Đẩy Ngã Trúc Mã

Chương 13: Muốn ăn vú em, muốn liếm Đầυ ᐯú của em

🐼 editor: *TOOL*

Mộ Kiều Nghiên buổi tối ở KTV lén uống chút rượu trái cây, trước kia Mộ Vân Sinh cùng Tô Hoài Chiêu một giọt rượu cũng không cho cô dính, nhưng cô đã sớm muốn nếm thử vị của nó.

Dù sao cũng có anh Tô ở bên cạnh, anh sẽ bảo vệ cô.

Có rượu có can đảm, mắt thấy Tô Hoài Chiêu coi cô như cô gái nhỏ, Mộ Kiều Nghiên nóng nảy, cô nhất thời lo láng, liền làm chuyện từ trước đến nay đều rất muốn làm.

Hai mắt Tô Hoài Chiêu bất ngờ mở to khi đôi môi đỏ mọng thơm tho của cô áp lên.

Anh nhìn cô gái nhỏ nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng chớp chớp, có chút không thể tưởng tượng nổi.

Không phải như vậy, điều này khác với kế hoạch ban đầu của anh.

Anh vốn định chờ cô lớn hơn một chút, ít nhất, là lên cấp 3, chọn một ngày tỏ tình với cô.

Lại không nghĩ tới, bị cô gái nhỏ nhanh chân lên trước.

Mộ Kiều Nghiên tuy rằng đọc một ít H văn, nhưng sách cũng không có miêu tả về hôn môi, chỉ là viết đầu lưỡi quấn lấy, sẽ làm cho người ta thần hồn điên đảo, quên hết tất cả.

Vì thế, cô dùng đầu lưỡi nhỏ cạy mở cánh môi Tô Hoài Chiêu.

"Anh Tô, há miệng." Cô mềm giọng thúc giục, thanh âm mềm mại như nước.

Cô gái nhỏ này, lại to gan như vậy!

Tô Hoài Chiêu sửng sốt trong nháy mắt, rất nhanh, anh liền phục hồi tinh thần lại.

Cũng được, vậy thì như cô muốn.

🐼Các bạn vui lòng đọc tại trang chính chủ trêи TRUYENHD để ủng hộ editor: *TOOL*

Vì vậy, Tô Hoài Chiêu giành lại quyền chủ động, anh bỗng dưng mở môi, đưa chiếc lưỡi mềm mại của Mộ Kiều Nghiên vào trong miệng, mạnh mẽ mυ'ŧ.

"A~"

Cô gái nhỏ bị anh làm cho cả người run lên, cả người thoáng cái liền mềm nhũn.

Cô cảm thấy có chút hô hấp không thông, nhưng lại rất thích loại hương vị này.

Vì thế cô ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ nanh, tùy ý Tô Hoài Chiêu ở giữa môi và răng của cô làm bừa bãi.

Vài phút sau, Tô Hoài Chiêu thở hồng hộc buông cô ra.

Liếc mắt nhìn đôi môi hông nhuận của cô gái nhỏ, quả nhiên sưng lên.

Anh nhéo nhéo mặt cô, nhẹ giọng trách mắng: "Đồ nghịch ngợm! ”

"Anh Tô..." Mộ Kiều Nghiên lại cười hì hì, mặt mày tươi tắn, mang theo sự trẻ trung của thiếu nữ, cô nâng mặt Tô Hoài Chiêu, cười hỏi anh: "Anh cũng thích Nghiên Nghiên, có phải hay không? ”

Bằng không, anh đã sớm đẩy cô ra, làm sao còn có thể ăn đầu lưỡi của cô?

"Đúng, anh đã thích em, từ rất sớm."

Hôn đều hôn qua, hơn nữa cô còn quá nhỏ, để hiểu chuyện này.

Vốn là bảo bối anh dùng tâm che chở, cũng không biết tại sao, bỗng nhiên bắt đầu che giấu tâm tư, biết được chuyện namnữ này.

"Anh Tô, em rất vui a."

Cô gái nhỏ nghe vậy, nhịn không được hôn lên môi anh một cái.

Nhìn nụ cười từ tận đáy lòng cô, Tô Hoài Chiêu cũng nhịn không được khẽ nhếch môi.

Anh kéo cô vào lòng mình, dặn dò: "Chuyện của chúng ta, trước tiên không được nói với người lớn, chú Mộ, dì Phương, ông nội, giáo viên, đều không được nói. ”

"Ừm." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Chợt nhớ ra cô hỏi anh, "Còn Ni Ni thì sao?" Em có thể nói với cậu ấy không? ”

Hiện tại cô vui như muốn nổ tung, nếu không nói, phỏng chừng sẽ buồn bực đến chết a.

Nghĩ đến bạn thân của cô, Tô Hoài Chiêu gật gật đầu: "Có thể nói cho cô ấy biết, bất quá cũng không cần cái gì cũng nói. ”

"Hả? Điều gì không thể được nói? "Mộ Kiều Nghiên bị anh nói choáng váng.

Tô Hoài Chiêu thở dài.

Vừa mới cảm thấy cô trưởng thành, bỗng nhiên lại trở thành một đứa trẻ.

Anh nhéo cái bánh bao nhỏ trước ngực cô, khàn giọng nói: "Ví dụ như thế này. ”

Anh vừa nói, Mộ Kiều Nghiên liền hiểu.

Cô không nhịn được hơi đỏ mặt.

Năm ngoái, khi anh làm thế, cô cũng không cảm thấy gì.

Nhưng năm nay sau khi đọc một số tiểu thuyết ngôn tình, cô liền từ từ hiểu ra, ngực là nơi rất riêng tư, ngoại trừ mình, chỉ có thể cho bạn trai và chồng mình, những người khác cho dù thân như ba, anh trai cũng không được.

Cho nên sau ngày 1 tháng 5, mỗi lần Tô Hoài Chiêu mát xa cho cô, cô đều có chút thẹn thùng, lại cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Có đôi khi cô tự hỏi, vì sao anh Tô không hôn đầṳ ѵú của cô như nam chính trong tiểu thuyết?

Có phải vì chỉ coi cô ấy là em gái?

Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra là bởi vì cô còn quá nhỏ.

Nghĩ tới đây, Mộ Kiều Nghiên nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Anh Tô..."

"Ừ?"

"Cái kia... Lúc trước anh xoa cho em, trong lòng có nghĩ cái gì khác không? ”

"Khụ khụ..."

May mắn thay, anh vừa uống nước, nếu không ông nhất định sẽ bị sặc.

Trên mặt Tô Hoài Chiêu vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà vành tai lại lặng lẽ đỏ lên theo những lời này của cô.

Nhưng anh vẫn trả lời cô một cách trung thực: "Ừ, có."

"Thật sao?" Mộ Kiều Nghiên mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Vậy anh đã nghĩ cái gì vậy? ”

Đôi mắt cô bé trong veo, sáng ngời, đôi môi bởi vì nụ hôn mà vẫn sưng lên, thời tiết nóng, cô mặc cũng ít, trên người là áo thun trắng, phía dưới là quần ngắn nóng bỏng, lộ ra một đôi chân thon dài.

Cô cứ như vậy dán sát vào anh, cổ áo lộ ra một mảnh tuyết trắng, hỏi vấn đề mập mờ.

Quả nhiên là quyến rũ người mà không biết.

Tô Hoài Chiêu ở nơi nào đó đang lặng lẽ trướng lớn, anh nhắm mắt hỏi cô gái nhỏ trước mắt: "Em thật muốn biết sao? ”

"Đúng vậy, anh mau nói đi."

Cô đương nhiên muốn biết, muốn biết anh Tô có giống nam chính trong tiểu thuyết hay không.

Cô có chút tò mò, lại rất mong đợi cùng hưng phấn.

Các bạn cùng lớp, họ đọc những cuốn sách này cũng tò mò, vì vậy họ đã nghiên cứu với bạn trai nhỏ của mình.

Nghiên cứu xong, ngay trước mặt cô thần thần bí bí.

Hiện tại cô và anh Tô rốt cục cũng xác định được quan hệ, cô đương nhiên phải tìm hiểu thêm.

"Anh hiện tại liền cho em biết."

Tô Hoài Chiêu khàn giọng nói xong, liền đè cô ngã xuống sô pha.

Anh vén áo thun trắng và quần lửng của cô lên, để lộ hai bầu sữa trắng như tuyết đã trưởng thành.

"Anh muốn như này."

Anh vươn tay ra, xoa nắn hai vυ' của cô.

-Nhưng anh vẫn luôn như vậy a ~"

Cô gái nhỏ hồn nhiên không biết nguy hiểm đang đến gần, còn ngây ngốc hỏi.

"Anh còn muốn như vậy."

Bỗng dưng, Tô Hoài Chiêu nắm lấy đầṳ ѵú của cô, chậm rãi vuốt ve.

- A ~ Anh Tô ~"

Cô bé chưa bao giờ được đối xử như vậy, ngay lập tức phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

"Nghiên Nghiên, có thoải mái không?"

Thiếu niên nằm trên người cô, ôn nhu cô.

Anh vẫn là Tô Hoài Chiêu mà cô quen, thế nhưng, lại có chỗ nào đó không giống.

Lúc này, anh nhìn vào mắt cô, giống như muốn ăn cô.

- Ừm ~ Anh Tô ~ thoải mái ~"

Lực đạo vừa phải, đầṳ ѵú của Mộ Kiều Nghiên bị anh nhéo đến tê dại, cực kỳ thoải mái.

Tô Hoài Chiêu trêu chọc một hồi, mắt thấy hai quả anh đào của cô đều đứng thẳng lên, biết đã đủ, liền mở miệng, ngậm chúng.

Lần này, thật sự không liên quan gì đến massage.

Anh đối xử với cô như giữa một người đàn ồng và một người phụ nữ.

"A~"

Mộ Kiều Nghiên trong nháy mắt bị động tác của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cô mở mắt ra, nhìn Tô Hoài Chiêu chôn trước ngực mình, có chút mơ mơ màng màng.

Nhưng rất nhanh, cô lại bị Tô Hoài Chiêu chọc cho khóc nức nở không thôi.

- A ~ Anh Tô ~ anh nhẹ một chút nha ~ a ~"

" Cưng à, em không phải hỏi anh mỗi lần đều nghĩ cái gì sao? Anh muốn ăn vυ' của em, muốn liếʍ đầṳ ѵú của em, muốn em nằm dưới thân anh. ”

-A ~ Ha ~ Anh Tô ~"

Mộ Kiều Nghiên bị lời nói của anh làm cho run rẩy không thôi, cô không biết mình bị làm sao, vừa muốn đẩy anh ra, lại hy vọng anh tiếp tục, đừng dừng lại.