Chiếm Hữu Độc Quyền: Mục Tiên Sinh, Sủng Không Ngừng!

Chương 50: Hắn Cho Rằng Ta Là Nàng Tiên Ốc Sao

Edit: Quả Chanh Nhỏ"Canh gừng, hắn cho rằng ta là nàng tiên ốc sao. . ." Quét mắt liếc thấy cái tủ lạnh bốn cánh, Ninh Tiểu Phi đi tới, đưa tay giữ chặt cánh cửa, "Hơn nửa đêm, ta kiếm chỗ nào đi mua canh gừng cho hắn!"

Nhìn đến đống đồ đầy ắp trong tủ lạnh, Ninh Tiểu Phi liền trừng lớn đôi mắt.

Sữa bò, trứng gà, bánh gato, hoa quả. . . Ngăn mát tủ lạnh, nhồi đủ loại đồ ăn cùng các nguyên liệu nấu ăn.

Ninh Tiểu Phi kinh ngạc há hốc miệng, đem ngăn đông cũng mở ra.

Wow!

Sủi cảo, mì sợi, pizza, bò bít tết, tôm biển, tuyết cá. . .

Trong nháy mắt, Ninh Tiểu Phi cười đến không mở được mắt, chỉ hận không thể ôm cái tủ lạnh hôn một cái, vươn đầu lưỡi nhỏ liếʍ môi, cô liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá cái tủ lạnh trước mặt.

"Đây không phải là điều lão công nhà người ta hay làm sao? ! Nể mặt cái tủ lạnh này, bổn cung không so đo cùng ngươi, ừm. . . Đêm nay ăn chút gì đây? !"

Mì ăn liền ăn mấy miếng liền đổ, hiện tại cô cũng hơi đói.

Cẩn thận xem qua tủ lạnh một lượt, lấy ra một hộp ô mai, tiện tay cầm một miếng bỏ vào miệng, cam giác chua chua ngọt ngọt kia trên đầu môi, Ninh Tiểu Phi lộ ra gương mặt cười tham lam với cái tủ lạnh.

Vừa mới tắm rửa xong đã bị hắn lôi đi ăn gió lạnh, ăn một bát mì làm ấm người, khẳng định cực kì tốt. . .

Nói làm là làm, cô lập tức từ tủ lạnh lấy ra một túi mì cùng một chút nguyên liệu đi kèm, để ý thấy trên giá có chút đường đỏ nhập khẩu, cô bĩu môi, lấy xuống luôn.

Cô bị nước lạnh thổi cả một đường cũng chưa nói gì.

Hắn không phải bị bắn có chút nước bọt sao, đến nỗi còn muốn uống canh gừng sao?

Bỏ đi, người ra là đại thần vĩ đại, thân thể cốt cách quý giá, đâu giống cô. . . Không ai thương không ai yêu, hơn nửa đêm còn chân trần bị hắn đưa đến nơi này, hắt hơi còn bị ghét bỏ.

Nhanh chóng đem nguyên liệu nấu ăn rửa sách, cũng từ trong tủ tìm được cái nồi nhỏ đun nước, cấp tốc thái hai lát gừng ném vào trong nồi, lại nghĩ nghĩ ném thêm mấy miếng vào.

Mục Diêm Vương, cay chết anh!

Mở lửa đun nước, cô nhanh chóng đem nguyên liệu nấu ăn rửa sạch, toàn bộ cắt thành sợi mỏng.

Nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn xanh xanh đỏ đỏ trên bàn, lại nhét thêm một miếng ô mai vào miệng, buộc tạp dề, lập tức liền lấy một cái nồi khác đặt lên bếp.

Đun sôi gừng, đun nhỏ lửa, sau đó lại cho thêm mấy con tôm bóc vỏ. . .

Rất nhanh, một bát mỳ thơm ngào ngạt liền ra lò.

Quết trứng chiên, một ít dầu mè, rắc một ít lá hẹ. . .

Ninh Tiểu Phi bưng chén canh ngửi thử, không khỏi chảy nước miếng.

Cái gì là hạnh phúc, chính là trong tủ lạnh vĩnh viễn có đồ ăn, trong thẻ vĩnh viễn có tiền. . . Đây mới chính là hạnh phúc a!

Tạp dề cũng không thèm cởi, cô ôm lấy bát mì, vui sướиɠ đi vào phòng, đi ra ngoài mới nhớ tới, nồi canh gừng chưa tắt bếp.

Chỉ nghĩ đến mình, xém chút nữa quên mất, nấu lâu như vậy không biết có sao không.

Mở nắp nồi ra, ngửi thử mùi hương nồng đậm trong không khí, Ninh Tiểu Phi dương môi cười tà.

Ngửi đã thấy nồng, uống lên khẳng định đắng ngắt!

Lấy một cái bát đem canh đổ vào, cô cười xấu xa lấy vài lát gừng ra, nhìn thấy đường đỏ vốn dĩ chuyển bị kĩ càng, cực kì keo kiệt bỏ vào một muỗng nhỏ, cười híp mắt đem canh gừng cùng bát mỳ lên bàn ăn trong phòng bếp.

"Lão công, ra uống canh gừng!"

Trong thư phòng, không có tiếng đáp lại.

Thật là kênh kiệu.

Ninh Tiểu Phi bĩu môi, đặt lại đôi đũa lên giá, xỏ đôi dép lê đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa