Tế Thủy Trường Lưu

Chương 11: Tiếng lòng của cận phong

Tiêu Vũ đi chợp mắt buổi trưa, Tần Thư vẫn đang ngồi trên sô pha ăn trái cây, thấy anh đi vào, nhướng mày hỏi, “Nói đi, làm sao cậu biết Phong Thành?”

“Cậu biết hắn?” Tiêu Ninh giả bộ kinh ngạc.

Tần Thư nhổ hạt cam trong lòng bàn tay, vẻ mặt già dặn, “Cậu biết hắn là ai không?”

Tiêu Ninh lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, gắp một quả táo bỏ vào miệng, nghe thấy Tần Thư nói, “Phong Thành, nam, 22 tuổi, người Thượng Hải, chưa lập gia đình, 14 tuổi được Bắc Đại tuyển thẳng, 18 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ. Sau đó hắn ta đến định cư tại An Bình và hiện là chủ tịch của tập đoàn Phong Thành. Người ta nói rằng danh tính khác của hắn là một thủ lĩnh của tổ chức thế giới ngầm Crow. Tất nhiên, chính là có người nói vậy thôi.”

Tiêu Ninh kinh ngạc hỏi, “Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?”

“Cậu đừng quên lão đầu tử nhà tớ làm gì,” Tần Thư khá tự hào khi nhắc tới cha, lại nói tiếp, “Nhưng người tên Phong Thành này chưa rõ là tốt hay xấu, cho nên dù có nhiều người muốn ra tay cũng không có cách, chỉ cần hắn vĩnh viễn sống như thế này, sẽ có thể sống một đời bình yên vô sự.”

Thật là điều cực kỳ tồi tệ khi không nhìn ra tốt hay xấu.

Nếu phương pháp sống của một người có thể đạt được điểm này, đủ cho thấy kỹ năng sống của người đó rất sâu sắc, Tiêu Ninh nghĩ, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, càng ngày càng cảm thấy việc Phong Thành tiếp cận mình có bất kỳ mục đích gì không? Tuy nhiên, anh thực sự không thể nghĩ ra mục đích Phong Thành tiếp cận một học sinh trung học 14 tuổi mà không có lý do.

“Thế giới bên ngoài nói Phong Thành tàn nhẫn không đổ máu, làm việc mạnh mẽ vang dội. Người vừa rồi tớ nhìn thấy có chút khác với lời đồn.” Tần Thư liếc mắt một cái, chống cằm một tay, như thể cậu đã bước vào trạng thái trầm tư.

Tiêu Ninh dựa vào lưng ghế sô pha, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đời này, anh chỉ muốn Tiêu Vũ được bình yên và hạnh phúc, còn lại mọi chuyện dù Phong Thành hay người khác đều không thành vấn đề, miễn là không chạm vào điểm mấu chốt của anh.

Một Cận Phong ở kiếp trước đủ làm anh kiệt quệ, nếu lại thêm một Phong Thành, anh nhất định sẽ chết không còn một chút cặn bã.

So với Phong Thành, Cận Phong căn bản không cùng đẳng cấp.

Sáng sớm hôm sau, vệ sĩ của Tần gia đúng giờ đến đón thiếu gia nhà mình về. Tần Thư không muốn từ biệt Tiêu Ninh, Tiêu Ninh ghé vào lỗ tai cậu nói vài câu, sau đó đẩy Tần Thư vẻ mặt kinh ngạc về phía vệ sĩ. Hai anh em nhà họ Tiêu vẫy tay tạm biệt Tần Thư, khi cửa thang máy đóng lại, Tiêu Vũ hỏi anh trai, “Anh hai, anh vừa nói gì với Tần Thư vậy?”

Tiêu Ninh cười lắc đầu, “Chỉ nói chuyện râu ria thôi.” Chỉ là nhắc nhở anh trai cậu ta cẩn thận.

Có lẽ Tần Tấn sẽ không làm Tần Thư bị thương, nhưng Tần Thư khi biết anh trai mình có tình cảm với mình thì lại là chuyện khác. Tần Thư ở kiếp trước chạy ra khỏi nhà khi biết đến tình cảm của Tần Tấn, từ đó cậu không bao giờ muốn nhìn thấy Tần Tấn nữa. Nhưng Tần Tấn là một người rất năng lực, sau bao khó khăn rắc rối lại tìm được em trai của mình về, Tần Thư đã bỏ trốn hai lần, một lần cuối cùng … Tần Thư sau đó đã chết.

Cuộc thi vật lý và hóa học bước vào giai đoạn gấp rút.

Hai anh em nhà họ Tiêu xách túi lên xe đi Bắc Kinh vào sáng sớm, bên cạnh là Cận Phong sắc mặt hơi xấu và một thầy cố vấn. An Bình cách Bắc Kinh không xa, họ đến sau một giờ đi ô tô. Sau khi đến Bắc Kinh, họ trực tiếp đến khách sạn do nhà trường bố trí, đến sáng mai mới bắt đầu cuộc thi. Bài kiểm tra áp lực cuối cùng sẽ được lựa chọn giữa vật lý và hóa học. Thí sinh tương ứng sẽ làm bài thi này, đây là chìa khóa để xác định kết quả.

Vì vậy Tiêu Ninh cảm thấy áp lực lớn như núi, lúc này chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Trường học đặt hai phòng, một phòng cho hai anh em nhà họ Tiêu, một phòng cho Cận Phong và thầy giáo. Sau khi ăn cơm trưa xong họ về phòng ôn bài, kiếp trước Tiêu Ninh đã bị đánh bại ở đây nên khi thời gian quay trở lại, dù thế nào cũng phải kiếm lại cái thể diện đã mất.

Tiêu Vũ có lẽ cũng nhận thấy sự nghiêm túc của anh trai, chạm khuỷu tay vào khe hở của bản kiểm điểm, nói, “Anh hai, đừng quá căng thẳng, dù có thua cũng không thành vấn đề.”

Nhìn thấy đôi mắt ngày càng tinh anh của Tiêu Vũ dưới ánh sáng tự nhiên, Tiêu Ninh mỉm cười, “Đừng lo lắng, anh có thể thua, nhưng anh không thích thua.”

“Em cũng không thích.” Tiêu Vũ cười ngọt ngào, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp.

Buổi tối, Tiêu Ninh đưa Tiêu Vũ đến nhà hàng dưới lầu ăn tối, thấy Cận Phong và giáo viên đã đợi sẵn ở bàn, bốn người họ ăn một bữa tối phong phú. Vì để cho ba đứa trẻ được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, giáo viên cố ý gọi một vài món thịt. Hôm nay Tiêu Ninh uống quá nhiều nước nên sau khi ăn xong anh muốn đi vệ sinh. Anh nói với Tiêu Vũ một tiếng rồi bước vào toilet bên hông nhà hàng, đang lúc đi vào, anh phát hiện một người đứng cạnh bồn rửa.

“Học trưởng Cận cũng vào toilet?” Tiêu Ninh lễ phép chào hỏi rồi rửa tay.

Cận Phong không trả lời mà quay người lại nhìn trong gương, ngay khi Tiêu Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh bắt gặp Cận Phong trong gương.

Sắc mặt Cận Phong không tốt lắm, nụ cười sạch sẽ xinh đẹp trong trí nhớ bị nụ cười ảm đạm thay thế, Tiêu Ninh nhếch môi, “Anh cố ý chờ tôi ở đây, không biết có chuyện gì?”

“A,” Cận Phong cười rộ lên, có phần giễu cợt, có chút chua xót, “Cậu rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào tôi?”

Tiêu Ninh cau mày, “Tôi với anh bất quá chỉ có vài lần gặp mặt, còn chưa tính là bạn.”

Cận Phong cười lớn một tiếng, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay anh, như muốn dùng sức bóp nát xương tay của anh, “Tiêu Ninh, sao cậu có thể kiêu ngạo như vậy? Tôi chưa từng để bụng bất kỳ người nào, vậy mà cậu cứ làm ngơ tôi! Người đàn ông đã ở cùng cậu ở trường hôm đó là ai!”

“Buông ra!” Tiêu Ninh giãy dụa, nhưng thân thể có hạn cũng không phải là đối thủ của Cận Phong.

“Người đó là ai!” Cận Phong dùng tay mạnh hơn, vẻ mặt đầy u ám, “Cậu biết rằng ngày đó tôi chờ cậu, nhưng cậu giả bộ không thấy. Tại sao khi tôi gọi cậu lại không hề bắt máy. Ở trường học đợi cậu cũng luôn tránh xa! Tiểu Ninh, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?!”

Nghe được lời này, Tiêu Ninh cười trầm xuống, không còn giãy dụa nữa, Cận Phong không hiểu ý cười của anh, “Em cười cái gì!”

Tiêu Ninh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Cận Phong, “Anh nghĩ Cận Phong anh là ai? Anh nghĩ nếu theo đuổi thì tôi phải đổ anh sao? Tôi phải biết ơn với tấm lòng của anh rồi nhào vào vòng tay anh à? Anh có biết suy nghĩ của anh khiến tôi phát ngán không? Hơn nữa, tôi đi với ai cũng không liên quan gì đến anh. Chúng ta chỉ là bạn học còn chưa có quan hệ tốt, huống hồ là bạn thân!”

Cận Phong ngơ ngác buông tay ra, dựa lưng vào tường thở hổn hển, như bị lời nói của Tiêu Ninh làm cho đau lòng.

Tiêu Ninh xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ của mình, cuối cùng liếc anh ta một cái, “Nếu anh còn là đàn ông, ngày mai thi tốt cho tôi, đừng khiến tôi xem thường anh!” Không thèm nhìn phản ứng của Cận Phong, anh trực tiếp mở cửa bước ra ngoài.

Trận đấu ngày hôm sau diễn ra căng thẳng và gay cấn đúng như dự đoán.

Điểm số của một vài trường bị đuổi sát, cuối cùng mới quyết định được thắng bại. Ra chương nhanh nhất tại [ TRUMTRUY EN.OR G ]

Tiêu Ninh nghĩ là vật lý, nhưng không ngờ thẻ cuối cùng xuất hiện lại là hóa học, quay đầu nhìn Cận Phong bên cạnh, đối phương cúi đầu không biết đang nghĩ gì, có lẽ anh ta đã cảm nhận được tầm nhìn nên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm nhau, lần này Cận Phong nở một nụ cười sạch sẽ, rồi lại vùi đầu vào.

Tiêu Ninh sững sờ một lúc, chợt nhớ ra mình không biết là ai đã từng nói qua, trên cơ thể chúng ta đều có ánh sáng, bản thân và người khác đều không nhìn thấy được, loại ánh sáng này sẽ thay đổi theo tâm lý con người. Nếu là tử tế, ánh sáng sẽ trở nên chói và sáng, nếu có lòng ác, ánh sáng sẽ mờ cho đến khi nó biến mất.

Anh hy vọng rằng ánh sáng trên cơ thể của Tiêu Vũ và Cận Phong sẽ sáng mãi như vậy, cho đến khi cơ thể tàn lụi và linh hồn phiêu tán.

Khi làm một người xấu, cảm giác thực sự khó chịu, anh đã từng hy vọng mình có thể là một người tử tế, có thể mỉm cười vì một đóa hoa và cảm động vì một giọt mưa, nhưng thực tế quá nặng nề và tội lỗi quá sâu, vì vậy anh đã bỏ lỡ cơ hội để trở thành một người tốt.

Khi Cận Phong trả lời câu hỏi, lông mày vẫn luôn căng ra, Tiêu Ninh cảm thấy an tâm về điều này nhưng Tiêu Vũ ở bên cạnh luôn rất căng thẳng. Tiêu Ninh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu an ủi, nhẹ nhàng nói, “Tin Cận Phong đi, anh ấy là tiền bối hoàn hảo trong lòng em mà.”

Tiêu Vũ có vẻ an tâm, mỉm cười gật đầu.

Cận Phong là một người rất tốt khi không bị điên, điều này có thể thấy được từ phiếu trả lời của anh ấy, từng nét đều rất nghiêm túc và cẩn thận, ngay cả những điểm tinh tế và khéo léo ẩn trong câu hỏi cũng không thể thoát khỏi mắt anh ấy.

Cuối cùng, trường trung học Anh Lan đã giành chức vô địch.

Tiêu Ninh thở dài một hơi, cuối cùng lần này cũng không thua, anh thật sự không thích mùi vị thua cuộc.