Thủ Phụ Kiều Nương

Chương 4: Cứu người

#6/8/2021

Edit by MikiKobayashi1031

Chương 4: Cứu người

Cố Kiều ra ngoài đốn củi, một mặt là thiếu củi thật, mặt khác, cũng là muốn lên núi tìm thứ gì có thể lấp đầy bao tử.

Trong nhà tuy nói vẫn chưa nghèo đói đến tình trạng này nhưng cũng sắp. Một mình Tiêu Lục Lang ăn, có lẽ có thể chống đỡ mấy ngày là cùng, chứ chưa nói còn thêm một miệng ăn là nàng nữa.

Bây giờ chính là vào cuối thu, trời cao khí sảng, vạn dặm không mây.

Có thể là vì nguyên nhân không khí không bị ô nhiễm, Cố Kiều cảm giác bầu trời trên đỉnh đầu rất xanh, là màu xanh mà nàng chưa từng thấy. Không khí cũng rất tươi mát, làm tâm hồn người ta thanh thản.

Không hiểu gì đã tới nơi này, cũng không biết đám người điên ở sở nghiên cứu có nhớ nàng hay không. Hơn phân nửa là nghiến răng nghiến lợi, trách nàng chưa đem thành quả nghiên cứu mới nhất phát cho bọn hắn mà đã bùm một cái chơi trò mất tích rồi.

Có điều, bên ngoài nàng là tiến sĩ nghiên cứu y học của Đại học M, nhưng trên thực tế lại là một đặc công. Lúc tám tuổi nàng đã vào tổ chức, chuyện trải qua sau này đều vì để che giấu thân phận thật của nàng.

Đương nhiên, nàng không có ý định liếʍ máu trên lưỡi đao cả một đời. Nàng và tổ chức ước định, đây là nhiệm vụ cuối cùng của nàng, làm xong nàng sẽ rời đi, lại không ngờ máy bay xảy ra chuyện...

Bây giờ nghĩ lại, tai nạn máy bay này quá trùng hợp.

Chỉ là bây giờ nói chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, nàng chết cũng đã chết rồi, không có khả năng trở về tìm ai báo thù.

Hẳn là không ai sẽ vì cái chết của nàng mà cảm thấy đau buồn.

Ba mẹ nàng đã ly dị khi nàng hai tuổi, về sau đều riêng phần mình gây dựng gia đình, có nhi nữ mới, mà cho tới bây giờ nàng đều là đồ dư thừa.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, vận mệnh của nàng và nguyên chủ thật là có chỗ tương tự. Nguyên chủ cha mẹ mất sớm, nguyên chủ ở Cố gia cũng là đồ bỏ đi.

Nguyên chủ chết, cũng sẽ không ai thật sự vì nàng mà đau khổ.

Cố Kiều cười một cái tự giễu, giữa lông mày có chút lạnh.

Bởi vì lo lắng trời sắp mưa, Cố Kiều không đi vào sâu trong rừng. Nhưng dù là như thế, cũng đủ để nàng phát hiện ra không ít đồ tốt: Có nấm lớn, nấm hương còn có mộc nhĩ mọc trên gốc cây dại nữa.

Mộc nhĩ vừa to vừa dày, cơ hồ là mọc đầy hơn phân nửa gốc cây, Cố Kiều vươn tay hái.

Mảnh đất này hiển nhiên từng bị thôn dân chặt qua, gốc cây như này không ít, nên mộc nhĩ mọc ra cũng nhiều.

Cố Kiều hái từng gốc từng gốc, chưa được một lát mà sọt đã trĩu nặng.

Thấy đã hái được gần hết, Cố Kiều kịp thời thu tay lại, chặt chút củi khô, dùng dây thừng buộc chắc củi khô vào cái sọt, vác lên trên lưng chuẩn bị xuống núi.

Nhưng mà Cố Kiều vừa mới quay người, đột nhiên cảm giác chân mình phát ra một tiếp "bẹp", giống như dẫm lên thứ gì.

Ngay sau đó nàng nghe thấy một tiếng kêu đau, vừa nhẹ nhàng vừa yếu ớt.

Nàng chớp mắt một cái, chậm rãi dịch chân.

"Không xui xẻo như vậy chứ..."

Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu xem xét, liền thấy trong đám cỏ dại, một lão gia gia râu trắng xóa bị mình giẫm choáng...

Cố Kiều: "..."

Không phải chứ, sao có thể có người nằm ở giữa đường thế này?

Nàng còn trùng hợp đạp lên người đối phương nữa?

Cố Kiều lương tâm thập phần không áy náy bước qua người hắn.

Nhưng chưa đầy hai giây, Cố Kiều mặt không đổi sắc quay lại.

"Đầu tiên nói trước, ta không phải xuất phát từ lương tâm mà cứu ngươi đâu."

"Cục cục tác ――"

Trong bao vải buộc chặt bên cạnh ông lão, có con gà rừng vỗ cánh kêu một tiếng.

Cố Kiều nhíu mày, hững hờ nhìn bao vải kia một cái trong nháy mắt bao vải không còn động tĩnh gì nữa.

Sau đó nàng nhìn lão gia gia râu bạc trắng trước mắt, trên mặt đối phương vẫn còn dấu chân bị Cố Kiều giẫm lên ban nãy, vô cùng thê thảm.

Nhìn quần áo, là một thôn dân bình thường.

Nhưng hai đầu lông mày, lại có một cỗ uy nghiêm không nói ra được.

Cố Kiều để củi khô trên lưng xuống, bắt đầu bắt mạch cho đối phương.

Nàng theo học bên Tây y, nhưng sau đó vì chấp hành một nhiệm vụ hết sức đặc thù, nên lấy lí do bái sư học nghệ thánh thủ y học Trung Quốc để ẩn núp năm năm liền.

Từ mạch tượng của hắn, thân thể không có bệnh hiểm nghèo. Cố Kiều phỏng đoán, là bị lây nhiễm phong hàn, đột nhiên phát sốt, không cẩn thận té ngã ở trong khe rãnh, còn bị trật khớp cánh tay trái.

Cố Kiều lấy từ trong cái sọt ra cái hộp thuốc nhỏ của nàng, cầm cái túi chườm nước đá đắp lên trán cho hắn.

Sau đó, Cố Kiều bẻ khớp của hắn lại, sau đó chặt một khối củi, xé vạt áo của hắn, tiến hành băng bó cánh tay cho hắn.

Làm xong những này, Cố Kiều lại đo nhiệt độ cơ thể cho hắn một lần nữa, phát hiện vẫn sốt cao không hạ, thế là tiêm cho hắn một liều hạ sốt.

Cách đó không xa có một lều nhỏ làm bằng cỏ dành cho thôn dân lên núi nghỉ chân.

Cố Kiều đem người tới đó.

Hết sốt, người cũng sẽ nhanh tỉnh lại, Cố Kiều đứng dậy xuống núi. Trước khi đi, Cố Kiều lấy dù che mưa của mình để lại cho hắn.

"Ta đây, chưa từng chữa bệnh miễn phí cho ai bao giờ."

Dứt lời, liền đem bao vải đựng gà rừng thuận tay xách đi.

Cố Kiều vừa về đến nhà, mưa liền bắt đầu rơi, chưa đầy một lát đã thành một cơn mưa lớn. Dãy núi xa xa, lều cỏ khắp thôn xóm, tất cả đều bao phủ trong làn mưa bụi.

Cố Kiều trực tiếp đi vào nhà bếp.

Tiêu Lục Lang đã rửa sạch bát đũa, bếp lò đã quét tước chà xát, y phục cũng đã lấy vào.

Cố Kiều thả củi khô và bao vải xuống, kéo tủ bát ra nhìn, buồn bực nói: "Ăn hết rồi sao?"

Nàng để lại rất nhiều thức ăn.

Không nghĩ tới tiểu tử kia nhìn thanh thanh sấu sấu, lòng ham muốn lại không nhỏ.

Quả nhiên là tuổi mới lớn nha.

Cố Kiều nhíu mày, tìm một cái l*иg nhốt gà rừng vào.

Cố Kiều phân loại củi nhỏ củi lớn, nhặt cái cần bổ ra một bên.

Đợi đến khi nàng bổ củi xong thì đã chạng vạng tối, mưa vẫn chưa tạnh, trong nhà vừa ẩm vừa lạnh. Nàng tìm cái chậu than, định đốt than sưởi ấm cho mình. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi tới trước phòng của Tiêu Lục Lang, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng hắn.

"Có muốn sưởi ấm không?"

Nàng nhẹ giọng hỏi.

Trong phòng không có phản ứng.

Nàng lại gọi một tiếng, vẫn như cũ không có phản ứng.

Cố Kiều thấy cửa khép hờ, nhẹ nhàng đẩy ra, thăm dò nhìn vào, trông thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, thân ảnh đơn bạc gầy gò kia đã nằm trên chiếc bàn cũ nát ngủ thϊếp đi.

Trong tay vẫn còn cầm một cuốn sách chưa xem xong.

Sách kia rõ ràng đã ố vàng, bìa phong cũng bị rách, dùng da bọc lấy giấy.

Người nông thôn ăn học rất vất vả, nhất là loại người như Tiêu Lục Lang, luôn luôn bị Cố gia và nguyên chủ đè ép, ngay cả trường cũng không đi được, việc học đều phải tự mình.

Cố Kiều do dự một chút, rón rén đi qua, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái áo choàng bông đắp lên trên người hắn.

Tiêu Lục Lang tỉnh lại sau giấc ngủ thì đã là nửa đêm.

Mấy ngày trước hắn đều ngủ không ngon, không nghĩ tới mình sẽ gục xuống bànmà ngủ thϊếp đi. Khi hắn mở mắt liền phát hiện trên người mình nhiều hơn một cái áo bông, mi tâm cau lại, đáy mắt lướt qua một tia cảnh giác.

Hắn nhíu mày nhìn về cuốn sách trong tay, chợt nghe được một tiếng "tách tách" vang giòn truyền đến, hắn quay đầu, chỉ thấy trên mặt đất chẳng biết lúc nào đã có một chậu than.

Căn phòng lạnh như băng lập tức được ánh lửa sưởi ấm.

Ánh mắt Tiêu Lục Lang rơi vào trên chậu than, lộ ra vẻ cân nhắc.

Trong nhà chỉ có một cái chậu than, sau khi đưa cho Tiêu Lục Lang, bên Cố Kiều liền không có.

Cố Kiều cất kĩ hộp thuốc nhỏ sau đó tranh thủ thời gian chui vào ổ chăn, đem mình che phủ như một con nhộng.

Có lẽ là ban ngày giày vò mấy chuyến, khiến cho cái cơ thể yếu đuối này mệt đến ngất ngư, bởi vậy tuy có chút lạnh, nhưng nàng vẫn rất nhanh ngủ thϊếp đi.

Cố Kiều rất nhiều năm không nằm mơ, nhưng mà đêm nay nàng lại mơ một giấc mộng.

Nàng mơ thấy một đại phu từ trấn trên tới, Tiêu Lục Lang tới tìm hắn trị chân, kết quả là tiệm thuốc của đại phu phát sinh chuyện, đã ngộ thương không ít người.

Tiêu Lục Lang bị què một cái chân, vốn là không nhanh chân như người khác, lập tức bị người ta chém đứt cái chân lành lặn kia.

Lần bị thương này tuy không lấy đi mạng của Tiêu Lục Lang, nhưng lại khiến hắn bỏ lỡ mất kỳ thi ba ngày sau đó.

TBC