Hỏa Hôn

Chương 28: Quân cờ

Ca Diễm thấy anh che chắn trước mặt mình, trong nháy mắt có chút ngạc nhiên mà há hốc miệng.

Nói thật, cô cảm thấy hôm nay mình thật sự phải nộp mạng tại đây, đương nhiên đây chính là do cô tự hại mình, cô xứng đáng. Nhưng trong lòng cô ít nhiều cũng có chút băn khoăn, bởi vì vị tiểu Bồ bên cạnh dường như muốn bị cô kéo xuống nước theo.

Khuôn mặt đẹp như vậy, dáng người tốt như vậy, thế mà chỉ vài giây sau sẽ biến thành thịt vụn, cô cảm thấy mình như phạm phải tội ác tày trời, phí phạm của trời, vào thiên đường không chừng sẽ bị đuổi xuống địa ngục chuộc tội.

Chỉ là, chết đến nơi, cô còn đang suy nghĩ, có thể giống lần trước ở căn cứ Huyết Hạt Tử không, lại lần nữa mở ra một đường sống mới.

Chết đến nơi mà cô còn tự hỏi ở trong đầu đủ thứ, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bồ Tư Nguyên phóng đại trước mắt mình.

Cái chết đang đến gần, anh thế nhưng nói với cô một câu: "Tường đông!"

Hai tay anh đặt hai bên sườn mặt cô, toàn bộ cơ thể anh như bao trùm lên người cô, nói cách khác, lát nữa bức tường kia xông lại đây, sẽ ép lên người anh đầu tiên.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế, khuôn mặt tuấn tú của anh dường như trở nên rực rỡ và lấp lánh. Cách gần cô trong gang tấc, thậm chí cô chỉ cần hơi dịch người về phía trước, là có thể hôn lên chiếc cằm cương nghị kia.

Ca Diễm nhìn không chớp mắt vào đôi mắt tĩnh lặng như cũ của anh vào giờ phút này, mà tầm mắt Bồ Tư Nguyên cũng yên lặng dừng trên má cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cô cảm nhận được hô hấp họ đang quấn quanh nhau, cũng nghe được tiếng tim đập nhộn nhịp không ngừng của mình.

Toang.

Cô nghĩ thầm.

Chết thì chết thôi, có thể chết trong lòng người đàn ông đẹp trai như thế này, cuộc đời cô xem như không uổng phí.

Mắt thấy bức tường càng ngày càng gần.

Ca Diễm hít một hơi thật sâu, há miệng thở dốc, nói thật lớn với anh: "Cảm ơn anh! Vì đã nguyện ý chết trước tôi! Bồ Tư Nguyên! Người tốt cả đời sẽ bình an!"

Lỗ tai Bồ Tư Nguyên thiếu chút nữa bị cô làm cho điếc, anh câm nín nhìn cô hai giây, rồi sau đó như phát hiện ra cái gì, ánh mắt chặt chẽ dán lên vị trí đỉnh đầu cô.

Ca Diễm giật giật khóe môi: "Sao thế, chẳng lẽ trên đầu tôi phát ra ánh sáng của thiên đường sao? Thiên sứ muốn tới đón tôi?"

Bồ Tư Nguyên thật sự bội phục cô thời điểm này còn có tâm trạng nói giỡn. Anh phát hiện, mỗi lần cô đối mặt với cái chết đều phá lệ mà thản nhiên, thản nhiên giống như đã ăn sâu vào máu. Không biết còn tưởng cô không phải đi chịu chết, mà là đi du lịch mà thôi.

Anh không nói chuyện, lúc này nâng một tay lên, nhẹ nhàng ấn lên móc treo bảng đen phía sau cô.

Ca Diễm: "Haiz, chỗ này tôi đã lục tung lên rồi, cũng đã xem qua bảng đen, không có khả năng..."

Cô còn chưa dứt lời, móc treo bị Bồ Tư Nguyên ấn xuống đột nhiên xoay hai vòng, bảng đen trượt xuống để lộ ra vị trí một khối gạch.

Sau đó, khối gạch ở vị trí móc treo, đột nhiên từ trong tường đẩy ra.

Khối gạch trống rỗng thình lình xuất hiện nơi đăng nhập mật mã.

Ca Diễm nghiêng đầu nhìn qua: "...."

Mắt thấy bức tường đang gầm gừ đến chỗ họ, Bồ Tư Nguyên giơ tay nhập mật mã là tám con số kia, anh vừa nhập vừa thong thả thấp giọng kề vào tai cô nói: "Hửm? Không có khả năng có cái gì?"

Hơi thở mát lạnh khi anh nói lập tức ập vào vành tai cô, sau đó lan tràn vào lục phủ ngũ tạng. Gương mặt Ca Diễm càng ngày càng đỏ, cô giương mắt, nghiêng mặt đi, nâng lên một chân muốn chống lại bức tường đang áp sát Bồ Tư Nguyên, cố ý dùng giọng nói hung hăng để che giấu đi sự xấu hổ: "Bớt nói nhảm! Anh mau nhanh lên!"

Anh khẽ nhếch khóe môi, nhập xong mật mã, lưu loát ấn xuống nút đăng nhập.

Mặt tường nhanh chóng phát ra âm thanh chuyển động của cơ quan.

Lúc Ca Diễm liều mạng dẫm lên bức tường sắp áp đến lưng Bồ Tư Nguyên, bức tường sau lưng Ca Diễm cũng chậm rãi xuất hiện một lối thoát nhỏ.

"Đi!"

Bồ Tư Nguyên duỗi tay đẩy cánh cửa nhỏ nặng nề ấy ra, sau đó anh túm bả vai Ca Diễm, xoay người cô đẩy qua cánh cửa, bản thân anh cũng khom lưng chui vào lối thoát ấy.

Lúc họ tiến vào gian mật thất thứ hai, bức tường hung hăng kia cách bảng đen năm centimet, khó khăn lắm cũng đã dừng lại.

Ca Diễm ngồi trên mặt đất trong mật thất thứ hai, tay chống mặt đất, điều chỉnh lại nhịp thở, biểu tình khoe khoang nói: "Haiz, xem ra ông trời thấy tôi quá xinh đẹp, muốn tôi tiếp tục sống tạo phúc cho nhân loại, không muốn tôi rời đi nhanh như vậy."

Bồ Tư Nguyên xoay cổ tay, từ trên cao nhìn xuống cô, môi mỏng khẽ mở: "Tạo phúc? Cô xác định không phải là tai họa?"

Ca Diễm nhướng mày, cau có nói: "Sao tôi là tai họa?"

Nói xong, cô phát hiện những lời này giống như có chút không thích hợp.

Thành thật mà nói, bịcô làm cho liên lụy, nhưng vị này vẫn còn đang đứng trước mặt cô không phải sao?

Là vương bài của Shadow, một đại soái ca cao lãnh, anh vốn dĩ là một đặc công đầy xán lạn đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp. Nhưng từ khi chạm mặt cô, hôm nay lại có quan hệ hợp tác thế này. Đầu tiên là ở Hắc Mao Đại bị cô mạo danh, còn phải thay cô đối đầu với những tay súng ở đó. Sau này ở căn cứ Huyết Hạt Tử bị cô dàn dựng thành chị em. Hiện tại lại rơi vào mật thất cùng cô, suýt nữa bị ép thịt nát xương tan.

Cũng quá xui xẻo đi, cô tự công nhận mình chính là sao chổi.

Trong đầu Ca Diễm lượt qua những sự kiện mà họ đã trải qua, có chút chột dạ từ trên mặt đất bò dậy. Cô vỗ vỗ bụi trên người mình, nói với anh: "Tôi muốn nói là... Nam Thiệu và tôi hợp tác đã lâu, cậu ấy cũng không gặp xui xẻo như anh?"

Vốn dĩ Bồ Tư Nguyên đang quan sát gian mật thất thứ hai này, kết quả nghe cô nói xong câu đó, khuôn mặt không cảm xúc ngay lập tức trở nên rét lạnh.

Hai giây sau, anh quay đầu, lạnh lẽo nhìn cô: "Cô là muốn Nam Thiệu cùng cô tới đây?"

Ca Diễm nhún vai, thuận miệng đáp: "Loại chuyện nguy hiểm thế này, tiểu tử đó không thể nhúng tay vào."

Ý của cô là cảm thấy Nam Thiệu chỉ thành thạo về kỹ thuật, tay trói gà không chặt nếu như tới chỗ này quả thực là đem đầu mình dâng lên, không những không giúp được gì, ngược lại có khi còn kéo chân cô. Đồng Giai và Ngôn Tích bọn họ cũng không thể đi, mặc dù họ có bản lĩnh, nhưng khả năng cao cũng sẽ gặp nguy hiểm, mà cô không muốn khiến thêm nhiều người vô tội bị thương.

Nhưng, đối với Bồ Tư Nguyên thì lại khác, dường như anh có thể "Đầu đội trời, chân đạp đất" trong bất kỳ tình huống nào, hơn nữa cô luôn có tâm lý dành sự tín nhiệm và ỷ lại vào anh, che dấu đi tâm tư nho nhỏ này mà thuận nước đẩy thuyền ngầm đồng ý để anh theo mình.

Kỳ quái là, sự tin tưởng mà cô dành cho anh, đối với những người khác hoàn toàn không giống nhau.

Cô thế nhưng cảm thấy, anh là người duy nhất có thể cùng cô sóng vai đối mặt với nguy hiểm, cũng có thể gánh vác cô phía sau lưng anh. Hơn nữa, cô hoàn toàn không cảm thấy mình làm như vậy sẽ thua thiệt anh.

Ai ngờ, nghe xong những lời này, cô cảm giác biểu tình trên gương mặt Bồ Tư Nguyên không hòa hoãn lại, ngược lại càng lúc càng lạnh hơn.

Bởi vì những lời này, có thể hiểu vì Ca Diễm quá lo lắng cho an nguy của Nam thiệu, thật sự không đành lòng để cậu ta đi tìm cái chết.

Như thế nào, cô quan tâm yêu quý Nam Thiệu như vậy, lại không thể để cậu ta xảy ra chuyện được à?

Người lúc này ở tổng bộ Shadow nước Mỹ, đang thở hổn hển giúp đội kỹ thuật nâng cấp hệ thống thông tin là Nam Thiệu bỗng hắc xì một cái, sau đó khóe miệng lại tươi cười - chờ nam thần trở về, thấy cậu ta hỗ trợ tốt cho Shadow, nhất định sẽ rất vui! Cũng nhất định niềm nở tuyên dương cậu ta! Nói không chừng còn đồng ý ký tên lên tay câu ta?! Nếu có thể, có thể ký lên mặt sau điện thoại, thế thì cậu ta nguyện ý cả đời không đổi điện thoại!

Không nghĩ tới, nam thần của cậu ta giờ phút này ở Atlanta xa xôi lại đang kẹt trong mật thất, lòng dạ hẹp hòi không lên tiếng âm thầm đem tên cậu ta ghi tạc sâu trong đáy lòng.

Ca Diễm đứng yên vài giây, cảm thấy không khí có chút khác lạ, không biết có phải cô ảo giác hay không nhưng cô phát hiện không khí trong mật thất bỗng dưng có một hương vị chua lòm?

Đáng tiếc, giờ không phải là lúc tìm hiểu lý do biểu tình không vui trên gương mặt vị kia, bởi vì cô nhìn thấy, trên vách tường trong mật thất thứ hai này có treo một đồng hồ màu đỏ đang đếm ngược thời gian, trên mặt đồng hồ rõ ràng đang nhảy các con số - bọn họ chỉ còn lại hai mươi ba tiếng để tìm cách thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.

Mà trước mắt, họ còn bảy gian mật thất cần phải phá giải.

Lúc này Bồ Tư Nguyên đi tới giữa gian mật thất, ở đó có đặt một cái bàn vuông cùng hai cái ghế. Trên bàn có bộ cờ tướng Trung Quốc.

Ca Diễm quan sát một vòng ngoại trừ bàn và ghế ra không còn vật gì khác, cô bước theo anh.

Cô đứng cạnh bàn yên lặng nhìn xuống, hơi khom lưng, quan sát tỉ mỉ bàn cờ, nhíu mày: "Cứ vậy mà đi xuống, chỉ sợ quân đen cũng phải thua."

Bồ Tư Nguyên im lặng quan sát bàn cờ nãy giờ, nghe được lời này, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, trầm thấp hỏi: "Cô biết chơi cờ tướng?"

"Ừm."

Cô gật đầu, biểu tình trên mặt không tự chủ được mà trở nên nhu hòa một ít: "Trước kia ba tôi đã dạy tôi và em gái."

Khi còn nhỏ, cô cùng em gái rảnh rỗi không có việc gì, ba cô lại yêu thích cờ tướng, nên sau đó cả ba người dựng bàn ghế ra, dưới ánh mặt trời, vây quanh cái bàn nhỏ chơi cờ.

Ba cô rất am hiểu cờ tướng, như có thiên phú mà cô kế thừa ba mình, em gái cô lại không như vậy, cô không chỉ thể hiện xuất sắc, vận khí lại tốt, ngẫu nhiên cũng có lúc đánh bại ba mình. Em gái cô trình độ chơi cờ không tốt, bị ba hay cô đánh bại là sẽ khóc nhè cả lên, sau đó cô và ba đều cười xòa, cười xong lại an ủi em gái càng khóc càng đáng thương này.

Những ký ức đó, giống như mang theo nhiệt độ, theo mỗi một dây thần kinh trong đầu hiện ra, còn có thể cảm nhận được một tia ấm áp.

Ánh mắt Bồ Tư Nguyên vẫn luôn lẳng lặng dừng trên khuôn mặt cô, anh nhìn không lầm trong đôi mắt chớp động kia hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Cô nhất định đang nhớ tới điều gì rất tốt đẹp, rất khó quên, mới có thể bày ra biểu tình ôn nhu ấy.

Im lặng một lát, anh thu lại ánh mắt, bỗng nhiên khom lưng, ngồi xuống ghế.

Anh ngồi bên kia bàn, trước mặt là quân cờ màu hồng.

Sau đó, anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô, nói từng câu từng chữ: "Dùng quân đen đánh bại tôi."