Tù Mà Không Được [Húc Phượng X Nhuận Ngọc]

Chương 11

11.1

Ma tôn điên rồi.

Những lần làʍ t̠ìиɦ trong quá khứ, cho dù không chứa đựng tình yêu, nhưng cũng không bạo liệt như bây giờ, thậm chí có thể gọi là đơn phương thi bạo. Hai cổ tay của Thiên đế bị Hỏa tiên trói chặt trên đầu, mỗi một lần giãy giụa, ngọn lửa bao quanh dây thừng lại lập lòe rung động, thiêu tới cổ tay từng đợt đau nhức. Ma tôn đè ép trên người Thiên đế, cường ngạnh mà tách ra đôi chân của y, như lang sói mà gặm cắn cần cổ trắng nõn, lưu lại từng dấu hôn ngân, có vài chỗ còn để lại dấu răng rướm máu.

Từ đầu đến cuối, Nhuận Ngọc chưa từng thốt ra bất cứ một tiếng rêи ɾỉ thống khổ nào. Đối với y, đau đớn đã trở thành một cảm giác bình thường, một vài vết thương ngoài da làm sao so sánh được với nỗi đau đớn rút lân đoạn giác. Y thậm chí còn đủ bình tĩnh để đánh giá dã thú trước mặt: Quanh thân Húc Phượng, ma khí cuồn cuộn, mắt phượng nhuộm đỏ như máu, đã xuất hiện dấu hiệu nhập ma. Y hiểu rõ, nhiều lời khuyên nhủ vào lúc này cũng vô ích, chỉ có gõ đúng điểm yếu, mới có thể tạm thời trấn an điên cuồng.

Đôi môi Húc Phượng hôn một đường xuống phía dưới, hắn áp mặt vào l*иg ngực Nhuận Ngọc. Vòng eo Nhuận Ngọc hơi căng cứng, y nhẹ giọng nói:

- Nhẹ một chút.

Quả nhiên không còn dùng sức.

Môi lưỡi ấm áp lướt qua từng tấc cơ thể Nhuận Ngọc dưới lớp áo mỏng, liếʍ láp mυ'ŧ hôn, đầu lưỡi cọ qua đầu nhũ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai bên nhũ run rẩy dựng thẳng, vừa sưng vừa đỏ. Cuối cùng, Húc Phượng lột đi y phục mỏng manh vướng bận trên người y, ngậm lấy đầu nhũ.

Nhuận Ngọc hận thân thể chính mình quá mức dâʍ đãиɠ, cho dù vừa mới trải qua một trận mây mưa, cho dù bị tàn khốc đối đãi như vậy, cũng có thể sinh ra kɧoáı ©ảʍ, hậu huyệt đã chảy ra chất lỏng dính nhớp, huyết trong người dần dồn về phía dưới, hạ thân run run đứng thẳng lên, cọ xát lên bụng Húc Phượng. May mà cổ tay y bị trói buộc, nếu không, y không biết đôi tay này sẽ mất liêm sỉ tới mức nào mà bám lấy cánh tay của nam nhân trên người, trong suy nghĩ kêu gào ý muốn bị lấp đầy.

Cơ thể bị xỏ xuyên chỉ trong nháy mắt, cảm giác đau đớn khi bị xé rách trộn lẫn với kɧoáı ©ảʍ khác thường khiến Nhuận Ngọc không kiềm chế được mà phát ra tiếng kêu đau mỏng manh. Cảm xúc xông đến quá đột ngột khiến hai hàng lệ bị bức ra khỏi khóe mắt, tẩm ướt một mảng nệm chăn.

So với thống khổ của thân thể, tinh thần khuất nhục càng khiến cho y cảm thấy khó hô hấp.

Trước kia, cho dù trong lòng mang theo thù hận, trước khi đâm vào, Húc Phượng cũng sẽ giúp Nhuận Ngọc khuếch trương, đến khi y lên đến cao trào, hắn sẽ rút ra, cọ xát vài lần rồi phóng thích trên bắp đùi y.

Không giống như hiện tại, Húc Phượng chỉ coi Nhuận Ngọc như công cụ tiết dục, một lần lại một lần đâm thẳng vào trong, hung hãn vô tình, giống như dã thú giao cấu, một phương đối một phương chinh phục cùng trừng phạt, vách trong ấm nóng, tiếng nước nhớp nháp càng khơi dậy thú tính nam nhân: Nơi này đã từng cất chứa dương v*t của kẻ khác, đã hấp thu không biết bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙. Khi đạt đến cao trào, Nhuận Ngọc sẽ bám lấy bả vai kẻ đó mà phát ra tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi. Giống như bảo tàng nơi mật cốc đào viên, nơi này không biết đã lưu lại dấu vết của biết bao nhiêu nam nhân.

Ghen ghét hóa thành bi ai, bi ai lại chuyển hóa thành hận thù nùng liệt nhất.

Hôn trầm như mộng*, không biết qua bao lâu, Nhuận Ngọc cảm thấy bụng dưới nóng lên, chất lỏng đặc sệt bắn sâu vào cơ thể y, nhiệt độ nóng rực khiến thân thể y run nhè nhẹ, cổ tay bị trói chặt đến mất đi cảm giác cũng tùy theo thân thể run rẩy mà truyền tới từng cơn bỏng rát đau đớn.

Không biết có phải do đau đớn mà sinh ra ảo giác hay không, Nhuận Ngọc chợt cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng, khinh khinh phiêu phiêu, giống như đang nằm trên đám mây, xem một trò khôi hài, tất cả đau xót đều không liên quan tới y.

Chú thích:

hôn trầm như mộng: trạng thái nặng nề, mê mang như đang ở trong mộng.

11.2

- Húc Phượng, đã đủ chưa?

Thanh âm dị thường khàn đặc.

Lý trí dần dần quay lại, trước mắt Húc Phượng hiện lên một thân thể chồng chất vết thương, lấm tấm huyết đỏ, đan xen từng vệt xanh tím, cổ tay bị trói buộc hằn ra dấu vết bỏng rát. Thân thể này, giống như vừa trải qua một trận khổ hình.

Trái tim Húc Phượng đau đớn như bị đao cắt, hắn run run vươn tay, muốn ôm lấy Nhuận Ngọc, che đi thân thể gần như vỡ nát, nhưng sau lại hoảng hốt rụt trở về.

Hắn không có tư cách.

Cho dù một lần chạm nhẹ, cũng không thể.

Nhuận Ngọc chỉ đơn giản là cầu một chút ấm áp, mà hắn lại mang tới cho Nhuận Ngọc quá nhiều thương tổn.

Ở thời điểm Nhuận Ngọc cần hắn nhất, hắn tuyệt tình bỏ đi. Khi quay trở về, hắn chính tay gϊếŧ chết nữ nhi. Đến bây giờ, hắn phát tiết phẫn nộ không rõ lý do.

Mà sự phẫn nộ của hẳn, làm gì có lý do.

Nhuận Ngọc cùng nam nhân nào phiên vân phúc vũ, có liên quan gì tới hắn đâu.

Rõ ràng vừa rồi còn mạnh mẽ tiến vào cơ thể y, trong miệng còn lưu giữ vị huyết tanh ngọt, độ ấm trên cơ thể còn chưa tản đi, thế nhưng bất chợt, hắn cảm thấy tất cả chỉ như ảo ảnh, sờ không tới, bắt không được, hắn và y, khoảng cách giữa hai người xa đến mức không thể chạm tới nhau.

Hắn từng vô số lần muốn thoát đi. Cuối cùng, l*иg sắt cũng mở ra, hắn lại liều mạng muốn bay trở về, nhưng cánh cửa đã đóng chặt mất rồi.

Quay về không được, không thể quay về được nữa.

Những lời nói lạnh nhạt, những khoảnh khắc vô tình lộ ra yếu ớt, những phút giây ngẫu nhiên lưu luyến không muốn xa rời, hồi ức trong quá khứ như vỡ thành từng mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều găm sâu vào trái tim hắn, đau đớn đến rỉ máu.

- Húc Phượng, nếu không muốn chết, cút ngay cho ta.

Nam nhân cúi đầu, ánh mắt lập lòe.

- Cút.

Băng nhận* chỉ thẳng vào ngực Húc Phượng, chỉ cần dùng linh lực thúc đẩy, ngay lập tức xuyên thấu trái tim.

Húc Phượng ngẩng đầu nhìn Nhuận Ngọc, ánh mắt xa lạ vô cùng: cố chấp, tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu, như muốn đem con mồi ăn tươi nuốt sống.

Tụ tập linh lực vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng cầm lấy băng nhận, từ từ ấn vào l*иg ngực, khi chuẩn bị đâm vào da thịt, băng nhận đột nhiên bị một lực vô hình đánh bay xuống đất, phát ra tiếng leng keng vỡ vụn.

Ánh mắt như sói đói, ngữ khí lại hèn mọn gần như cầu xin:

- Huynh trưởng, sinh một hài tử cho ta đi.

- Ngươi...

Chữ "điên" còn chưa thoát ra khỏi môi, đã bị một nụ hôn lấp kín.

Đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi Nhuận Ngọc, từng tấc xâm lược, phát ra tiếng nước tấm tắc cùng tiếng mυ'ŧ hôn. Cảm nhận được đang xảy ra chuyện gì, Nhuận Ngọc không chút nào lưu tình mà cắn xuống, vị ngọt tanh lan tràn trong khoang miệng hai người, cho đến khi hao hết dưỡng khí, đôi môi mới chậm rãi rời đi, lưu lại một sợi chỉ mỏng nhiễm huyết.

- Húc Phượng, ngươi buông tha cho ta đi, ta không nợ ngươi thứ gì, thậm chí, ngươi gϊếŧ hài tử của ta, ta cũng chưa bao giờ truy cứu... - Ngữ khí mang vài phần nghẹn ngào, trong mắt lập lòe ánh nước trong suốt: - Tại sao ngươi đến bây giờ vẫn không chịu hiểu, hài tử đã chết, bị chính tay ngươi gϊếŧ chết, hài tử không thể trở về được nữa!

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

- ... Nếu ngươi muốn hài tử, ngàn vạn yêu nương ở Ma giới không đủ để ngươi chọn ư, sao phải đến ép buộc ta?

Nam nhân trầm mặc, đến khi thúc mạnh hạ thân phá vỡ thân thể trước mặt, đâm thẳng vào nơi sâu nhất, mới mở miệng khàn khàn lặp lại câu nói kia:

- Huynh trưởng, sinh một hài tử đi.

Ẩn dưới vỏ bọc khẩn cầu, là mệnh lệnh.

Vòng eo Nhuận Ngọc vốn mảnh khảnh, chỉ một bàn tay là có thể mạnh mẽ cố định, dưới lưng lót gối mềm, nâng thân thể lên tạo thành một độ cong có lợi cho giao hợp, cũng có lợi cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy vào, là tư thế thụ thai tốt nhất.

Nếu có hài từ, ánh mắt lạnh băng ấy có thể biến trở về mềm mại, ngâm nga hát từng bài đồng dao vỗ về hài tử trong bụng đi vào giấc ngủ, vì đặt tên cho hài từ mà lật xem từng cuốn thư tịch. Trái tim lạnh băng cũng có thể một lần nữa bốc cháy lên ngọn lửa, mối quan hệ đứt đoạn, có thể vì một tiểu sinh mệnh mà một lần nữa nối liền.

Nhuận Ngọc sẽ càng không muốn xa rời hắn, hắn còn có thể đặt tay lên bụng y chuyển vận hỏa linh. Bảo bối được ăn no, lười biếng ngủ say, sau đó thuận lợi sinh ra, khỏe mạnh lớn lên, ê ê a a gọi tên song thân, thế Tiểu Điểm Điểm ôm Nhuận Ngọc, từ đó đền bù trăm ngàn năm thời gian bị bỏ lỡ.

Ca, huynh nhường ta một lần này, ta sẽ trăm ngàn lần bồi thường lại cho huynh.

Một đêm hoang đường.

Cả hai người, không ai biết đã làm bao nhiêu lần. Nhuận Ngọc hấp thu quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng nhỏ hơi phồng lên. Trải qua quá nhiều lần cao trào, hạ thân cũng mềm nhũn, run run, bắn không ra cái gì, từng đợt từng đợt cao trào nối tiếp nhau khiến cảm quan tê mỏi, phân không rõ là kɧoáı ©ảʍ hay đau đớn, hiện tại, y chỉ như một con rối gỗ mặc người đùa bỡn. Đến khi hoàn hồn, hai chân y đã hóa thành đuôi long.

Thân dưới bị nâng lên, Nhuận Ngọc thấy lớp vảy xung quanh khang huyệt trồi lên một tầng sắc hồng, dịch thể và dương v*t tiếp xúc tạo ra tiếng nước da^ʍ mĩ. Mỗi khi mây mưa, Húc Phượng thường trầm mặc, không biết là không còn lời nào để nói, hay là không muốn phân tâm để linh hồn càng chặt chẽ kết hợp. Trong lúc hoảng hốt, y cảm thấy vài giọt nước ấm nóng rơi xuống bụng dưới, không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙, hay là thứ gì khác.

- Nhuận Ngọc, huynh yêu ta không?

Thanh âm rất nhỏ, như hài tử thừa nhận sai lầm khi phạm lỗi.

Không có tiếng trả lời.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thần điểu hót vang, bóng đêm dần tan, nến đỏ cháy hết. Đêm nay, hắn không được nghe câu trả lời, thậm chí là cả quãng đời còn lại, hắn sẽ không còn được nghe thấy một chữ "ái". Qua đêm nay, hai người là Thiên đế Ma tôn, là huynh đệ, là bạn tình, thậm chí có thể là song phụ thân của hài tử, chỉ duy nhất không phải ái nhân.

Trong lòng Húc Phượng vừa chua xót vừa đau đớn, đôi môi run rẩy, nhưng lại không phát ra được thanh âm.

Khi lần cuối cùng đạt đến cao trào, Nhuận Ngọc nhắm lại đôi mắt, quay đầu đi giấu vẻ mặt yếu ớt vào đệm chăn, run rẩy gọi tên Húc Phượng.

Không ai nói cho Húc Phượng, hắn sẽ vĩnh viễn không thể biết: Cho dù là cùng ai phiên vân phúc vũ, khi đạt đến cao trào, Nhuận Ngọc trước sau chỉ kêu lên duy nhất tên của một người.

Chú thích:

nhận: lưỡi dao

Lần đầu tiên edit H, mặt đỏ bừng tim đập thình thịch luôn ạ, vì vừa sợ mình dùng sai từ, vừa lo mình edit không sát nghĩa. Phần H này lúc tôi edit cũng là lúc tôi đọc lần đầu tiên luôn, không biết có phải do edit nên phân tâm không mà tôi cảm thấy H này không cuồng nhiệt lắm, hơi nhẹ nhàng, giá kể tác giả có hẳn một đoạn đặc tả quá trình Nhuận Ngọc bị Húc Phượng "ép buộc", không chèn thêm tả ngoại hình, diễn biến tâm lý của hai người thì càng thú vị hơn:))))))) (Tôi xin lỗi, tôi thú tính quá rồi).