*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Ninh thấy em trai mình bị Lăng Ba ba xạo trêu chọc không nhẹ nên bảo Lăng Ba mở cửa sau và nhấc chiếc va ly xuống. Lăng Ba cũng đi tới giúp, hai người lấy mấy cái va ly trong xe ra và để lên mặt đất. Tình cờ cánh cửa sơn đỏ của sân nhỏ mở ra, đứng phía sau cánh cửa là dì làm việc theo giờ được nhà bà cố mời đến. Dì là một người phụ nữ thích cười, nhìn hai anh em nhà họ Tiêu miệng cười toe toét và lộ ra hàm răng trắng to, “Tiểu Ninh và Tiểu Vũ tới rồi, đây là bạn của hai con sao? Mau vào nhà chơi, các con dọn đồ có mệt không? Mấy các còn lại để dì làm cho, cơ thể còn nhỏ của con sao di chuyển được.”
Dì vừa nói vừa bước tới xách va ly trên tay một cách dễ dàng.
Tiêu Ninh lau mồ hôi, mình ở trước mắt người khác gầy gò như vậy, điều này khiến anh, cựu lão đại hắc bang thực sự rất xấu hổ.
Lăng Ba xách hai cái va ly còn lại đi vào. Tiêu Ninh kéo đứa em trai vẫn đang trồng nấm trong góc vào nhà. Nghe thấy động tĩnh, bà cố từ phòng chính đi ra nắm tay hai anh em, mỉm cười cổ kính như chiếc nhẫn hàng chục năm trên tay bà, “Con ngoan, hai đứa có mệt không? Bà cố còn tưởng rằng hôm đó con nói ra là do ý thích một hồi, nếu không ta đã nhờ người dọn đồ giúp rồi.”
“Không sao đâu bà cố, chỉ có vài va ly thôi.” Tiêu Ninh nắm tay bà cố, đi dưới tàng cây ngồi xuống chiếc ghế vừa mới đổi, giọng nói nhẹ như gió.
Tiêu Vũ ngồi bên kia bà cố, vươn tay vuốt ve tóc trắng trên má bà, cười nói, “Bà cố, sau này có anh em con ở cùng với bà, sẽ náo nhiệt lắm.”
Bà cố vỗ vỗ mu bàn tay của cậu cười nói, “Bé ngoan.”
Lăng Ba bên cạnh bị bỏ quên một lúc lâu, mới hắng giọng ho khan hai tiếng, Tiêu Ninh nhận ra anh ta vẫn chưa rời đi và định nói chuyện, nhưng bà cố đã lên tiếng trước, “Đây là bạn của Tiểu Ninh hả?”
“Vâng, bà cố.” Lăng Ba lập tức đi về phía trước, cười như một con chó săn.
Tiêu Ninh bất lực nhìn lên trời, người này hẳn là muốn ăn cơm đây, không ngờ sau bao nhiêu năm ngược dòng thời gian, tính khí thích cọ cơm của Lăng Ba vẫn không giảm đi.
Sau khi Lăng Ba tự giới thiệu với một nụ cười, bà cố mở miệng giữ anh ta lại ăn một bữa. Giữa lúc này, Lăng Ba được đúng ý, quay đầu nhìn về phía Tiêu Ninh, trên mặt biến thành một loại nụ cười xấu xa.
Tranh thủ lúc Tiêu Vũ và Lăng Ba đang nói chuyện với bà cố, Tiêu Ninh sắp xếp đồ đạc lại. Nơi bà cố ở là một tiểu tứ hợp viện*. Trừ cổng trước và hai bên trái phải trồng đủ loại hoa cỏ bên cạnh, hai bên còn lại là nhà chính và phòng ngủ. Bà một gian, còn lại có hai gian, Tiêu Ninh cùng Tiêu Vũ đã nhiều năm không có ngủ cùng nhau, lúc này mỗi người tự nhiên chiếm một phòng.
* Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. Tiểu tứ hợp viện là tứ hợp viện loại nhỏ.Đồ đạc trong phòng vẫn là đồ cách đây hơn 20 năm trước, lúc đó thợ mộc tới nhà làm, nhà có điều kiện thường dùng gỗ đàn hương quý, lâu ngày còn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ thoang thoảng trong phòng. Bà cố đại khái hết lòng mong bọn họ đến, cả hai phòng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tiêu Ninh lấy quần áo và đồ dùng cần thiết hàng ngày ra và sắp xếp đồ đạc cho Tiêu Vũ. Mặc dù anh và Tiêu Vũ là anh em sinh đôi, nhưng những thứ may mặc, đồ dùng từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành đều khác nhau.
Bởi vì trước đây anh rất ghét cậu em trai này nên không muốn mặc quần áo và giày giống Tiêu Vũ, thậm chí hoa văn trên cốc đựng bàn chải đánh răng cũng không thể giống nhau, mặc dù mỗi khi như vậy Tiêu Vũ luôn tỏ vẻ buồn bã nhưng anh làm bộ như không thấy.
Cha mẹ của cả hai đều là những người có học thức cao, cũng có một công việc tốt vào thời điểm đó, cho hai anh em số cổ phần bằng nhau nên không có chuyện tranh đoạt. Chỉ là lúc đó Tiêu Ninh còn nhỏ không quen với nụ cười ngây thơ của Tiêu Vũ, luôn muốn bắt nạt cậu, thích nhìn cậu khóc mà không dám nói với cha mẹ trong bộ dạng đáng thương đó. Mỗi lần như vậy, Tiêu Ninh đều cảm thấy vui vẻ ghiền như thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Sau này nghĩ lại, chính mình lúc đó thật ngây thơ khiến người lẫn thần đều phẫn nộ.
Khi mọi thứ được sắp xếp xong, Lăng Ba đang đứng ở khoảng không dưới gốc cây và tung quyền, một bộ quyền rất lạ mắt, vẻ mặt của anh ta khá nghiêm túc, còn bà cố và cháu trai nhỏ bên cạnh chăm chú nhìn. Tiêu Ninh cho rằng Lăng Ba lại lừa gạt người ta.
Lúc này, dì giúp việc đeo tạp dề vào nhà chính kêu lớn, “Dì Vương, Tiểu Ninh Tiểu Vũ và bạn của Tiểu Ninh, ăn cơm thôi.”
Lăng Ba rất bất mãn vì bị gọi là trẻ con, nói thế nào năm nay anh ta đã 17 tuổi, còn đang oán thầm trong bụng, Tiêu Ninh đã vỗ vai anh ta một cái, “Ăn cơm, còn đứng ngây đó làm gì?”
Nhìn thấy bọn họ đều đã vào nhà, dì giúp việc cởi tạp dề, cười áy náy với bà cố, “Dì Vương, thực xin lỗi, con lại phải đi rồi.”
Bà cố vội vàng xua tay, cười nói, “Có đứa nhỏ ở nhà ko bớt lo được, con về đi, bữa tối không giữ con đâu, phỏng chừng con lo lắng đứa nhỏ ở nhà, ăn cũng không ngon.”
Dì cảm ơn vài lần trước khi đặt tạp dề xuống và vội vã ra ngoài.
Một lão phu nhân được ba đứa trẻ rưỡi vây quanh, bàn ăn rất sôi động.
Lăng Ba nói, “Tiểu Vũ, tại sao cậu ăn giống con gái vậy? Nam nhân ăn như hổ biết không?”
Tiêu Vũ bất mãn vặn lại, “Ăn nhanh quá em không tiêu hóa được.”
Lăng Ba nói, “Chỉ có con gái mới ăn nhỏ nhẹ thôi. Tôi thấy cậu rất giống con gái.”
Tiêu Vũ bĩu môi, “Lăng đại ca là một kẻ xấu xa!”
Lăng Ba cười ha hả.
Tiêu Ninh không tham gia vào trò chơi của họ, chỉ gắp thức ăn vào bát của bà cố. Ông cố khi còn sống cũng là một nhân vật, ngay cả khi ra đi ông cũng để lại rất nhiều tài vật cho bà cố. Cho nên dù sống một mình nhưng sinh hoạt của bà cố cũng không tệ lắm. Không cần lo cảnh túng quẫn vì cái ăn cái mặc, chẳng hiểu sao anh chợt nghĩ đến Phong Thành.
Tự mình dọn đi, không biết Phong Thành có đến công viên của tiểu khu tìm anh không? Nếu không tìm thấy anh thì sẽ thế nào?
Suy nghĩ quá xa, thế nên anh không nghe thấy Tiêu Vũ gọi mình, nhìn thấy anh đang cầm đũa ngơ ngác, Lăng Ba đã đánh mạnh vào khuỷu tay của anh khiến bát của Tiêu Ninh không vững, trượt xuống đất, và âm thanh của đồ sứ vỡ vang lên tức thì. Bà cố nghe xong mà tim đập loạn xạ, Tiêu Ninh không quan tâm đến chiếc bát vỡ, vội vàng nắm tay bà, nhẹ giọng an ủi, “Bà ơi, không sao đâu, là do bát vô tình bị vỡ thôi.” Anh trừng mắt nhìn Lăng Ba, Lăng Ba đuối lý lập tức cúi xuống nhặt các mảnh vỡ lại.
Tiêu Vũ thấy anh trai mình hơi tức giận nên chạy đến cầm chổi quét dọn.
Sau bữa cơm, bà cố có lẽ đã ăn no nên đặt bát đũa xuống ra sân ngồi. Tiêu Ninh lo lắng chiếc bát bị vỡ khiến bà sợ hãi nên đã cẩn thận dìu bà ra ngoài. Anh nhăn mặt với Lăng Ba, “Lăng đại ca anh thật không nghe lời. Anh làm bà cố sợ hãi.”
Lăng Ba liếc nhìn hai bà cháu dưới tàng cây, ghé vào lỗ tai Tiêu Vũ nói, “Anh trai của cậu thật sự chỉ mới mười bốn tuổi sao?”
“Này còn giả được hả!” Tiêu Vũ ánh mắt không rõ ràng.
Lăng Ba lẩm bẩm, “Sao tôi thấy còn già hơn tôi vài tuổi vậy?”