bàn chân còn lại của chàng, nhẹ nhàng từ tốn, tựa như lông ngỗng sượt qua bàn chân, khiến lòng ai ngứa ngáy.
“Phật từng nói: Lòng không tạp niệm, lấy đâu bụi trần. Tiếc thay, lòng ta đã phủ đầy bụi trần rồi.” Chàng tiếc nuối bảo.
“Tiên sinh nói kinh Phật gì thế ạ?” Tống Tích nghi hoặc.
“Sau này ta sẽ giảng cho con nghe.”
Tống Tích bĩu môi, “Sao tiên sinh ở đâu cũng phải giảng bài cho con bằng được vậy…”